Phần 77
Tối thứ 6, tại quán Tre café quen thuộc, dù hôm nay không có lịch biểu diễn nhưng Quang vẫn mò đến, vừa để cảm nhận không gian ấm cúng một mình, vừa để nghe nhạc Guitar theo yêu cầu. Đang chuẩn bị hớp 1 ngụm café thì bỗng nhiên từ đằng sau có một bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ vào vai hắn, Quang giật mình quay lại, hắn nhận ra là cô gái tóc vàng hôm trước, cô ấy hôm nay dường như đi có 1 mình đang tròn xoe mắt nhìn hắn, mỉm cười :
– Xin lỗi, anh có thể nhường em chiếc bàn này được không ?
Quang ngạc nhiên vì chưa bao giờ bị người ta giành ghế uống café cả, nhưng lịch sự, gã cũng đáp lại :
– À, được, nhưng còn rất nhiều ghế trống… sao cứ phải là chiếc ghế này … vừa nói hắn vừa xách ly café rồi lọ dọ đứng dậy…
– Cảm ơn anh … em thích đặt dấu ấn lên một nơi nào đó, lần nào vào quán em cũng chỉ ngồi chỗ này…
– À..à..sở thích kỳ cục, không sao, không sao, please ! Tôi sang bên này cũng được…
Cô bé tóc vàng nói tiếng việt khá rõ ràng nhưng phát âm nghe là đủ biết người Mỹ gốc Việt, trông cá tính vậy mà giọng nói ngọt ngào và nhẹ nhàng hơn cả ly café sữa mà Quang đang uống…
Phải hơn 10p sau Quang mới để ý thấy gã bạn trai của cô nàng Việt Kiều xuất hiện, dường như hai người hẹn nhau ở đây và gã kia đến trễ, trông cô nàng phạt hắn bằng cách uống hết 1 ly trà đá pha nước chanh mà Quang không nhịn nổi cười… nhưng… nghĩ đến mình, Quang tự nhiên thấy buồn… vì cũng lâu lắm rồi gã và Vân Anh không có những buổi tối lãng mạn như vậy…
Đêm nay là đêm nghe nhạc tự chọn, rất nhiều những khúc nhạc hay đã được vang lên bởi tiếng đàn của anh Phong và anh Dũng, tầm 9h, khán giả cũng kéo tới quán đông hơn…
– Em muốn nghe bài gì ? – Việt “bat” ghé sát vào tai Tranny hỏi nhỏ.
Cô nàng chớp mắt, bặm môi :
– Ừm…em muốn nghe một bài… nhưng mà…
– Nhưng gì, yên tâm bài nào ở đây họ cũng đánh được hết…
– Bài Home của Michael Buble được không anh, em chưa bao giờ được nghe bài ấy tại Việt Nam cả !
– Home, Home là nhà ấy hả ? Mai-cơn Bắp Bồ, Ok, Ok để anh yêu cầu cho.
Việt “bat” tiến về phía BTC, nói nhỏ với Huy – trưởng ban nhạc lời đề nghị của mình trong khi những tiếng nhạc ghi-ta vẫn đang vang lên :
– Anh thông cảm, bên em chỉ chơi nhạc trong nước thôi… với lại hôm nay không có ca sĩ thể hiện đâu anh ạ ! – Tiếng anh Huy phân trần.
– Cậu cố gắng giúp tớ, vừa nói, đoạn Việt “bat” vừa móc trong túi áo vest ra 4 tờ 500 ngàn dúi vào tay gã trưởng ban…
– Anh làm khó em quá, để em hỏi xem ban nhạc họ có chơi được bài này không đã, chứ bọn em thật ra…
Quang thấy anh Huy quay lên sân khấu hỏi anh Phong và anh Dũng, cả hai đều lắc đầu ngán ngẩm, bất chợt đôi mắt anh Phong sáng lên khi trông thấy Quang ở phía dưới, anh ấy quay sang anh Huy nói một điều gì đó, ngay lập tức anh Huy đi xuống phía dưới chỗ Quang ngồi, kéo ghế xịch lại rồi nói nhỏ :
– Em giúp anh với, thấy Phong nói em có thể chơi tốt bài Home của Michael Buble, khách người ta bo 2 triệu, lát anh trả cat-xê cho em !
Quang lắc đầu :
– Anh thông cảm, hôm nay em không có tâm trạng nên em không chơi được đâu, với lại bài này lâu lắm rồi em cũng không đánh…
– Không được sao em… thôi vậy, để anh đi nói với người ta…
– Vâng, anh thông cảm giúp em, mà ai yêu cầu mà VIP vậy anh ?
– Khách quen ở bàn 13, bàn có cô bé tóc vàng vàng ấy, thằng đi cùng là tay chơi nổi tiếng ở Hà Nội, làm mất lòng nó rách việc lắm !!
Quang nhìn sang bên bàn số 13, bất giác lúc đó Tranny cũng đang quay lại, hai ánh mắt vô tình gặp nhau, như thói quen Tranny nở nụ cười và Quang cũng đáp lại bằng một nụ cười tươi không kém.
Ông Huy thở dài, đứng dậy định đi sang cáo lỗi với Việt “bat” nhưng bất chợt bị Quang nắm tay áo kéo lại:
– Để em thử xem thế nào !
– Oh ! Được được…
Quang “rùa” hôm nay không mang theo đàn vì vậy có lẽ gã sẽ chơi con Acoustic trứ danh của anh Phong, 2 đàn anh khiêng mic ra phục vụ cho gã đàn em, Quang chỉnh lại một số dây rồi nhẹ nhàng cất tiếng nói vào micro :
– Bài hát này cách đây 5 – 6 năm tôi đã từng hát khi cảm thấy rất nhớ nhà và nhớ một người bạn nhỏ bé, ngày hôm nay tôi xin tặng nó cho những ai đang yêu và cảm thấy nhớ đến tình yêu của mình…
Xong lời giới thiệu ngọt ngào, Quang quay xuống nhìn Tranny, cô nàng dương đôi mắt đầy háo hức, tò mò, đôi mắt đen láy, tròn xoe sao giống hệt của Lọ Lem ngày nào chăm chăm nhìn anh Rùa biểu diễn…
Và Quang bắt đầu giọng hát ngọt ngào của mình… giọng hát đưa tất cả mọi người lặng xuống với tiếng đàn ghi-ta sâu lắng, không gian như nhỏ bé lại và chứa đựng toàn bộ tâm hồn của người đang thể hiện…
Hôm nay, Quang hát bài này dành tặng cho Lọ Lem – cô nhóc thiên thần vẫn chưa bao giờ bị lãng quên trong trái tim của hắn.
Có lẽ gã Rùa sẽ không bao giờ ân hận… vì Lọ Lem đúng là đang có mặt ở nơi đây và đón nhận món quà này.
…
Hải Phòng
Tiếp đón gã đàn em Nam Định có dịp ra Hải Phòng chơi, Tuấn “tờ” thể hiện niềm vui ra mặt khi mang hẳn một đội chân dài đi theo phục vụ, bên kia chiến tuyến Thành “ba tai” cũng không kém phần long trọng khi biếu ông anh giang hồ chai rượu ngâm Bò cạp hơn 20 năm. Cả 2 tay bắt mặt mừng kéo nhau vào cuộc nhậu ở nhà hàng Harbour.
Thực ra ngoài lý do du lịch Hải Phòng, Thành “ba tai” còn xuất hiện ở thành phố cảng với mục đích lớn hơn rất nhiều, đó là tìm cách đánh bại Tâm “ma xó” kẻ thù số 1 của đời hắn. Nhưng nếu chỉ dựa vào 1 mình Tuấn “tờ” e là không thể.
– Sao trông ông anh có vẻ không vui vậy ? Công việc làm ăn ở Hải Phòng có gì bất trắc sao ? – Thành “ba tai” bắt chuyện…
Lưỡng lự đôi chút, Tuấn “tờ” đặt ly rượu xuống bàn rồi thở dài :
– Thú thật, không phải là anh than phiền, nhưng cùng làm cái nghề giống nhau chắc em hiểu, anh đang bị đè nén quá !
– Hahaha, ai ở đất Hải Phòng này mà to gan có thể đè nén anh kia chứ ? Hay là bà vợ sư tử Hà Đông của anh ??
– Chú lâu ngày không ra Hải Phòng nên không hay sự tình thay đổi hết cả rồi. – Tuấn “tờ” vẫn cái giọng não nề…
– Là sao anh ? Có bọn nào phá đám chuyện làm ăn à ??
– Chú đã nghe cái tên Tâm “ma xó” bao giờ chưa ?
– Tâm “ma xó” – Thành “ba tai” lưỡng lự giả vờ không biết…
– Mẹ kiếp, từ sau ngày lão Phi “đen” chết, cứ tưởng sẽ được tung hoành làm ăn thì ai ngờ thằng ranh con này nó cấu kết với bọn du thủ du thực, đâm chém khắp nơi, nó đánh sập băng nhóm của Bình “lâm” rồi đấy chú có biết không ?
– Ô ! Em tưởng anh Bình “lâm” bị bắt vì buôn ma túy ?
– Chính thằng ranh này gài bẫy rồi báo công an chứ ai, thằng đệ nó là Long “cùn” bây giờ dựa hơi đàn anh, không ngày nào là không qua địa bàn anh quậy phá !
– Không có cách nào trị nó sao anh ??
– Anh đang tính bán xới đi nơi khác làm ăn, chứ ở lại đây cũng có ngày nó cho mình vào tù bóc lịch.
– Gì mà ông anh có vẻ nản thế, núi cao ắt có núi cao hơn chứ ! Hay để thằng em giúp anh một tay !
– Không được đâu, thế lực nó mạnh lắm… đụng vào là mình chết ngay !
– Anh đúng là, thời buổi bây giờ, mình đâu cứ phải đụng dao đụng kiếm mới là hay ? Em có một cách này, không biết ông anh có tham gia hay không !
Nói xong Thành “ba tai” nháy mắt đầy ẩn ý, ngay lập tức Tuấn “tờ” ra hiệu cho đàn em lui ra bên ngoài hết. Gã sát thủ Nam Định cười khẩy, nhìn thẳng vào mắt đàn anh rồi trả lời :
– Giang hồ vẫn thua một cửa mỹ nhân ! Tại sao ta không cho bọn chúng nó tự tàn sát lẫn nhau ??
…