Phần 72
Sân bay nội bài… 6 tháng sau…
– Ồ ! Xin lỗi cô có phải là Phương Linh, giám đốc công ty thời trang DPL không vậy ?
Bất ngờ bị một người đàn ông nhận ra khiến Dương Phương Linh chỉ biết mỉm cười, cô tháo cặp kính đen nhìn vị khách bên cạnh rồi nhẹ nhàng đáp :
– Vâng ! Đúng là tôi, xin lỗi có chuyện gì không thưa ông ?
– À à không ! Tuần trước tôi có cơ hội được tham dự tuần lễ thời trang của cô bên Paris, tôi rất ấn tượng với những thiết kế của cô, xin tự giới thiệu tôi là Trung Vỹ – chuyên gia trang điểm.
Người đàn ông trông rất lịch sự, vẻ bề ngoài điềm đạm, tuổi đời có lẽ khoảng gần 40, Dương Phương Linh cũng rất vui vì gặp được 1 người cùng ngành nghề – nãy giờ đứng đợi cũng đã lâu, may mà có người để nói chuyện thôi thì cũng đỡ buồn, cô nghĩ vậy…
– Anh Vỹ đón ai vậy ? Vợ anh đi nước ngoài ư ?
– À không ! Tôi đón 1 người bạn bên Mỹ, tôi sống 1 mình với con trai…
– Ồ ! Tôi xin lỗi…
– Không sao, không sao, thế còn cô, cô chờ ai vậy ?
– Tôi đón 1 cô cháu gái, đã 7 năm nay hai dì cháu không được gặp nhau rồi, không biết nó đã lớn và xinh đẹp như thế nào…
Nói đến đây, đôi mắt Dương Phương Linh bỗng long lanh, cô nhìn về phía xa xăm, bùi ngùi nhớ lại nhiều năm trước, đôi môi chợt nở nụ cười…
Cuối cùng thì chuyến bay kéo dài hơn nửa ngày của cô cháu gái cũng đã đáp xuống sân bay Nội Bài, Dương Phương Linh chào tạm biệt anh chàng Trương Vỹ để ra cửa đón người thân, Trương Vỹ cũng đáp lại cô bằng một nụ cười và cái vẫy tay đầy lịch sự…
Và… kia rồi, một cô nhóc 20 tuổi, tóc nâu dài, làn da trắng muốt, khoác trên người bộ váy màu hồng nhạt, xinh xắn và tự tin đi bên cạnh một doanh nhân thành đạt lịch lãm trong bộ vest đen, Dương Phương Linh mỉm cười đưa tay vẫy… ngay lập tức cô nhóc nhận ra gương mặt bà dì khó tính của mình, cô thì thầm điều gì đó với người đi bên cạnh rồi tháo kính găm vào túi áo người đó, bỏ lại tất cả ở phía sau, những bước chân của cô cứ thế nhanh dần, nhanh dần rồi cô chạy òa đến người phụ nữ mà mình mong gặp nhất bấy lâu nay… hai dì cháu ôm nhau thắm thiết trong nụ cười trìu mến và những ánh mắt thân thiện của những người xung quanh…
– Oa xem nào !! Cô nhóc của dì bữa nay thành người lớn thật rồi, trông ra dáng và xinh đẹp hơn so với dì nghĩ nhiều…
Tranny đưa tay vuốt mái tóc xù của mình, gương mặt méo xệch như kiểu làm nũng :
– 15 giờ ngồi trên máy bay, cháu chỉ mong mong thật nhanh để được gặp dì thôi… ôi cuối cùng thì cháu cũng đã về tới Việt Nam, cuối cùng thì cháu cũng đã được gặp dì, Oa… I love you !!
Vừa nói Tranny vừa ôm chầm lấy Phương Linh rồi hôn chút chít chụt chịt vào mặt và má của cô khiến bà cô già vừa cười vừa quát :
– Ơ ! Cái con bé này, thôi nào, trầy hết phấn của dì bây giờ ? Muốn dì lộ hàng ở đây hả ?
– Không sao, không sao !! Dì lúc nào cũng xinh đẹp, mất đi một chút cũng có làm sao đâu… You’re beautiful !
Lúc này 3 người theo sau Tranny mới xuất hiện, 2 trong số đó tách ra đi lấy đồ, người còn lại duy nhất cất tiếng nói :
– Suốt chặng đường đi, nó chỉ có nhắc về em thôi đấy, chúc mừng em, nhà tạo mẫu nổi tiếng của Việt Nam !
Dương Phương Linh mỉm cười, giang tay đón nhận cái ôm của người đàn ông, cô cũng không quên dành lại những lời khen tặng :
– Danh hiệu của bọn em chỉ là tự phong cho vui với nhau, làm sao sánh được với chức vụ của vị tổng giám đốc thành đạt đây ?
– Em cứ nói thế, với anh làm kinh doanh thì còn dễ chứ bảo anh nhẩy vào thiết kế thời trang thì sơ cấp anh cũng chịu !!
Thấy hai con người này chưa gì đã vội tâng bốc nhau, Tranny vội xen vào :
– Thôi con xin ba ! Ba thì làm gì có năng khiếu mà đòi vẽ vời giống dì Linh, hix, con đói rồi, đây nè, bụng kêu rồi đây ba nghe xem…
Giang “tổng đài” phì cười trước hành động của cô con gái yêu, đoạn nhìn sang phía Dương Phương Linh, cô nàng vội cất tiếng :
– Ba em có tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở Sheraton, ông cụ rất thích những bài viết của anh trên báo, hôm nay mới có dịp để ông gặp mặt anh, nhân đây em mời hai cha con đi ăn tối cùng với gia đình em luôn, ok ?
– Ồ ! Tất nhiên, đó là một vinh dự, anh không từ chối những lời mời đi ăn bao giờ đâu, nhưng để hỏi xem con bé háu ăn này có thích đi ăn tiệc không đã ?
– Tất nhiên là có chứ ! – Tranny đáp ngay… – Nhưng mà…phải cho con đi tắm trước cái đã…
– Cháu yên tâm, dì sẽ cho cháu cả tiếng đồng hồ để tắm mát được chưa nào, bây giờ thì xin mời hai cha con ra xe, em cho người tới đón rồi…
– OK, vậy chúng ta đi thôi…
– Ba, thế còn anh Phước ?
– Cậu ấy sẽ tới sau bằng taxi, để ba gọi cho cậu ấy, được chưa nào…
– Yes, I’m ready !
Chuyến xe từ sân bay nội bài về đến trung tâm thành phố Hà Nội mất khoảng hơn 30 phút, ngần ấy thời gian là ngần ấy những câu hỏi mà Tranny đặt ra cho Dương Phương Linh về đất nước quê hương mình sau 8 năm trời xa cách, cô nhóc như trở lại cái thời thơ ấu được ba cho ra Hà Nội tham quan trước khi hoàn tất mọi hồ sơ thủ tục để nhập cảnh vào nước Mỹ.
Tại California, cô nhóc được đổi tên từ Trà My thành Tranny Phạm và cũng từ đó trở đi, chẳng một ai còn nhớ đến hai chữ Lọ Lem mà chỉ có 1 người duy nhất dành riêng cho cô, nhưng Trà My vẫn nhớ, vẫn không quên cái biệt danh ngốc nghếch của mình, khi mà mọi vui buồn, hạnh phúc và khổ đau, cô đều ghi đầy đủ vào cuốn sổ kỷ niệm mà năm xưa anh Rùa đã từng tặng, món quà cuối cùng trước khi chia tay…
Những năm sau đó, khi đã lớn lên, trở thành một thiếu nữ, Trà My vẫn không quên những cuốn nhật ký của mình, cô tiếp tục viết, hết quyển 1, cô lại viết tiếp sang quyển 2, cô viết về mọi điều mình nhìn thấy, về mọi thứ đang diễn ra xung quanh, về cuộc sống tại nơi đất khách, về nỗi buồn xa lạ, đến khi những nỗi nhớ cũng dần dần vơi đi, cô lại viết về Little Saigon, về Eden, về Hollywood về Disneyland – những địa danh từng một thời xuất hiện trong giấc mơ của cô khi còn bé…
Lớn thêm một chút nữa, Trà My bắt đầu viết về tình yêu, về cuộc sống, về người lớn với nhiều việc phải quan tâm cũng như dành thời gian chăm sóc, cô viết về người cha thành đạt, giỏi giang và là tấm gương sáng, viết về bà dì hụt Dương Phương Linh – người phụ nữ tài ba nhưng bạc phận, vì quá yêu Hải “khùng” mà cho đến bây giờ khi đã bước sang tuổi 34 mà dì vẫn chưa an dinh lạc nghiệp, nhưng cũng có những đoạn cô dành rất nhiều tình yêu của mình cho quê hương Việt Nam thân yêu…
Viết nhiều như vậy nhưng Trà My lại chẳng hề theo học chuyên Văn khi bước lên cánh cửa đại học. Theo lời khuyên và con đường mà cha đã lựa chọn, cô thi đậu và theo học tại trường đại học kinh doanh Stanford – một nơi mà sau này khi ra trường sẽ cho cô một tấm bằng đủ để trở về Việt Nam và làm được một điều gì đó.
Và ngày hôm nay, sau 8 năm xa quê hương, cuối cùng, Trà My cũng đã trở về, nhưng cũng từ nay sẽ chẳng còn ai gọi cô là Trà My nữa, tất cả bạn bè, người thân và những người bạn trên facebook, họ đã quen gọi cô là Tranny, Tranny Phạm – một cô gái tuổi 20 đang trên đường khẳng định giá trị bản thân !
Trầm mình trong chiếc bồn tắm sang trọng của khách sạn Melia, Tranny gội sạch những mệt nhọc của chuyến bay dài, điều làm cô vui nhất sau 15 tiếng đồng hồ lênh đênh trên gió và mây chỉ là khi dừng lại tại Hàn Quốc để transit, cô đã kịp nhờ một người bạn mua cho mình bộ mỹ phẩm Charmzone đẳng cấp mà cô săn lùng tại Mỹ bấy lâu nay nhưng vẫn chưa có. Có lẽ giờ này nó đang nằm trong valy mà anh Phước và anh Huy – những người thư ký của ba đang mang về từ sân bay nội bài…
Tiếng gõ cửa của Giang “tổng đài” cũng là lúc Tranny diện xong bộ váy eo thon màu đỏ sang trọng, cầm theo một chiếc túi xách Meisslie đồng màu và đôi guốc trùng tông cách điệu, cô nàng thực sự xinh đẹp khi ngắm mình trong gương.
Phía dưới cổng chính khách sạn, chiếc xe Audi Q7 sang trọng của bà dì Dương Phương Linh cũng đã chờ ở phía ngoài, hai cha con Giang “tổng đài” và Tranny cũng không để mất nhiều thời gian của hai cho con nhà họ Dương, cả hai nhanh chóng lên xe tiến về phía khách sạn Sheraton, lúc này có lẽ Dương Phương Linh cùng ông bố đầy quyền lực của mình đã ngồi sẵn bên bàn tiệc để chờ đợi.
Đó là một bữa tiệc thực sự dành cho giới thượng lưu, những người có tiền và có quyền ở đất thủ đô, ngoài sự có mặt của gia đình họ Dương, những khách mời khác đều là những doanh nhân thành đạt trong nhiều lĩnh vực, chủ yếu là nhà hàng, xây dựng và bất động sản.
Theo lời giới thiệu của cô con gái độc nhất Dương Phương Linh, ông trùm ngành nhà đất Dương Hùng mà giới chức quyền ở Hà Nội hay gọi là Hùng “đầu bạc” ra tận nơi để bắt tay nhà doanh nhân trẻ thành đạt yêu nước Kevin Phạm (Tên việt kiều của Giang “tổng đài”) :
– Cảm ơn cậu đã nhận lời mời ! Tôi rất thích những bài phân tích của cậu trên trang News Economy … đó là những cái nhìn của những người hiện đại, dám nghĩ, dám làm, nếu trẻ lại 20 tuổi, nhất định tôi sẽ cùng cậu thực hiện !
Với sự tinh ý của mình Giang “tổng đài” bắt đầu cảm nhận được khá nhiều điều, từ cái nắm tay khá chặt, cái nhìn xoáy vào bên trong và những lời khen tặng của ông Dương Hùng – một con người lọc lõi và già dơ ngay từ cái nhìn đầu tiên :
– Cảm ơn ông ! Thực sự tôi cũng không nghĩ là những bài viết ấy lại nhận được nhiều sự quan tâm của một người đã quá thành công trên con đường kinh doanh như ông Hùng đây, chính tôi mới là người phải học hỏi ông nhiều !!
– Hahaha ! Cậu khiêm tốn quá đấy !! Thôi nào, cùng ngồi vào bàn đi, cả cháu nữa, mà đây có phải là cô bé Trà My xinh đẹp mà con thường hay nhắc tới không vậy ?
– Cháu chào ông ! – Trà My nhanh nhẹn, kèm them một nụ cười vô cùng nhân hậu !
– Nó đấy thưa ba ? Sao … đẹp hơn những bức ảnh mà con cho ba xem đúng không nào ?
– Ừm ! Mấy bức hình ấy cháu toàn phình mang trợn mắt ông sợ quá ! Cứ đơn giản như thế này có phải đẹp hơn không nào…
Trà My cười ngất ngây, một chút gì đó lâng lâng trào dâng trong lòng khi lâu lắm rồi mới có người gọi mình là Trà My !
Suốt bữa tiệc hôm đó, thi thoảng cô nàng cũng dành thời gian để lắng nghe những câu chuyện về ngành kinh doanh của ông Hùng, những câu trả lời của ba hay những người khác nói chuyện, với một cô sinh viên năm 3 như cô có lẽ những kiến thức này là hơi quá vì thế cô quyết định bỏ qua và dồn sự quan tâm vào các món ăn Việt Nam.
Bà dì Phương Linh ngồi bên cạnh biết cô cháu háu ăn nên ra sức tiếp vào bát cho Trà My, nhưng cô nhóc luôn gạt đi :
– Để cháu, để cháu, cháu thích ăn mấy món Việt này kia !!
Sự hồn nhiên của cô nhóc khiến cho một ánh mắt không thể không dõi theo, đó là Việt “bat” – con trai của ông Huỳnh Long – tổng giám đốc công ty bất động sản nhà đất AMG Kiên Long.
Việt “bat” cũng vừa du học về, lúc này gã đang làm việc trong công ty của ba với chức danh phó giám đốc, trong giới ăn chơi đất Hà Thành, Việt “bat” tuy không quá nổi nhưng cũng là kẻ có số có má, những sô diễn văn nghệ lớn trong Sài gòn, những cuộc ăn chơi trác táng ở miền nam… không khi nào là thiếu mặt hắn, với Việt “bat” chuyện đi đi về về giữa 2 TP lớn nhất Việt Nam diễn ra như cơm bữa – và người ta gọi hắn là Việt “bat” có nghĩa là con dơi chuyên sống về đêm…
Từ nãy đến giờ gã công tử nhà họ Huỳnh lúc nào cũng dành sự chú ý cho Trà My, tuy nhiên chưa một lần hắn nhìn thấy cô nàng để ý đến mình dù chỉ là một chút, điều này đã đánh vào lòng tự trọng của hắn và có lẽ Việt “bat” không muốn mất mặt với những người cũng đang ngồi dự bữa tiệc và ít nhiều đã nghe về cái sự đào hoa của mình…
Nhận ra sự háu ăn của Trà My và thấy cô nàng đang lăm le đĩa rau xào sắp xoay tới, Việt “bat” liền quay ngược bàn ăn và gắp toàn bộ số rau vào đĩa của mình rồi nhẹ nhàng thả tay cho bàn quay tự do… gã giả vờ không nhìn thấy gì, chỉ lén lút quan sát xem thái độ của Trà My ra sao, và thật buồn cười là hắn vừa được trông thấy một điệu bộ vô cùng dễ thương của cô nàng việt kiều khi Trà My phồng má trợn mang lườm hắn với gương mặt giận dữ… Nhưng ngần ấy cũng đủ lý do để lát nữa hắn bắt chuyện, xin số điện thoại, làm quen, rủ rê và thả mồi câu…