Phần 6
Sau nghỉ trưa, Lương Nhị hồ hởi mon men đến đông viện.
– Chị dâu!
– A! Chú hai, chú lại đến đây có chuyện gì?
Trước mặt người ở, Thùy Nhu cố gắng giữ bình tĩnh, như không có gì xảy ra giữa hai người.
– Ờ… mấy ngày qua em ở nhà dưỡng bệnh, đã có thời gian suy nghĩ, cảm thấy trước giờ mình ăn chơi lêu lỏng quá, nên giờ đến tìm chị, mong chị chỉ cho biết đọc sách, viết chữ. Em đã nói với bố rồi, ông ấy rất tán đồng.
– Ể!!
Chủ tớ Thùy Nhu thật ngạc nhiên, đương nhiên, Thùy Nhu thông minh đã suy ra phần nào nguyên nhân thật sự trong chuyện này.
– Cậu thật muốn học chữ sao?! Không biết được bao lâu đây?
– Ây da! Em nói thật mà! Giờ em cải tà quy chính, tu rồi!
Lương Nhị cố gắng trưng ra nụ cười hiền lành, chân thành nhất hắn có thể tưởng tượng ra.
– … Hừ! Vậy, cậu đã đọc tam tự kinh hay sách vỡ lòng nào chưa?
– Tam tự kinh? Là cái quần què gì? Kinh chỉ có 3 chữ sao mà in thành sách bán lấy tiền được?
– Phì! Không phải kinh chỉ có ba chữ!
– Vậy…
– Thúy à, em lấy giấy, bút với quyển tam tự kinh ra đây cho chị.
– Dạ.
Thùy Nhu bắt đầu giảng cho Lương Nhị hiểu thế nào là tam tự kinh, lại còn răn dạy hắn phải sửa lại cách ăn nói, đi đứng, cô nàng này, nói đến chuyện học vấn thật là nghiêm túc, đương nhiên đối với một người hiện đại như hắn, sao lại không biết mấy cái này chứ, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn ngồi nghe. Giọng nói êm dịu của Thùy Nhu như rót mật vào tai Lương Nhị, hắn ngồi ngắm nàng một cách say mê, trong đầu nhớ về mấy kịch bản học sinh – giáo viên của jav.
– Lương Nhị!
– Ờ, vâng.
– Cậu ở đây chép tam tự kinh đi. 5 lần. Vừa chép vừa học cho thuộc. Rõ chưa?!
– Ờ, ừm, rõ rồi.
– Tốt lắm!
Lương Nhị nhìn chủ tớ Thùy Nhu rời đi, hắn bẻ bẻ mấy khớp ngón tay.
– Xì! Dăm ba quyển tam tự kinh!