Trước khi chính thức cưới Ngọc, những lúc đi chơi với nàng, ham muốn của một thằng con trai tuổi đôi mươi nó cứ dâng trào trong tôi mà không được giải quyết. Để rồi về nhà, tôi lại xem phim sex và thủ dâm. Nhiều lần, mấy thằng bạn sinh viên rủ nhau đi mátxa hay chơi gái, chúng nó cũng rủ tôi mặc dù biết tôi đã có người yêu. Những lúc như vậy, tôi phải ráng kiềm chế mà từ chối. Bởi tôi hơi lành tính, và bởi một lý do quan trọng hơn, tôi không muốn “phản bội” Ngọc.
Lâu dần, việc xem sex nó thành một thói quen mà tôi không thể bỏ cho tới bây giờ, khi đã có vợ. Nhiều năm như vậy, tôi đã xem qua đủ thể loại và ngày càng nặng đô. Tôi thường có cảm giác ganh tị với những thằng diễn viên to cao, hàng dài lủng lẳng. Mỗi lần chúng nó chơi phải nửa tiếng là ít trong khi tôi được vài phút đã phọt mất rồi. Trong thâm tâm, tôi ước gì mình được như bọn nó. Khi đó, tôi sẽ làm Ngọc sung sướng biết bao, tình yêu của vợ chồng tôi sẽ ngày càng thăng hoa.
Mặc dù hai vợ chồng tôi vẫn đang cơm lành canh ngọt, nhưng tôi biết về mặt tình dục Ngọc không được thỏa mãn. Còn gì đau khổ hơn thằng đàn ông không thể làm người đàn bà của mình sung sướng, chạm tới những đê mê khoái lạc mà tạo hóa đã ban tặng cho con người từ thuở hồng hoang. Cho nên, dù tôi đã cố gắng dùng miệng, lưỡi để kéo dài phút dạo đầu, nó vẫn chỉ là mảnh chắp vá tội nghiệp cho cái bản lĩnh đàn ông kém cỏi của mình. Có những lúc hai vợ chồng làm tình, tôi ra quá sớm làm Ngọc hơi hụt hẫng nhưng nàng chỉ lẳng lặng, không trách móc hay nói những câu làm tôi buồn lòng. Nàng vẫn cố tỏ ra được hạnh phúc bên tôi. Điều đó càng làm tôi thêm đau khổ.
Sự mặc cảm đó cộng với thói quen thích xem sex dần dà đã hình thành những ý nghĩ “bệnh hoạn” trong tôi. Tôi tưởng tượng những thanh niên cao to vạm vỡ với cây hàng to dài đang cùng Ngọc trên giường cùng nhau tận hưởng niềm hoan lạc. Cảnh tượng sai trái ấy làm tôi bị kích thích tột độ. Lúc đó, tôi phải thủ dâm ngay lập tức để giải tỏa.
Tôi tìm hiểu trên mạng thì biết tôi không phải là trường hợp hiếm hoi thích nhìn vợ mình quan hệ với người khác. Nhiều ông chồng còn quay clip lại rồi đăng lên nữa. Ngày qua ngày, ý nghĩ đen tối ấy trở thành một thứ dục vọng ám ảnh trong đầu tôi. Tôi vắt trán tìm cách dẫn dụ để Ngọc quan hệ với người đàn ông khác và bắt đầu thực hiện.
Đầu tiên, tôi cho nàng xem phim sex Âu Mỹ có những diễn viên nam với hàng họ khủng. Ban đầu nàng không chịu xem đâu, tôi cầm Ipad mở clip mà nàng cứ đỏ mặt, ngoảnh đi chỗ khác, còn nói “chồng xấu xa” nữa. Nhưng rốt cuộc, đôi khi trước khi hai vợ chồng làm tình, nàng đã chịu ôm tôi và cùng xem để cả hai “làm nóng”. Những lúc ấy, tôi thì thầm vào tai nàng: “em thấy cái đó của anh diễn viên to không? Em thích không?”. Nàng ậm ừ “em không biết, sao ông xã hỏi em như vậy?”. Rồi khi tôi đang thúc vào mông nàng, tôi hổn hển hỏi: “giờ anh cho em ngủ với người đàn ông như thế em chịu không bà xã?”. “ư ư”, nàng chỉ rên khe khẽ mà không trả lời tôi nữa. Đến khi tôi bùng nổ, mệt nhoài nằm xuống cạnh nàng thì nàng mới cấu tôi đau điếng:
Chồng biến thái. Anh bị gì hả? Sao dạo này toàn hỏi em có thích ngủ với người khác không vậy?
Tôi cười hì hì đáp lời Ngọc:
Thì mấy anh đó hàng to, anh muốn em được sướng hơn mà.
Xấu xa.
Ui da, đừng nhéo anh nữa mà.
Anh học ở đâu cái này vậy hả? Còn muốn vợ ấy ấy với trai? Bộ anh không ghen sao?
Có chứ sao không. Anh lúc nào cũng yêu em mà.
Tôi hôn nhẹ lên má, rồi hôn lên đôi môi ngọt ngào của Ngọc. Đoạn, tôi nhìn thẳng vào mắt nàng, đáp:
Nhưng anh luôn muốn em hạnh phúc hơn. Chỉ cần em hạnh phúc, chuyện gì anh cũng có thể chấp nhận được. Đối với anh, niềm hạnh phúc của em là tất cả. Chút ghen tuông chẳng là gì so với mong ước đó.
Ngọc lặng người nhìn tôi. Mắt nàng hơi nhướng lên một chút, nàng vừa ngạc nhiên, vừa bối rối không biết đáp lại lời tôi như thế nào. Có thể, nàng nghĩ tôi muốn thử thách nàng, hoặc cũng có thể, qua cách nói chuyện nghiêm túc của tôi, nàng nghĩ tôi nói thật.
Cuối cùng, sau một lúc lâu, nàng nói:
Em không hiểu sao anh lại muốn em làm chuyện như vậy. Anh không còn yêu em sao?
Tôi cọ má mình vào má nàng và chầm chậm đáp:
Ngọc, anh yêu em hơn mọi thứ trên đời. Anh phải nói thế nào em mới hiểu đây, anh muốn em được hạnh phúc hơn, được trải nghiệm những xúc cảm khác lạ hơn vì từ trước tới giờ, anh là người đàn ông đầu tiên và duy nhất của em.
Kể cả khi chuyện đó làm anh ghen tuông, đau khổ?
Đúng, anh chấp nhận hết.
Lại một khoảng lặng lâu. Cuối cùng nàng khe khẽ nói:
Thôi anh đừng nói chuyện này nữa.
Những cố gắng của tôi trong mấy tháng tiếp theo đều như thế. Đôi lúc, thấy tôi cứ đề cập chuyện này miết, nàng giận tôi cả ngày không thèm nói chuyện. Riết tôi cũng nản, nghĩ là thôi bỏ cuộc cho lành, vì bao nhiêu chiêu trò tôi nghĩ ra để thuyết phục Ngọc cứ như nước đổ lá khoai.
Nghĩ là vậy, nhưng tôi cũng thử cài trojan, mã độc vào laptop và điện thoại của nàng để theo dõi. Đối với dân lập trình như tôi, việc này cũng không khó khăn gì. Tin nhắn Facebook, Zalo, hình ảnh, file trong máy nàng tôi đọc được hết. Tôi muốn cầu may xem với những ý tưởng “xấu xa” mà tôi cố gắng tiêm nhiễm vào trong đầu nàng, thì nàng có mở rộng lòng với anh chàng nào không? Nhưng rốt cuộc, chỉ là công cốc. Đúng là thỉnh thoảng có những người kết bạn và sau đó tán tỉnh nàng thật, nhưng nàng chỉ trả lời khéo léo, chừng mực, chứ không đẩy đưa gì với bọn họ cả.
Hai vợ chồng tôi vẫn êm ấm bên nhau, duy chỉ có vấn đề tình dục là chưa viên mãn. Nó cứ lấn cấn như thế mà tôi không biết làm sao giải quyết cho hợp lí.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Sáng nay, vừa vào đến công ty thì chuông điện thoại tôi reo, nhìn vào thấy số của vợ thì tôi liền bắt máy:
Gọi anh có gì vậy bà xã?
Em mới bị cướp xe anh ơi, ngay trước cổng công ty em.
Tôi giật mình:
Em có sao không, có bị gì không?
Dạ em không sao, trầy xước xơ xơ thôi ông xã. Nhưng mà có anh thợ hồ làm ở công trình kế công ty em nghe em la “cướp cướp” thì chạy lại cứu. Thằng cướp nó rút dao đâm anh ấy máu chảy nhiều lắm. Em sợ quá ông xã.
Giọng của nàng vẫn chưa hết run.
Em có gọi cấp cứu chưa?
Dạ rồi.
Ừ, em vào bệnh viện cùng đi, xem anh ta thế nào. Có gì mình trả tiền thuốc men cho người ta. Sẵn em bảo bác sĩ khám coi tay chân em có bị gì không?
Dạ.
Rồi em tới bệnh viện đi. Anh xin nghỉ, chạy lên xem thế nào.
Tôi lo lắng không biết vợ mình có làm sao không? Anh thợ hồ giúp vợ mình, tôi cũng mong anh ta không bị thương tích gì quá nặng. Nghĩ vậy, tôi gọi sếp xin nghỉ buổi sáng rồi tức tốc chạy vào bệnh viện.