Phần 70
Hai tháng sau… tại Hà Nội…
Những tia nắng yếu ớt của mùa thu đã trốn biệt đâu đó trong những bóng cây, để cơn gió lay động cành cây, luồn vào tán lá, lao xao, như cố tìm chỗ ra. Không thấy nắng đâu, chỉ thấy gió mải miết, thổi từng đợt mát lạnh. Hà Nội lại thêm một lần nữa bước vào mùa đông…
Những con đường trên phố sáng sớm khi tỉnh giấc đã thấy ngập tràn những chiếc lá khô rớt xuống sau trận gió đêm qua, đâu đó vẫn thoang thoảng mùi hương hoa sữa nồng nàn còn sót lại, người Hà Nội yêu mùa đông, yêu cái se se lạnh, yêu cái hương vị ấm áp của những bắp ngô đang tỏa khói, cái ngọt ngào của những vòng tay nắm chặt…
Sáng nay Quang dậy sớm, khoác thêm trên mình một chiếc áo ấm rồi lặng lẽ mở cửa bước ra ngoài… Chiếc áo cũ kỹ nhuộm sương và bụi của thời gian, ngấm trên từng thớ vải cũng giống như chủ nhân của nó, đã không còn gì mới lạ với mùa đông Hà Nội.
Gã rùa dừng chân ở quán nhỏ của u già đầu phố, một chiếc bánh mỳ kẹp thịt, một ly chè nóng rót đầy, gã đưa lên miệng phì phà làn hơi ấm, đôi mắt rửa qua làn hơi sương ngó thấy con đường lưa thưa chẳng một bóng người.
Sau những ngày bận rộn với vụ khai trương Thiên Ý, những ngày bù đầu lo chuyện thi cử, phải đến hôm nay Quang mới cảm thấy thời gian đã có thể là của riêng mình, 2 tháng vừa qua sao xảy ra biết bao nhiêu chuyện, cũng lâu rồi, Quang không gặp Sơn “tèo” vì dạo này công việc làm ăn của nó khá nhiều, phải chạy đi chạy lại suốt, thấy Hà Phương kêu la, nó còn chẳng có thời gian để chăm sóc cho người yêu…
Khi ly trà nóng tan hết khói vì cái lạnh của mùa đông thì cũng là lúc nàng thiên thần áo trắng Vịt con xuất hiện, Vân Anh trùm đầu bằng chiếc mũ len xinh xắn, bộ đồ gió thể thao trắng như tuyết cùng với đôi giầy đỏ khiến cô nàng chẳng thể lẫn vào với ai. Sáng nay dù trời giảm xuống thêm 1 độ, không khí lạnh ùa về nhưng cả hai đứa vẫn quyết định dậy sớm cùng nhau đi dạo, ngắm mùa đông Hà Nội buổi sáng sớm…
Sơn “tèo” dạo này chăm chỉ làm công ăn lương cho đàn anh Phúc “kiến”, sở dĩ gọi là Phúc “kiến” vì gã này có hai cái ria mép bé bé như của bọn kiến càng. Phúc là tay anh chị bên Hoàng Mai, chuyên cho sinh viên vay nợ, cầm đồ, lô đề cờ bạc bóng bánh cái gì Phúc cũng làm, gã có một đội khá cứng, thường xuyên quậy phá các quán bar, vũ trường, nhóm này dù gây ra nhiều chuyện nhưng vẫn qua mắt được bên công an, tưởng họ sợ mình, Phúc lại càng được thể ra mặt.
Những ngày đầu tuần, giao dịch bóng với khách xong, dư tiền com bao nhiêu, Phúc chia đều cho các anh em, số còn lại hầu như lần nào chúng cũng tổ chức đi ăn nhậu, quậy phá, sau đó là sang bên Gia Lâm matxa, gạch ngói…
Hôm nay, kỷ niệm ngày Phúc “kiến” tròn 30 tuổi, gã đàn anh long trọng tổ chức sinh nhật ở nhà hàng karaoke Las Vegas, danh sách khách mời là các anh em trong đội và bạn bè năm châu, ai có hàng mang theo hàng, ai có vợ dắt theo vợ, miễn không phản đối cách ăn chơi của anh em là được.
Đúng 8h, Sơn “tèo” bắt taxi đến trước cổng nhà trọ của Hà Phương, đây là lần đầu tiên Hà Phương được đi cùng Sơn tham dự sinh nhật, liên hoan của anh em bạn bè trong đội của bạn trai, cô nàng thích thú lắm, giành hẳn 1 tiếng đồng hồ để làm tóc, trang điểm, lựa chọn bộ quần áo thật đẹp, thật bắt mắt để đi dự tiệc.
8h20, xe dừng tại Nguyễn Khánh Toàn quận Cầu Giấy, Hà Phương long lanh bước xuống, làn da trắng bóc, đôi guốc cao gót màu đen và bộ váy dạ phong cách khiến cô nàng trông lộng lẫy như một cô công chúa.
Và tất nhiên cả đội đứa nào đứa nấy cũng phải choáng ngợp với vẻ đẹp của cô người yêu Sơn “tèo” – đặc biệt là Phúc “kiến” chủ bữa tiệc sinh nhật.
– Anh Phúc, giới thiệu với anh đây là Hà Phương gấu nhà em ! – Sơn “tèo” hồ hởi kheo người yêu với đại ca…
Phúc “kiến” mắt không dời gương mặt Hà Phương một giây, mỉm cười nhẹ nhàng, trầm trồ khen ngợi.
– Đây là anh Phúc kiến mà anh hay nói với em, hôm nay là sinh nhật anh Phúc…
Hà Phương cũng mỉm cười khẽ gật đầu, bất ngờ Phúc “kiến” vẩy tay cho bọn đàn em mang tới 3 ly rượu tới, đoạn gã hỏi :
– Xin lỗi, em có uống được rượu không nhỉ ?
Chưa kịp để cho Sơn “tèo” đế vào, Hà Phương đã nhanh nhẩu :
– Dạ em uống được…
– Vậy à ! Vậy thì anh mời 2 đứa em một ly, gọi là chung vui với anh, hết nhé !
Nói xong, Phúc kiến chạm ly với Sơn và Hà Phương rồi đưa ly rượu XO lên miệng tu cái ực, Sơn “tèo” cũng đáp lễ bắc cạn ngay sau đó chỉ vài giây. Lúc này còn mỗi Hà Phương chưa uống, Phúc kiến hất cằm tỏ vẻ uống đi em, uống cho anh vui…cô nàng cũng thấy bốc bốc trong người, làm nguyên một ngụm hết ly rượu, đúng là trời mùa đông, uống rượu tây có khác, ấm hết cả bên trong…
9h bữa tiệc bắt đầu, toàn bộ điện gần như bị tắt hết, lúc này số người trong phòng VIP phải lên tới hơn 30, rượu được rót ra vô kể, Phúc “kiến” như lên thần vừa xách chai vừa cụng ly hết với người này người kia.
Sơn “tèo” để ý, trong phòng dường như có 2 con hàng được ông Phúc thuê vào giúp vui cho anh em, 2 cô em này đóng mác em gái, sau mấy phút đầu hiền lành nai tơ thì lộ rõ bộ mặt thật, vừa ưỡm ờ, vừa dâm tặc, hát nhẩy, lắc múa cột ầm ầm trên sân khấu, nếu không vướng Hà Phương đang ngồi bên cạnh, có lẽ Sơn “tèo” cũng đã phi lên trên kia để xem hàng các em xinh đẹp.
Phúc kiến có vẻ như quan tâm đến đàn em mới nổi Sơn “tèo”, gã cầm micro, yêu cầu toàn bộ anh em nào mang người yêu tới thì phải lên sân khấu nhảy với hắn 1 bài, có 4 đôi tham gia, trong đó có cả 2 em hàng, và tất nhiên Hà Phương thì thích nhất mấy trò thi thố này rồi…
Cả nhóm ở dưới vỗ tay cổ vũ, rượu được rót ra và ai cũng cầm một ly tu sạch, nhạc sàn được bật lên, 2 em hàng uốn éo trước tiên khiến sự hưng phấn của tất cả khán giả ở dưới lên đến cao độ, ở bên trên các cặp đôi cũng bắt đầu nhẩy, lắc loạn xạ theo tiếng nhạc…
Lúc này Hà Phương đã trút bỏ chiếc ạo dạ ở một góc, chỉ còn mặc trên người bộ váy bó thân đầy eo ót, khiến ngực và mông cô nàng đẹp và lộ ra một cách hết cỡ, và cứ có nhạc là Hà Phương lại quên hết mọi thứ xung quanh, cô ôm chặt Sơn “tèo” lắc lư…
Ngay cạnh đó, Phúc “kiến” trầm trồ thán phục những động tác đẹp mắt của cô người yêu thằng em, nhìn cái cảnh Hà Phương lắc đầu, hất tóc, vuốt một đường từ cổ xuống mông và cười một cách đầy sảng khoái, Phúc trào hết cả dãi trong miệng ra, chỉ muốn xông vào xé toạc tất cả và ăn tươi nuốt sống con bé đang khiến cả cơ thể hắn run lên…
Ở trên sân khấu Sơn tèo đâu có biết điều này, gã có lẽ đang tự hào vì cô người yêu đỉnh cao và sexy của mình, hai đứa quyện lấy nhau, lúc thì bóp mông, lúc thì cắn tai làm đủ trò trên sàn diễn, có lẽ bây giờ mấy viên thuốc lắc mới bắt đầu phát huy tác dụng… thảo nào hôm qua Phúc kiến có dặn, ai đi cũng được miễn sao không được phản đối cách ăn chơi của anh em…
Bữa tiệc tùng thác loạn với rượu, gái và nhạc cứ thế diễn ra, kéo dài đến hơn 11 giờ đêm mới chịu dừng lại vì tất cả đã quá mệt, Hà Phương ướt đẫm mỗ hôi cứ đứng sát chiếc điều hòa, kéo chiếc váy bó rộng ra cho gió lùa tận vào trong ngực, thi thoảng cô nàng còn cúi xuống để lộ cặp mông căng tròn, chín mọng…
Sơn “tèo” cầm áo khoác cho người yêu, ra xin phép đàn anh để đưa bạn gái về, Phúc kiến cứ chèo kéo mãi, khen lấy khen để cô người yêu thằng em vừa đẹp vừa sexy, bảo ở lại lúc nữa rồi đi ăn đêm luôn, Sơn “tèo” chẳng biết thế nào đành hỏi ý kiến Hà Phương thì cô nàng gật đầu tắp lự…
Cả buổi hôm đó, Phúc kiến chỉ chờ thời cơ để ngắm nhìn Hà Phương, đầu tiên hắn nhìn môi ước ao chiếc môi xinh xắn đó một lần sẽ cúi xuống và khiến cho hắn sung sướng đê mê, rồi sau đó hắn nhìn xuống ngực, hai quả đào cô nàng đang ướt đẫm lộ rõ bộ đồ lót bên trong, lúc này hắn chỉ ước được rúc mặt vào đó mà trở về cái thủa bé thơ. Cuối cùng cái mà hắn thèm muốn nhất chính là cặp giò vừa dài vừa trắng của cô nàng. Đôi chân này mà được gác lên vai thì hắn sẵn sàng xin được gác cả đời mình…
Sơn “tèo” không để ý vụ này, có lẽ gã vô tư… nhưng ở đâu đó trong phòng, có một con chuột đã lặng lẽ quan sát và dường như hiểu ra ngọn nguồn vấn đề… Người ta bảo thương trường là chiến trường và cứ chỗ nào làm kinh tế thì chỗ ấy sẽ xuất hiện những thế lực thù địch nhau, hãm hại nhau để vươn lên… thật không may cho Sơn là gã bước vào chốn giang hồ với một sự vô tư quá, ngây thơ quá… giá như hắn chịu học hỏi Tâm “ma xó” thì có lẽ kết cục của chuyện này có lẽ đã không bi thảm đến như vậy…
Sau khi tàn bữa tiệc, như thường lệ Sơn “tèo” và Hà Phương chẳng mấy khi trở về nhà trọ, cả hai lúc này đã là khách quen của nhiều nhà nghỉ, khách sạn trong thành phố, ở nơi này hai đứa được tự do hơn, được thoải mái hơn và muốn làm bất kỳ điều gì cũng được, tất nhiên chủ yếu vẫn là sex…
Nhìn cái vẻ tiếc nuối của đàn anh sau khi trông thấy Sơn “tèo” và Hà Phương leo lên taxi đi mất, con chuột Luân “đen” mới lặng lẽ đến bên cạnh Phúc “kiến” dò xét tình hình :
– Sao thế anh ? Bị cô em Hà Phương hút hồn rồi à ?
Phúc “kiến” vẫn đứng nguyên tư thế, tay vuốt râu, trả lời giọng đầy nuối tiếc :
– Không biết nó là gái ở đâu mà đẹp đéo chịu được, đời anh chưa gặp được con nào ngon như nó, kể cả mấy con người mẫu…
– Gì mà đến mức độ đấy ? em thấy cũng bình thường thôi mà, nhưng đúng là thằng Sơn “tèo” mèo mù vớ cá rán, không hiểu nó có cái loz gì mà tán được con đấy, em phục nó thật… – Luân “đen” vừa nói vừa chêm vào cái giọng đểu giả mấy câu thở dài não nề…
Phúc “kiến” sau vài phút suy tư thì cũng đành phải trở về với hiện tại, gã quay người lại bá vai thằng em rồi trở lại quán ăn đêm, vừa đi vừa liếm môi đầy thèm khát, được một đoạn, Phúc “kiến” vỗ vào vai Luân “đen” mấy cái bành bạch, rồi lên giọng :
– Ăn nhanh rồi anh em mình đi chơi tiếp, mẹ kiếp, tối nay tao phải kiếm được 1 em thật xinh… đứa nào biết mối ngon, gọi điện trước đi, hôm nay tao cho chúng mày xả láng !!