Phần 42: Chuẩn bị
Chín tháng sau, tại ngôi biệt thự của Quang Minh…
Lão Mạnh bước vào thì thấy Quang Minh đang khoác vai Quỳnh Như, còn cô bé thì ngả đầu vào vai chồng nàng – cả hai vợ chồng đang ngồi dựa ghế sofa tận hưởng bộ phim tình cảm hài. Lão giả vờ ho khục để giành sự chú ý cả hai.
Thấy lão Mạnh tới cả hai kêu lên: “Bác Mạnh!”
Ông cũng gật đầu chào lại hai vợ chồng Minh: “Cậu chủ, phu nhân!”
Quỳnh Như nhẹ nhàng đáp: “Bác đâu cần phải gọi cháu như thế?”
Ông Mạnh cười nói: “Cô giờ là vợ của cậu chủ không gọi như thế sao được?”
Quỳnh Như cũng không có ý kiến gì nữa, chỉ nói: “Thôi để cháu vô pha coffee cho bác với anh Minh.”
Nói rồi nàng khệ nệ rời ghế đi cẩn thận từng bước sợ ảnh hưởng đến hai đứa con trong bụng rồi vào trong bếp.
Lão Mạnh ngồi xuống ghế cái phịch mà không cần cậu chủ mình mời chi cả. Lão mở lời trước: “Cậu không phụ phu nhân à?”
Minh trả lời: “Nếu tôi giúp thì thể nào cô ấy cũng nói: “Em tự làm được mà”. Thế đó.”
Lão nói: “Trông hai người hạnh phúc thật.”
Minh cười: “Vâng, tụi cháu hạnh phúc lắm. Nhất là Quỳnh Như, cô ấy đang mong chờ giây phút được làm mẹ đó bác. Không phải bác đang ganh tị hạnh phúc của chúng cháu ạ!”
Lão Mạnh lắc đầu: “Ta đã già rồi, hạnh phúc này ta cũng đã trải qua chứ đâu cần phải ganh tị với đám hậu bối các cô cậu.”
Minh bật cười: “Cháu chỉ đùa thôi ạ!”
Ông Mạnh hỏi: “Ủa còn phu nhân Quỳnh Phương đâu sao tôi không thấy?”
Minh đáp với vẻ mặt hơi buồn: “Đang nằm nghỉ dưỡng thai trong phòng đó bác, mới mười lăm tuổi đã sắp làm mẹ, việc mang thai có vẻ quá sức em ấy.”
Lão Mạnh gật đầu đồng tình: “Ừ, nhưng vì yêu cậu nên cô bé mới chấp nhận tất cả.”
Minh nói: “Cô ấy hệt như Thúy Diễm, chỉ mong cả hai sẽ đều mẹ tròn con vuông ở độ tuổi dậy thì này.”
Lão Mạnh an ủi: “Cậu chủ đừng lo, mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi.”
Minh gật đầu: “Cảm tạ bác, khi mọi chuyện xong xuôi thì cháu sẽ trình lên cha mẹ biết.”
Lão Mạnh thoải mái nói: “Hy vọng họ sẽ không bị “sốc” nặng tới mức nhập viện khi biết các con dâu của mình còn đang độ tuổi mới lớn.”
Minh lấy tay che mặt để giấu cảm xúc của mình: “Được như lời bác nói thì còn gì bằng.”
Rồi cậu bỏ tay ra khỏi mặt mình nhìn ông Mạnh nói: “Mà sao bác lại đến hôm nay, cháu tưởng ngày mai chứ!”
Lão Mạnh tính châm điếu Jet thì Minh cau mày nhắc: “Ở đây có phụ nữ mang thai đấy ông già.”
Lão Mạnh vội cất điếu Jet và cái bật lửa, cười nói: “Sorry, ta quên.” Rồi nói tiếp: “Mai ta bận đưa gia đình của ta đi chơi rồi nên chỉ hôm nay là rảnh thôi, ý cậu thế nào?”
Minh đáp với tâm trạng chán chường: “Đi thì đi, dù sao thì tôi cũng phải có trách nhiệm.”
Lão cười nói: “Ha, xem cậu kìa, đi rước vợ chứ đâu phải rước cha vợ đâu mà tâm trạng lạ vậy.”
Minh chỉ nói: “Kệ cháu…”
Đang nói thì Quỳnh Như xuất hiện cùng với khay đựng hai ly coffee đá, trà và bánh. Nàng cười nói: “Để hai người phải đợi lâu!”
Lão Mạnh nói: “Không sao đâu, thưa phu nhân.”
Minh tới giúp nàng bày các món trên khay ra rồi cậu nói: “Em vô trong xem Quỳnh Phương thế nào rồi!”
Nàng đáp: “Dạ, để em vô coi.”
Quỳnh Như chào lão Mạnh và quay người vừa đi vừa xoa bụng thì thầm: “Ngoan, ngoan nào, hai con của mẹ, để mẹ lên coi tình hình dì Ngọc thế nào rồi mẹ sẽ cho hai con ăn nhé.”
Lão Mạnh nói: “Cô ấy yêu con mình nhiều nhỉ?”
Minh khẽ cười đáp: “Không khéo sau này cô ấy yêu con nhiều hơn là yêu cháu, sợ lúc đó cháu bị cho ra rìa thì tủi lắm.”
Lão Mạnh bật cười: “Ha ha, cậu còn ba người kia mà.”
Minh cười nói: “Cả ba người còn lại mà như Quỳnh Như chắc cháu bị cho ra ở trọ mất.”
Lão Mạnh cười rõ to rồi nhìn bên cạnh Minh có cuốn truyện “Tây Du Ký” rồi hỏi Minh: “Cuốn đó cậu xem đến đoạn gì rồi.”
Minh ngạc nhiên “hử” một tiếng rồi ngó bên mình có cuốn “Tây Du Ký” mới hiểu câu hỏi của lão tài xế, cậu nói: “Đến đoạn Ngọc Đế mời Phật Tổ đến thu phục Tề Thiên.”
Lão Mạnh cười nói: “Thế cậu có biết tại sao Thượng Đế là Đấng Tối Cao mà không chế ngự đặng Ngộ Không, lại phải nhờ Huyền Công Phật Tổ không?”
Minh đáp: “Vì pháp lực của Thượng Đế không đủ mạnh để chế ngự Tề Thiên.”
Ông Mạnh cười đáp: ‘Sai, để ta giải thích cho cậu hiểu. Bởi vì:
+ Thượng Đế là cái Trí.
+ Phật Tổ là Chơn Tâm.
+ Ngộ Không là Vọng Tâm.
Khi Ngộ Không dấy loạn đại náo Thiên Cung thì Lý Trí không khắc phục đặng. Đấy không phải vì Lý Trí không thắng được Vọng Tâm, mà vì:
– Trí Thần vi Chủ, cầm quyền cai quản Vũ Trụ Càn Khôn.
Còn Chơn Tâm là Phật Tổ thì cầm quyền về Cơ Pháp. Bởi Trí là Thần – Tâm là Khí (Thần là Chủ, Khí là Tôi). Muốn chế phục Tà Tâm phải dụng Chơn Tâm ấy là:
Lấy Chánh Khí trừ Tà Khí – Lấy Chơn Tâm phục Vọng Tâm – Chơn Tâm là Phật, Vọng Tâm là Ma.
Thượng Đế là Thần Trí của chúng ta.
Trí là vi Chủ, là an thần vị.
Khí là Tâm – Theo Kỷ Cương Khí là Tôi.
Như Lai Phật là Chánh Khí phải phụng sự Ngươn Thần là Thượng Đế để khắc phục tà tâm là Yêu Hầu. Bởi Tâm là Ngôi Hai, là Phật Pháp mà Phật Pháp mới kiềm chế được Tà Tâm.
Quyền Hành Pháp là của Phật.
Quyền làm Chủ là của Thượng Đế.
Khi dùng Phật Pháp, Như Lai Phật Tổ phải dụng Ngũ Hành Sơn để bắt Tôn Ngộ Không, Ngũ Hành Sơn của Phật Pháp đây là phép Ngũ Hành Hiệp Nhứt, bế Ngũ Quan thì Tứ Tổ Quy Gia.
Bế Nhãn thì Thần tại Nội, cái Tâm chẳng thoát ra ngoài. Ngũ Quan đồng bế thì Gom Thần Quy Nội. Ngũ Hành Sơn là ý chỉ khi dùng Ngũ Khí khi dằn lên nên giữ Tâm mới đặng, Ngộ Không bị đè dưới núi Ngũ Hành, tức là chỉ cái Tâm đã Định, yêu hầu không còn phóng túng bôn ba vì đã có Phật Pháp kiềm chế. Sau đó gặp Quan Âm Bồ Tát là Kiến tính Minh Tâm. Kiến tính là thấy Phật, là thấy Như Lai Tự tính, tức là chỗ âm dương tương hội, từ đây Ngộ Không mới chịu Quy Y Phật Pháp.’
Minh ngạc nhiên và ném cho ông Mạnh cái nhìn đầy bất ngờ: “Wow, nào giờ chưa được nghe bác giảng như vậy, thì ra nó lại chứa đựng cái ý nghĩa cao thâm như vậy.”
Ông Mạnh nói: “Cái đó chỉ sơ sơ thôi. Uống xong coffee là chuẩn bị đi đó nghen.”
Minh đáp: “Vâng, thưa bác.”
… Bạn đang đọc truyện Vua giáp vàng tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/05/truyen-sex-vua-giap-vang.html
Tại nhà hai chị em Thùy Trang và Thúy Diễm, một giọng nói trong trẻo đong đầy hy vọng cất lên trong phòng bé Trang: “Mẹ luôn tin cha con sẽ không bao giờ bỏ rơi mẹ con mình.”
Cô bé độ tuổi mười tám đang ngồi ghế salon vừa thì thầm vừa xoa bụng bầu chín tháng của mình, ánh mắt cô hướng ra cửa sổ, bên ngoài mưa đang bắt đầu lất phất.
“Chị hai đừng lo, trước khi em về nhà thì chồng chúng ta đã nói sẽ tìm mọi cách cứu chị em mình khỏi cảnh khó khăn này, em tin anh ấy.” Giọng nói của một cô bé độ chừng mới mười sáu tuổi cất lên an ủi chị mình, tay cô cũng xoa nhẹ nhàng bụng bầu chín tháng của mình.
Thùy Trang nhìn em gái mỉm cười nói: “Em sao rồi hả Thúy Diễm? Có còn khó chịu không? Mới học lớp mười đã phải cảnh thai nghén thế này thì quả là khó đối với em, chị cũng không ngờ chị em ta vừa mới đi chơi hè về thì cả hai bị dính bầu ngay, lại cùng một chồng nữa chứ!”
Thúy Diễm cũng cười đáp lại chị mình: “Dạ, em không sao hết chị ơi, được mang thai con của anh Minh khiến em vui không sao nói hết, chỉ mong anh ấy không hắt hủi em và con em là được rồi.”
Thùy Trang nói trấn an em gái: “Em đừng nói thế, anh ấy tuyệt đối không phải người vô tình vô nghĩa như thế đâu.”
Bé Diễm xúc động, hai bên mắt ứa lệ nói: “Dạ, em mong chị nói đúng.”
Bên ngoài phòng, một người đàn ông với tâm thái giận dữ sau khi nghe hai chị em Trang và Diễm tâm sự: “Ta nhất quyết xem thằng khốn nạn đó là ai mà dám làm hai con gái cưng của ta phải chịu cảnh này, khi nó tới đây ta sẽ cho nó một trận nhừ tử.”