Phần 75
Sau khi ra tù, Thành “ba tai” trở về Nam Định với nỗi nhục khó phai mờ, khi 2 lần thất bại dưới tay của Tâm, không thể báo thù cho đàn anh Huy “long”, cũng không thể cứu được Thắng “xoăn” và các anh em sau trận chiến tại sân bóng. Thành “ba tai” khắc lên cánh tay phải 3 chữ “TMX” – cái tên của kẻ thù lớn nhất cuộc đời hắn !!
Thời gian sau đó, hắn bắt đầu tụ tập anh em lang bạt kỳ hồ, lập thành một đội ở thành phố Nam Định. Với cái tiếng đi tù về và có số má trước đây, Thành được một số đại gia ngành bóng đá tuyển dụng vào làm chân đi thu tiền, dần dần học được mánh khóe, Thành “ba tai” tách riêng ra làm ăn, hắn giầu lên nhanh chóng với sự liều lĩnh của mình và vô cùng máu lạnh trong giới giang hồ.
Biết muốn sống bằng cái nghề này thì không được tham, Thành “ba tai” bỏ ra một số tiền không nhỏ hàng tháng dùng để nuôi quân và kết giao bằng hữu với một số ông lớn trong ngành công an và ủy ban thành phố. Nghe theo lời quân sư, hắn mở một tiệm vàng kiêm nghề chuyển tiền đi các tỉnh nhằm che mắt thiên hạ, bên cạnh đó, người dân lúc nào cũng thấy hắn tay xách vợt, lái ô tô đi chơi tennis với các sếp, ôm nhau thân mật.
Sau 4 năm gây dựng giờ đây Thành “ba tai” được biết đến như một doanh nhân thành đạt tại thành phố Nam Định – nhưng chỉ có những người trong cuộc mới biết, hắn là một trong những nhà cái lớn nhất của cả bóng mạng lẫn lô đề mà một ngày số tiền giao dịch luôn lên tới cả tỷ đồng.
Thành “ba tai” sau nhiều năm tìm kiếm nhưng không thể lùng ra tin tức của Tâm “ma xó” nay cuối cùng cũng đã gặp được kẻ thù lớn nhất của đời mình sau một chuyến du lịch Hải Phòng. Nhưng giờ đây, vị thế của Tâm thậm chí còn mạnh hơn trước kia rất nhiều, về tiền, về quân rõ ràng hắn vẫn thua xa kẻ đứng đầu giang hồ đất cảng, còn về tài thì chắc chắn nếu solo hắn sẽ bị Tâm “ma xó” xơi tái.
Nhưng… không sao, đời người như thế là đã có mục đích để mà sống… Nếu không thắng được Tâm “ma xó” thì có lẽ cuộc đời này … Thành “ba tai” sẽ chết mà không thể nhắm mắt…
Và… sai lầm lớn nhất của Tâm… đó vẫn là… luôn luôn xếp trên người khác !
…
Hà Nội – ngày 11 tháng 7 năm…
– Em mở mắt ra được chưa ? – Là giọng nói trong trẻo của Tranny khi mà trước khi dùng bữa tại nhà hàng Mondo, Việt “bat” yêu cầu cô phải nhắm mắt…
– Từ từ đã nào, khi nào anh đếm tới 3 mới được mở mắt ra nha…. nào, 1…2…3!!
Tranny từ từ mở đôi mắt to tròn đen láy của mình, trước mắt cô lúc này là một bàn tiệc dành cho 2 người đầy lãng mạn, những ánh nến lung linh, những chai rượu vang và một món khai vị thơm phức… nhưng những cái đó cô đều đã biết trước… duy chỉ có món quà mà Việt “bat” dành tặng cho mình là cô không đoán ra mà thôi…
– Tặng em ! Nhân kỷ niệm 1 tháng chúng mình quen nhau…
– Tặng em ? Kỷ niệm 1 tháng sao ?
Tranny mở tròn to mắt, ngưỡng mộ… cô đỡ lấy chiếc hộp xinh xắn màu đen bọc nhung, rồi nhẹ nhàng mở nó ra… bên trong là một chiếc nhẫn có lẽ bằng kim cương, sáng loáng và rất đẹp…
Gương mặt cô nàng chuyển dần từ ngạc nhiên sang khó hiểu :
– Một chiếc nhẫn ?? Mà tại sao lại dành tặng cho em ?
– Không được sao ? Anh thấy nó hợp với em, vì nó rất đẹp và sang trọng…
– Ủa ? Thế không phải là anh cầu hôn em à ?? – Tranny lại trêu đùa…
– Nếu đúng là cầu hôn thì sao nào ? Việt “bat” lúc này đã tự tin hơn xưa nhiều…
– Thì… em sẽ trả nó lại cho anh và bắt anh quỳ xuống.. haha… nói thật đi, sao lại mua nhẫn tặng cho em ??
– À… tại anh thấy chiếc nhẫn của em đã cũ quá rồi và có vẻ như nó không hợp lắm với dáng vẻ sang trọng của em… anh muốn em thay nó bằng chiếc nhẫn này…
Lời nói của Việt “bat” khiến Tranny bỗng khựng lại… nụ cười trên môi đột nhiên không còn nữa… cô nhìn lại chiếc nhẫn trên tay mình: một chiếc nhẫn inox cũ kỹ, to đùng và thiếu thẩm mỹ, một thứ mà chỉ có những người phụ nữ nghèo mới thường hay đeo, và trước đây thì vị trí của nó cũng không phải là ở tay… mà là ở trên cổ lồng bên trong một chiếc dây chuyền…
– Có nhiều điều… anh không hiểu được đâu ! Chiếc nhẫn này đối với em là một vật vô giá, nó là món quà duy nhất mà người đó đã dành tặng cho em…
– Ai vậy ? Ai mà có thể tặng cho em một thứ quà rẻ tiền như vậy ? Anh nghĩ, người đó có lẽ cũng không tôn trọng em… Anh nói thật, em đừng nghĩ anh thế này thế kia !
– Anh nghĩ sao cũng được, em không trách đâu ! Nhưng em sẽ không bao giờ rời xa chiếc nhẫn này nếu như vẫn chưa tìm lại được người bạn đó…
– À..à… một người bạn bị thất lạc à ?? Anh xin lỗi, anh hiểu rồi… kỷ niệm, cái này gọi là quà kỷ niệm… – Việt “bat” cảm thấy hớ khi vừa nãy đã tuôn ra một tràng những lời thiếu lịch sự…
– Bỏ qua đi anh… hôm nay là ngày vui mà !! Anh định để em chết vì đói bụng sao ?
Tranny huýt một cái thật dài, xóa tan đi những không khí nặng nề để sự vui tươi và những nụ cười thực sự trở lại như 1 tháng đã qua tại Việt Nam…
Sau bữa tiệc lãng mạn đó, Việt “bat” trở về nhà trong niềm vui ngây ngất khi lần đầu tiên được Tranny hôn tạm biệt vào má – với hắn đây sẽ là một bước tiến dài trong sự nghiệp tán gái nhà lành.
…
– Mày làm cái gì mà vội vội vàng vàng thế ? – Tiếng ông Huỳnh Long quát lên !
– Dạ, ba… ba chưa đi ngủ à !!
– Mày ngồi xuống đây ba nói chuyện…
– Dạ… có chuyện gì vậy ba ?
– Dạo này… bất động sản đóng băng, chuyện làm ăn của công ty gặp rất nhiều khó khăn mà sao mày cứ bỏ đi chơi vậy… ?
– Thế theo ba, liệu con đến công ty thì giá nhà đất sẽ tăng hay giảm ?
– Mày cũng gần 30 rồi, lo học mà làm ăn đi, tao mà nằm xuống là cả cái nhà này ra bã hết, lúc đấy thì mày cũng ra đường…
– Trời ! Ba nói gì vậy … ba đang khỏe mạnh thế này kia mà ! Ba yên tâm con sẽ cố gắng theo học…
– Mày đang quen với con bé Tranny con lão Kevin Phạm phải không ?
– Dạ… chơi bời ấy mà…
– Mày có biết gì về nó không ?
– Biết gì là biết gì ba ? Con bé ấy hiền khô ấy mà … nhưng mà nó thông minh lắm, có lần nó nói một loạt sách kinh tế kinh điển mà con chả biết một cuốn nào…
– Mày nghe cho rõ đây, lão Kevin Phạm nắm 28% cổ phần của công ty nhựa Minh Sen, là cổ đông của 3 tập đoàn kinh doanh giải trí tại Hà Nội, là chủ tịch tập đoàn Fast Food tại Stanford, còn cái con bé hiền khô và ngây ngô mà máy nói ấy, nó là đại diện cho hãng xe Porscher và là tác giả của nhiều bài báo kinh tế nổi tiếng. Cái xe mà nó đang đi ở bên Mỹ đắt gấp 4 lần xe mày nếu như chuyển về Việt Nam.
– Oa ??? Giầu vậy sao ba … thế mà con cứ tưởng nhà nó cũng chỉ bình thường thôi vì thấy nó lái xe kém lắm…
– Ba nghĩ… nếu mày mà lấy được nó… thì…
– Lấy vợ á ? Thôi, con chưa ham, đang nhiên lại rúc đầu vào rọ… với lại… con theo nó cả tháng nay mà cũng đã được gì đâu ?
– Thế tao mới gọi mày lại để nói chuyện, mày thử nghĩ xem, nó giỏi giang, thông minh lại xinh đẹp, mày mở công ty còn nó quản lý thì kiểu gì chả thành công, đừng bỏ qua thương vụ này con ạ, theo con mắt kinh doanh của ba hơn 30 năm nay, vụ này chắc chắn lãi to…
– Nhưng mà… chỉ hơn 1 tháng nữa là nó về Mỹ rồi, con sợ là….
– Mày đừng lo, tao tính cả rồi, tao sẽ gửi mày đi tu nghiệp tại Stanford 6 tháng, sang bên đấy mày muốn làm gì thì làm…
– Đi Mỹ ?? Con có biết tiếng Anh đâu ? Với lại con không đi học nữa đâu !!!
– Tiếng Anh thì con bé Tranny sẽ giúp mày, tao có bảo mày đi học đâu, mày chỉ cần lên lớp điểm danh còn sẽ có người khác học cho mày, 6 tháng đó là thời gian để mày tán bằng được nó…
– Oa !! Ba quả là ghê gớm đó nha, thảo nào đương kim tiểu thư như mẹ mà ngày xưa cũng chết dưới tay ba, kế hoạch được đấy… để con xét vụ này… mà tốn kém đây…
– Lại vòi tiền chứ gì ? Nếu mày nghe lời tao, mỗi tháng tao sẽ gửi vào tài khoản cho mày thêm 5000 đô, được chưa nào…
– Cũng chả thêm được bao nhiêu, lương giám đốc mà có mỗi 100 triệu ?? Quá bèo ba ơi…
– Im mồm và thực hiện đi… nếu thất bại tao cho mày xuống làm bảo vệ đấy ! Cái loại chỉ giỏi ăn tàn phá hại….
– Ba yên tâm… con luôn làm ba thất vọng, nhưng vụ này con sẽ hoàn thành chỉ tiêu cho ba… tưởng ba giao cái gì chứ tán gái thì nó là nghề của con rồi… hahaha….
Cuộc sống là một hành trình dài những mảnh ghép, mà trong đó người chơi luôn không ngừng tìm kiếm cho mình một mảnh ghép có chứa 2 từ hạnh phúc… đôi khi ta tự hỏi hạnh phúc là gì và hạnh phúc ở nơi đâu ? Mấy ai khôn ngoan trong cuộc đời này để trả lời được hết câu hỏi tưởng như vô cùng giản đơn ?
Có một câu chuyện xưa kể lại, lũ yêu tinh mang hạnh phúc của con người giấu vào một nơi kín đáo để con người phải nỗ lực, phải mất nhiều công sức mới có thể tìm ra, một chỗ mà không phải con người nào cũng hiểu được, một chỗ không phải tận núi cao, rừng sâu hay tận cùng đáy biển… bởi dù có ở đâu thì con người cũng có thể tìm ra được. Và cuối cùng lũ yêu tinh đã giấu hạnh phúc vào trong chính con người và cứ thế con người cứ mải miết kiếm tìm hạnh phúc mà không hề biết rằng: Hạnh phúc ở ngay trong tim mình.
Những ai không bằng lòng và trân trọng những gì mình đang có sẽ mãi mãi không bao giờ có được hạnh phúc với những điều mình đạt được dù bằng cách nào đi chăng nữa.
Nếu bạn tự hỏi mình có hạnh phúc hay không ? Đó là hết hạnh phúc rồi…
– Mày và cái Vân Anh dạo này sao rồi ? Khi nào thì làm đám cưới ? Phải chờ tao về mới được đưa nàng lên xe hoa đó nha !
Giọng thằng Sơn “tèo” vẫn trêu đùa như xưa cho dù lúc này nó đang phải ngồi bóc lịch. Mà cũng hơn 1 tháng rồi hôm nay Quang “rùa” mới qua thăm thằng bạn, nhìn tâm trạng nó có vẻ khá hơn nhiều không như lúc mới vào đây.
– Mày yên tâm ! Tao chưa nghĩ tới chuyện đó đâu ! Mà có điều này… tao cũng không biết phải nói sao…
– Chuyện gì vậy ? Nói tao nghe… – Sơn “tèo” kéo lê cái ghế lại gần, dỏng tai lên chờ đợi…
– Như thế nào là tình yêu hả mày ?? – Quang ngượng ngịu…
– Xời… cái thằng này, yêu con nhà người ta gần 4 năm rồi mà còn đi hỏi câu ngu vậy ?
– Nhưng… thực sự… tao không rành lắm !!!
– Thôi… thôi… thôi. – Sơn “tèo” xua tay. – Mày cấm có nghĩ lung tung nha, không phải ai cũng có cái phước như mày đâu, người yêu vừa xinh, vừa hát hay, vừa nhà giầu, cố lết theo mà giữ cho bằng được nàng đi…
– Uhm… mà thôi không nói chuyện này nữa, tao mang cho mày ít đồ, gửi anh cán bộ lát đưa vào cho mày nhé… có cả đồ mẹ mày gửi nữa đấy !
Nhắc đến mẹ, đôi mắt Sơn “tèo” bỗng trùng lại, không lấp láy như nãy giờ được nữa, dù ở trong tù nhưng từ anh em bạn bè bên ngoài, hắn cũng biết bao nhiêu tiền bạc trong nhà mẹ hắn đã dồn hết để chạy án cho hắn, nay thân già bệnh tật, mẹ hắn vẫn đang phải phơi sương buôn bán, chạy chợ kiếm tiền gửi vào thăm nuôi hắn… nghĩ đến đây mà Sơn “tèo” ứa 2 hàng nước mắt, nghĩ lại mọi chuyện…
Hà Phương bấy lâu nay cũng thấy ít thường xuyên vào thăm, Sơn không dám hỏi thằng bạn xem có chuyện gì, sợ phải nghe những thông tin không tốt, vả lại hắn cũng đã xác định rồi, cuộc đời hắn, nợ bạn bè, nợ anh Tâm, nợ mẹ và chính hắn chứ không đời nào thêm một lần nữa phải vào tù vì một đứa con gái !
Thấy thằng bạn buồn, Quang “rùa” an ủi mấy câu, vỗ vai, động viên khích lệ, Sơn “tèo” cũng gạt đi nước mắt lại cười đùa như lúc nãy để chào tạm biệt thằng bạn thân…