Phần 14
– Anh Rùa !! Dậy … dậy đi !!
Quang mở mắt ra, trước mắt nó lúc này là hình ảnh Lọ Lem với chiếc váy trắng và đôi giầy đỏ xinh xắn như ngày đầu tiên gặp nhau ở công viên ! Cô bé cũng vẫn như ngày nào, kéo nhẹ vai áo nó, đôi mắt tròn xoe ngây thơ…
Quang bật dậy, nắm lấy tay Lọ Lem, nhưng nó chỉ chạm được vào không khí, hình ảnh cô bé cứ thế tan biến vào hư vô….
Mồ hôi đổ ra như tắm trên gương mặt của thằng nhóc 13 tuổi, nó bị bọn đàn em của Huy “long” nhốt suốt từ buổi chiều đến giờ, không được cho ăn gì, bụng nó đói meo, Quang đưa tay xoa bụng thì những vết thương ở vai và tay khiến nó đau nhói, nhớ lại lúc nãy khi được hỏi có biết Tâm “ma xó” đang ở đâu không ? Quang chỉ lắc đầu và ngay lập tức nó bị cho ăn mấy gậy vào người, may mà có 1 tên nào đó không thèm hỏi câu nào, xách nó ném ngay vào cái phòng này rồi nhốt lại, gã chỉ dọa dẫm:
– Nếu từ giờ đến sáng mai mày mà không khai ra thằng anh mày đang trốn ở đâu, bọn tao sẽ cho mày chết đói !
Quang ngồi dậy, tiến về phía cửa gỗ, nó tìm cách lay lay thật nhẹ cánh cửa xem có thể thoát được ra ngoài không nhưng mọi nỗ lực đều vô ích.
Quay về góc tường ngồi ôm đầu gối, thằng bé bỗng nhiên thấy lạnh toát người và sự sợ hãi bắt đầu bao trùm lấy nó, nhưng khi đang ở vào thời điểm tuyệt vọng nhất, bất ngờ nó lại nghe thấy có tiếng gõ cửa rất bé…
Đôi mắt Quang rực sáng lên, nó bò lại phía cửa, nhưng khi chưa kịp đến nơi thì một bàn tay đã thò vào qua bộ xích dầy ném cho nó một cái bánh mỳ kẹp thịt. Kẻ lạ mặt đó chỉ nói nhỏ “Ăn đi cho đỡ đói, anh sẽ tìm cách đưa em ra khỏi đây sau!” – Ngay sau câu nói đó mọi thứ lại trở về với sự yên lặng đáng sợ !
…
Tại nhà của Hải “khùng” lúc này, Tâm đã không ngủ được sau giấc mơ vừa rồi, gã khoác lên người một chiếc áo mỏng, mang theo một chai nước rồi tiến ra ngoài ban công, trời sắp chuyển lạnh và những cơn gió cũng bắt đầu mang theo hơi nước ùa vào thành phố, đêm ở ngoại ô có vẻ tĩnh mịch và yên bình hơn nhiều so với chốn giang hồ của hắn. Tâm đưa mũi hít hà mùi hoa sữa thơm lừng của khu vườn phía dưới, một cảm giác nhẹ nhàng lan tỏa trong người khiến Tâm hoàn toàn lấy lại sức sau những ngày mệt mỏi vì đâm chém vừa qua…
Nhưng rồi sự tĩnh mịch đó nhanh chóng bị phá tan, màn đêm hoàn toàn biến mất khi toàn bộ điện trong căn nhà bỗng vụt sáng, giọng Hải “khùng” vang lên rõ ràng ở căn phòng nhà dưới, hình như đã có một chuyện gì đó xảy ra…
Duy “báo” mở cửa phòng lao vụt ra, vẫy tay gọi Tâm đang đứng ở phía ban công, 2 anh em nhanh chóng tiến xuống dưới nhà.
Khung cảnh lúc này khá hỗn độn, Hải “khùng” quát tháo ầm trời, hình như quát bọn đàn em phải chuẩn bị xe ngay lập tức… Duy “báo” cất tiếng hỏi thì hắn vừa đáp vừa tất bật khoác vội chiếc áo “Con bé Trà My bị ngất, đang đưa đi viện cấp cứu rồi, anh phải tới đó ngay…”
Tâm và Duy đứng ngây người, con bé xinh xắn, mới chiều qua đang còn nghịch ngợm vui vẻ thế kia mà…
– Hai thằng mặc áo vào, đi theo anh! Hải “khùng” chỉ tay gọi Duy “báo” và Tâm.
Hai anh em vội vã theo Hải “khùng” ra ngoài, chiếc xe 4 chỗ màu trắng đã đậu sẵn ngoài sân, cả 3 lên xe rồi nhắm hướng bệnh viện thành phố lao vút đi !
Lúc này đã là 4 giờ sáng, vậy mà trước cửa bệnh viện mọi người tụ tập đông đúc như vào giờ cao điểm, hai chiếc cáng cứu thương chạy song song rồi rẽ sang hai phòng, một sang phòng mổ – đó là chiếc cáng của Trà My, chiếc còn lại đưa vào phòng hồi sức cấp cứu – người nằm trên đó là bà Thùy, mẹ của Quang !
Người dân xóm nghèo có lẽ sẽ có 1 đêm không ngủ, họ tập trung cả ở đây để thể hiện sự quan tâm và lo lắng cho người phụ nữ hiền lành, nhân hậu nhất xóm, nếu có chuyện gì không hay xảy ra với bà Thùy, đó sẽ là một sự đáng tiếc vô cùng, bên ngoài sân ai ai cũng chắp tay cầu nguyện sự công bằng từ ông trời, xin ông ta rủ lòng thương, nhưng có lẽ họ quên mất một điều, ông ấy đã không đoái hoài gì đến họ từ bấy lâu nay !
Chiếc xe màu trắng của Hải “khùng” phanh gấp ngay cổng bệnh viện, cả 3 xô cửa xe, rồi lao vào gian phòng chính, cô y tá bị gọi lại giật mình, lúng túng chỉ phòng cho tên giang hồ mình đầy hình xăm gân guốc, Hải lao sang khu phẫu thuật, ở bên ngoài bà Loan – mẹ kế của Trà My và Dũng “lơ” đang ngồi ở đó, vừa nhìn thấy Hải “khùng”, bà chị dâu đã bật khóc…
– Anh Giang đâu ? Sao không ở đây ? – Hải quay sang hỏi Dũng !
– Anh ấy cũng mới vừa nhận được tin, đang trên đường về ! – Dũng “lơ” thở hổn hển đáp lời đại ca.
– Mẹ kiếp ! Thế đã xảy ra chuyện gì ? Sao nó lại bị ngất ??
– …
Dũng “lơ”quay sang nhìn Loan : Anh hỏi chị Loan đi ! Chị ấy là người đầu tiên phát hiện ra con bé bị ngất trong phòng mà !
Loan sững người, lộ rõ vẻ sợ hãi nhưng cuối cùng cũng thốt lên được những lời đã chuẩn bị từ trước : “Chị lên phòng xem nó thế nào, gọi mãi mà không thấy nó thưa, mở cửa ra thì đã thấy nó nằm ngất ở trong phòng rồi !”
Hải nghiến răng, nắm chặt tay rồi rít từng lời qua kẽ răng : Nó mà bị làm sao thì cần thận, tao giết hết chúng mày !
Loan ngồi im không nói một lời nào, lúc này ngoài Dũng “lơ”, bên cạnh Hải bỗng nhiên còn xuất hiện thêm 2 kẻ lạ mặt nữa khiến bà ta bỗng cảm thấy mình vô cùng thất thế, giá như lúc này Giang “tổng đài” có mặt ở đây thì có lẽ Loan sẽ cảm thấy bớt lo lắng hơn rất nhiều !
Cánh cửa trắng mở ra, bác sĩ Trần Nam – người lâu nay vẫn theo dõi bệnh tình cho Trà My xuất hiện, nhìn xung quanh không thấy Giang “tổng đài” đâu, ông ấy bèn nói với Loan về tình hình của Trà My, con bé bị hẹp eo động mạch chủ, vốn xuất hiện ở nam nhiều hơn nữ, đáng lẽ ra phải chờ cho Trà My có được sức khỏe tốt mới có thể làm phẫu thuật, nhưng sau ca biến chứng vừa rồi thì có lẽ phải phẫu thuật ngay, người nhà hãy ký vào giấy đống ý làm phẫu thuật cho cháu !
Hải “khùng” tỏ ra vô cùng lo lắng, sau cái chết của chị gái thì Trà My chính là người thân duy nhất còn lại của hắn, bố mẹ Hải là người di cư đến thành phố này và sau đó đã mất vì một tai nạn giao thông, một mình Vân đã cố gắng vượt qua mọi nỗi đau về tinh thần để vừa lo công việc, vừa chăm sóc cho em, nhưng Hải đã sớm bỏ học, theo hội giang hồ rồi thường xuyên gây ra bao chuyện rắc rối.
Giang “tổng đài” hồi đó là con trai một nhà có chức quyền, hắn đã say mê mệt cô y tá xinh đẹp Thanh Vân sau một lần phải nằm viện, họ đã làm đám cưới chỉ sau một vài tháng yêu nhau, nhưng lần đó Hải vướng vào một vụ ở Hải Phòng nên không thể về dự. Rất may sau đó hắn được ông anh rể giầu có, uy quyền giúp đỡ nên hiên ngang quay trở về, với những gì đã gây dựng được, lại có Giang đứng sau huận thuẫn, Hài “khùng” như hổ mọc thêm cánh, chỉ vài năm sau hắn đã trở thành một trong những tay giang hồ khét tiếng ở các tình phía Bắc. Nhưng cũng vì thế mà những kẻ muốn lấy mạng Hải cũng nhiều, vụ tai nạn ô tô cách đây 3 năm cũng là một trong những số đó, nhưng may mắn là hắn lại không có mặt trên xe và người phải hy sinh thay Hải lại chính là Thanh Vân ! Sau cái chết của người chị gái, Hải “khùng” tuyên bố rút khỏi giang hồ và biến mất kể từ đó cho đến nay…
Có lẽ phải chờ đợi khoảng 4 đến 5 tiếng cho ca phẫu thuật, nên Tâm xin phép ra ngoài mua thuốc lá, khi quay trở lại, đàn em của Duy “báo” bỗng nhìn thấy Sơn “tèo” thằng nhóc bạn thân của Quang “rùa” đang hớt ha hớt hải trong bệnh viện, cảm giác có chuyện chẳng lành, Tâm bám theo nó sang phòng hồi sức cấp cứu. Đến một ngã rẽ, Tâm túm nó lại, lôi về phía mình, mái tóc bù xù che kín nửa gương mặt của Tâm không lẫn vào với ai khiến Sơn “tèo” nhận ra ngay, thằng nhóc sợ hãi, giọng nói vang lên trong tiếng nấc:
– Anh Tâm ! Cô Thùy sắp mất rồi !
7 chữ từ miệng thằng bé khiến tim Tâm ngừng đập ! Toàn thân hắn sững sờ, linh cảm đã nói với Tâm có chuyện gì đó không lành đã xảy ra với người phụ nữ thần hộ mệnh của hắn, nhưng hắn không ngờ lại là chuyện này !
– Có chuyện gì vậy ! Cô ấy bị làm sao ? Sao em lại ở đây, thế còn Quang đâu ! Tâm ngắc ngứ trong từng lời nói… sự sợ hãi lộ rõ trên gương mặt…
– Em không biết, bố em bảo cô ấy bị viêm phổi nhưng bệnh nặng lắm rồi… Anh xem cái này đi, em tìm thấy ở nhà cô lúc nãy…
Sơn “tèo” móc trong túi quần ra mảnh giấy mà bọn Huy “long” đã để lại rồi đưa cho Tâm, cầm trên tay mảnh giấy mà máu trong người Tâm cứ sôi lên, chúng nó thật khốn nạn, bắt một thằng bé con vô tội và khiến cho mẹ nó phải đổ bệnh vì lo lắng, hoang mang…
Vò nát tờ giấy, Tâm túm chặt hai tay Sơn “tèo” : Cô ấy nằm ở phòng nào, mọi chuyện sao rồi ? Em dẫn anh qua đó ngay, nhanh lên !
Lúc này bên ngoài phòng mổ của con gái, Giang “tổng đài” đã về đến nơi, vừa nhìn thấy bóng dáng chồng từ xa, Loan như tìm được lối thoát cho địa ngục tăm tối nãy giờ được tạo ra bởi Hải “khùng”, bà ta vùng dậy ôm chầm lấy chồng mà khóc nức nở…
– Không sao rồi em !
Giang đưa tay vuốt tóc vợ !
– Có anh đây rồi mà, nói anh nghe, Trà My sao rồi !
– Con bé bị ngất, các bác sĩ đang phẫu thuật cho nó, em sợ quá !! Nó có làm sao không anh ! – Loan nói trong tiếng nấc…
– Không sao đâu, chắc chắn nó sẽ không sao đâu ! Nó là một đứa trẻ ngoan và rất nghị lực mà…
Nhìn màn kịch của Loan đang diễn, máu nóng sôi lên trong người của Hải “khùng”, đêm nay hắn muốn vạch trần bộ mặt thật của người đàn bà này, chờ một lát cho Giang “tổng đài” lấy lại bình tĩnh, Hải mới lên tiếng :
– Anh Giang ! Em có chuyện cần nói…
Thế nhưng lúc này tâm trí Giang đang rối bời vì sự lo lắng cho Trà My nên hắn lạnh lùng đáp lời ngay :
– Con gái anh đang có chuyện, có việc gì để sau hãy nói đi!
Nghe thấy anh rể nói vậy, Hải cũng thôi không muốn nói gì nữa…
Lo sợ chuyện Dũng “lơ” sẽ hé lộ chuyện ngoại tình của mình, Loan mở lời nhằm tách Dũng “lơ” sang chỗ khác :
– Em để hết đồ vào viện của con bé ở nhà ngoài rồi, lúc nãy vội đi quá nên không kịp mang theo, hay anh bảo chú Dũng lái xe về nhà lấy rồi quay lại đây !
Giang nháy mắt cho Dũng, tên lái xe vội vã đi ngay, nhưng Hải “khùng” đã ngăn lại :
– Chú ở đây xem có chuyện gì không, để đó anh về nhà lấy cho, anh đi xe của anh cho tiện !
– Thôi, chú cứ để nó về lấy, không sao đâu, ở đây cũng ổn rồi chắc anh không cần gì cả đâu. – Giang xua tay !
Nhưng mặc cho Giang “tổng đài” can ngăn, Hải “khùng” vẫn muốn tự tay lái xe về mang đồ cho cô cháu gái: “Đã có bà Nhu ở nhà chuẩn bị hết rồi, em về rồi lên luôn, không việc gì đâu !”
Nói xong, Hải quay sang Duy “báo” dặn dò : Chú với Tâm ở lại xem tình hình thế nào, anh đi một lát rồi quay lại ngay !
Duy nghe đàn anh nói thế cũng không ý kiến gì, gật đầu rồi ngồi yên tại chỗ, nhưng tại sao đêm nay linh tính của gã lại báo hiệu nhiều điều không vui vậy, bóng dáng Hải “khùng” cứ thế xa mãi, xa mãi rồi biến mất sau ngã rẽ khiến Duy cứ day dứt mãi trong lòng ! Một cái gì đó mơ hồ, xa vời và mông lung !
Giang “tổng đài” thì cứ lo lắng, sốt ruột đứng ngồi không yên, thi thoảng gã lại ra hành lang đứng hút thuốc một mình, khi thì biến mất đâu đó 5 – 10 phút rồi lại quay về bên cạnh vợ, bên trong người đàn ông này đang ẩn chứa điều gì vậy ? Sự lo lắng, sự sợ hãi hay một cảm giác bồn chồn khó tả ? Câu hỏi đó vẫn cứ mãi bám theo Duy suốt buổi đêm…
Hải “khùng” về đến nơi thì bà Nhu đã sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, đã 14 năm qua bà Nhu luôn là người chăm lo cho chị Vân và bé Trà My nên Hải đặc biệt rất quý mến, gã lấy túi đồ xong toan đi thì bà vú già gọi với lại dặn dò :
– Cậu Hải !! Sang tuần sau là giỗ cô Vân đấy, năm nay cậu mà lên được thì ghé qua, lúc tối tôi vừa nằm mơ thấy cô ấy về, cô ấy hỏi thăm cậu nhiều lắm…
– Vâng ! Cháu biết rồi, bác đi nghỉ đi, cháu quay lại viện đây…
Hải “khùng” ném túi đồ lên xe, nổ máy rồi quay trở lại bệnh viện, mới đó mà đã chuẩn bị 4 năm ngày giỗ chị ấy, nỗi day dứt ngày nào lại tiếp tục xuất hiện trong lòng gã…
Sự mệt mỏi sau gần 2 tiếng đồng hồ chờ đợi ở trong viện khiến Hải díu cả mắt, gã ngáp một hơi dài cho thư giãn rồi đưa tay dụi mắt, nhưng khi vừa mở mắt ra, hắn bỗng thấy bóng dáng chị Thanh Vân xuất hiện bên kia đường, vẫn mái tóc dài ấy, vẫn chiếc áo trắng ấy nhưng gương mặt chị lộ vẻ bàng hoàng đang cố gắng xua tay bảo hắn dừng xe lại, Hải hoảng hồn, nhấn ga lao sang…
Két két két… RẦM….ẦM !!!
Một tiếng động kinh hoàng vang lên ngay sau đó…
Chiếc xe ben chở 6 tấn xi măng ở đâu xuất hiện, đâm sầm vào xe của gã, con xe 4 chỗ màu trắng bị lết trên đường một đoạn dài rồi nằm nguyên trong gầm xe ben, tai nạn quá bất ngờ khiến Hải “khùng” không kịp phản ứng, máu từ trong xe chảy ra ngoài cửa đọng thành vũng, gã giang hồ lừng lẫy một thời chết ngay tại chỗ…