Phần 45
Cứ vào ngày 10 tháng 10 hàng năm, bộ ba quyền lực nhất trong giới xã hội đen Hải Phòng sẽ thường xuyên có một cuộc gặp mặt tại vũ trường New Paradise – một nơi rửa tiền và tập trung toàn bộ những thành phần bất hảo nhất của thành phố Hoa phượng đỏ, nơi này được bảo kê bởi một cán bộ cấp cao và với một hệ thống an ninh từ xa cùng với hệ thống bảo mật hiện đại, nơi đây thường xuyên là địa bàn diễn ra những cuộc trao đổi, mua bán của thế giới ngầm.
Cuộc họp thường niên của 3 nhóm Phi “đen” – Bình “lâm” và Tuấn “tờ” sẽ diễn ra từ 8 giờ tối đến 9 giờ, nội dung là để giới thiệu những người mới, cơ sở làm ăn mới, xem lại những quy ước và sửa lại cho hợp theo từng năm một.
Dù đã đi theo Phi “đen” 5 năm – nhưng đây mới chỉ là lần đầu tiên Tâm “ma xó” được ông ta cho đi cùng tham dự cuộc họp này.
…
Đúng 8 giờ, chiếc xe Mercedes màu đen chở nhóm của Phi “đen” xuất hiện trước cồng vũ trường New Paradise, theo sau là 2 chiếc toyota đậu bên ngoài. Ông Phi mở cửa bước xuống trước tiên, nhìn sang bên đường, con xe trắng của Bình “lâm” đã có mặt và cùng với đó là chiếc Acura của Tuấn “tờ” cũng đã hiện diện, 2 nhóm này như vậy là đã đến trước…
Mọi năm, ông Phi thường đi cùng với Tư “mén” – đàn em thân cận dưới trướng ông và Hòa “chua” một gã bất hảo đi tù về với nhiều tội danh. Lần này, ông đi 4 người, thêm vào một người mới là Tâm “ma xó”.
Chiếc cửa phòng họp được một em tiếp viên xinh đẹp mở ra, bên trong một dẫy bàn hình tròn đã được bầy biện sẵn, trên bàn là rượu, thịt gà và những đồ nhắm đã được chuẩn bị từ trước…
Thấy ông Phi bước vào, ngay lập tức Bình “lâm” và Tuấn “tờ” đứng dậy, ra tận cửa để đón đàn anh.
Tên mặt sẹo, khoảng 40 tuổi, đầu cắt cua để đuôi tôm sau gáy là Bình “lâm” rôm rả :
– Trời ! Bác cả đến muộn quá, em với thằng Tuấn chờ này giờ, hai đứa làm được nửa chai Chivas 25 rồi…
Đế vào câu nói của Bình “lâm” là một gã mặt tròn, to béo, khoảng 40 tuổi, ăn mặc kiểu bọn Tầu, tên này là Tuấn “tờ” :
– Bác ngồi vào đi, để em đi lấy ly cho bác, anh em mình ít có dịp giao lưu với nhau quá…
Mấy em tiếp viên kê xịch ghế ra rồi lịch sự mời 4 người mới đến vào bàn, nhưng theo thông lệ ở đây, những người chưa được giới thiệu thì bắt buộc phải đứng và hôm nay bên Phi “đen” có Tâm “ma xó”…
Trông thấy bàn ghế đã được chuẩn bị chu đáo, ông Phi cùng bọn Tư “mén” và Hòa “chua’ đã tại vị, chỉ còn lại một mình Tâm “ma xó” là phải đứng, Bình “lâm” vội phân bua :
– Ô kìa ! Cái Tâm nó là chỗ người nhà chứ có phải ai xa lạ đâu mà lại phải đứng thế kia ? Ngồi xuống đi em !
Tâm quay sang nhìn ông Phi, thấy ông Phi lắc đầu, gã hiểu và tiếp tục đứng tiếp, ông Phi quay lại dẫy bàn, đưa mắt về phía Bình “lâm” :
– Luật là luật, dù có là người nhà hay như thế nào đi chăng nữa, đã gia nhập hội thì vẫn phải làm theo, có thế thì mới nói được người khác…
– Bác cả quy tắc quá … mà thôi bác đã quyết vậy rồi thì cũng không sao…
Công việc đầu tiên trong mỗi buổi họp thường kỳ đó là thông báo tình hình làm ăn, kế hoạch phát triển sắp tới và nhân sự cho cơ sở mới để nếu có ra ngoài chẳng may gặp nhau anh em cũng còn nhận ra để mà tránh va chạm.
Sau khi chỗ Tuấn “tờ” phát biểu xong, đến lượt Bình “lâm” lên tiếng đầy bức xúc :
– Báo cáo các anh em, hơn 2 tháng nay là em hơi bị cay cú với bọn thằng Chính “béo”, bọn này dạt từ Sơn La vào, có qua địa bàn em quậy phá, hôm đầu thì ở sòng bạc, mấy hôm sau thì trêu gái ở bar nhà em, bọn chó này em cũng cho người dọa nó rồi nhưng chúng nó xem trời bằng vung, một thằng trong bọn nó thấy bảo bị AIDS nên em cũng chưa dám mạnh tay, ĐKM 2 tháng nay em ăn ngủ không yên… mẹ kiếp … chúng nó mà còn gây chuyện thêm một lần nữa, em thề sẽ chơi đến cùng…
Đây là chuyện lớn, thế mà gần tháng nay ông Phi không nghe thấy có động tĩnh hay báo cáo gì về chuyện này, cũng chưa biết thực hư ra sao nhưng chỉ cần nghe thấy có bọn lạ nào đến phá đám chuyện làm ăn trên địa bàn của 3 anh em là ông đã không thể chấp nhận được rồi, nhưng trước con mắt gian xảo của Bình “lâm”, ông Phi vẫn bình tĩnh tránh mắc mưu :
– Bình “lâm” nổi tiếng trong giới giang hồ lâu nay, thế mà có mấy thằng đi bụi cũng để yên cho bọn nó quậy sao ?
– Em cũng định chơi bọn nó rồi, nhưng khoảng mấy tuần nay không thấy chúng nó lảng vảng, ở đất Hải Phòng này, muốn phá em không dễ đâu…
– Lần sau chú nên mạnh tay ngay từ đầu thì bọn nó sẽ không dám làm hơn, thế bên chú Tuấn thì sao, có bị bọn nào quấy phá không ?
Tuấn “tờ” đang nghe điện thoại, thấy ông Phi quay sang hỏi mình thì cúp máy, trả lời :
– Nói thật với anh, đã làm ăn cái này chắc chắn không thiếu bọn phá đám, nhưng em vẫn xử lý ổn thỏa hết rồi, có chuyện gì không giải quyết được, em sẽ điện thoại cho anh ngay…
Sau khi nghe thấy Tuấn “tờ” nói vậy, Bình “lâm” cũng hỏi đế vào :
– Thế còn bên Galaxy của bác cả thì sao, em nghe nói, dạo này bác ít qua bên đó, không phải vì sức khỏe của bác dạo này kém đi nhiều rồi chứ ?
Biết là Bình “lâm” hỏi xoáy mình, Phi “đen” rót một ly rượu, uống cạn rồi nhìn hắn với chỉ một bên mắt :
– Chú Bình “lâm”… có phải chú nghĩ anh đã già yếu rồi, không quản lý được mọi việc nữa… có phải không ?
Bình “lâm” cười :
– Anh Phi cứ đùa, em út quan tâm đến anh một chút không được sao, chứ ai chẳng biết, Phi “đen” thì lúc nào mà chẳng phong độ…
Vừa dứt lời xong, ngay lập tức Bình “lâm” đã cảm thấy lạnh toát người khi bắt gặp cái nhìn xoáy vào tận não của Phi “đen”:
– Chú mày cẩn thận cái mồm đấy, và cũng nên nhớ, chừng nào Phi “đen” này còn ngồi ở đây thì hãy nên biết vị trí của mình đang ở đâu ở cái đất Hải Phòng này !!!
Bình “lâm” không nói thêm điều gì, gã biết mình vừa chọc vào máu của Phi “đen” nên tránh mặt đi thì hơn… không khí trong phòng trở nên im lặng và chỉ được phá tan sau khi Tuấn “tờ” lên tiếng giảng hòa :
– Cả năm 3 anh em mình mới ngồi với nhau được một hôm, anh Phi, thôi bỏ qua đi, thằng Bình nó cũng không có ý gì đâu, mà anh không giới thiệu, để thằng Tâm nó đứng nãy giờ kia kìa…
Phi “đen” cười, nụ cười nhạt của kẻ vừa bắt nạt được những kẻ dưới trướng, đoạn ông xô ghế, đứng dậy vỗ vào vai Tâm “ma xó:
– Các anh em ! Đây là Tâm, Tâm “ma xó” ở đây nhiều anh em cũng đã biết rồi, từ mai nó sẽ xuống phụ tôi làm quản lý ở Galaxy… nếu có gì mong mọi người giúp đỡ…
Tâm rót đầy một ly rượu, mời toàn bộ anh em có mặt trong phòng, rồi đưa lên miệng uống cạn, dù mới chỉ gia nhập hội vào hôm nay, nhưng 4 – 5 năm qua, tiếng tăm của Tâm trên giới giang hồ thành phố Cảng cũng không ít, ông Phi chính thức sử dụng Tâm, chứng tỏ một là ông ta muốn khẳng định vị thế của mình, và hai là ông ta đang chuẩn bị để rút lui…
Sau khi tiệc tan, trên đường ra xe, Tâm “ma xó” ghé tai hỏi nhỏ anh Tư “mén” :
– Anh Tư, sao thằng Bình “lâm” lại có tên là Bình “lâm” ?
– Lâm lâm cái gì, ngày xưa nó là thằng Bình “hâm”, hồi xưa nó làm cầm đồ, rồi sau này có tí vốn đứng ra làm bóng, thấy bị gọi là hâm nó không thích nên bắt bọn đàn em chuyển thành Bình “lâm” chứ có cái gì đâu…
Tâm trợn tròn mắt, một trong ba ông lớn của Hải Phòng hóa ra xuất thân và có biệt danh lại hay đến như vậy…
Lúc này ngồi ở hàng ghế sau trên con xe Mercedes 4 chỗ, ông Phi châm một điếu thuốc rồi cảnh bảo Tâm :
– Từ mai cháu nghỉ làm ở Thiên Ý xuống Galaxy học làm ăn, Tư “mén” hôm nay mày có cảm nhận được điều gì không ?
– Anh Phi … em biết bọn thằng Bình “lâm” nó muốn làm gì rồi…
– Tốt… thế còn Tâm, cháu thấy sao ?
– Dạ… cháu ấy ạ ? Có chuyện gì à bác ? Tâm lúng túng…
– Cháu chưa nhận ra được đâu, nhưng cứ chuẩn bị tinh thần đi, sắp tới sẽ có bọn đến phá đám chỗ làm ăn của chúng ta đấy, danh tính của bọn nó, thằng Bình “lâm” cũng đã nói rồi đấy thôi…
Tâm chợt nhớ lại những gì đã xảy ra trong căn phòng họp tối nay, gã cười vì thật ngốc bây giờ mình mới hiểu.
Ông Phi đưa mắt ra bên ngoài, thổi những làn khói trắng ra cửa, giờ đây ông muốn xem, bản lĩnh của Tâm “ma xó” thực sự đến đâu…