Phần 9
Rõ ràng nàng đã có sự đề phòng bởi vì chẳng có lý do gì để giải thích cho việc nàng cắt xén bớt quyển nhật ký. Có thể vì tôi đã rung dây động dừng chăng. Hay đơn giản là nàng cẩn thận đề phòng thôi bởi trong cái đêm tai hại lần trước, nàng biết tôi đã nhìn thấy quyển sổ. Nếu là như vậy thì những cái có trong cuốn sổ chắc sẽ chỉ toàn là những điều bất lợi cho tôi thôi. Nghĩ như vậy nhưng, sáng hôm sau ngay sau khi vợ đi làm tôi lại giở sổ ra xem.
Nàng cặp với gã người yêu thứ 2 một thời gian sau đó có một lần trong buổi dự sinh nhật của một gã bạn gã đó. Chúng nó đánh bạc chơi xì tố với nhau đến mãi hơn 12h khi đó các cặp bạn khác đã về hết, nhưng gã người yêu của nàng vẫn chơi vì đang thua muốn gỡ. Lúc đó bài của gã người yêu khá đẹp nhưng thằng bạn nó biết gã này hết tiền rồi nên cứ tố cao lên. Thằng người yêu đòi đặt xe để chơi tiếp nhưng gã bạn không chịu nói chỉ chơi đặt tiền tươi thôi hoặc là… đặt bạn gái cũng được. Gã người yêu ra thuyết phục nàng là đặt cược tượng trưng thôi vì bài hắn đẹp kiểu gì cũng thắng, thằng kia tố cao chẳng qua biết nó hết tiền thôi. Nàng ban đầu từ chối nhưng sau gã người yêu cứ dỗ dành và làm căng nên cuối cùng nàng cũng vùng vằng “Anh chắc chắn thắng chứ”.
“Cục cưng của anh ơi, bài này thì chỉ có chúa mới cứu được chúng nó thôi, nó tố cao như vậy chỉ thắng ván này là chúng mình có lãi là về đi dậm đầm được rồi”.
“Nhưng nhỡ thua thì sao?” – Nàng lo lắng.
“Thua làm sao được, bài này anh có bộ 3 bài nó chẳng có gì, thôi không nói chuyện đó nữa em vào kia đặt cược ngay”.
Gã bạn đòi nàng phải cởi xi líp vứt lên chiếu coi như là đặt tiền, (hôm đó nàng mặc váy, chỉ cần thò tay vào trong váy kéo xi líp xuống là được) nàng không chịu vì không muốn cởi đồ trước mặt chúng nó. Cuối cùng thì nàng cởi… dây chuyền ra vứt xuống coi như đặt cược. Thế rồi khi lật bài gã người yêu chỉ vẫn là bộ ba còn gã bạn thì được 5 cây cùng chất. Hoảng quá nàng bỏ chạy nhưng bị 1.
Thằng đứng ngoài chặn lại, gã người yêu định giải cứu nàng liền bị 2 thằng còn lại khống chế, trói lại. Gã thắng cuộc sau đó hiếp nàng, rồi khi đã thỏa mãn gã cho 2 thằng còn lại nhậu nàng tiếp.
Sau lần đó nàng bỏ gã đấy (cũng không biết nàng bỏ gã hay gã đấy thấy nàng bị 3 thằng kia nhậu nhục quá nên bỏ nàng). Mặc dù lúc đó bị hiếp, nhưng theo như mô tả thì về sau nàng vẫn đạt được cực khoái bởi trong 3 thằng đấy có 1 thằng chim rất to và dài.
Cuối cùng thì tôi cũng hiểu tại sao tôi đã rất cố gắng nhưng không thể thỏa mãn được nàng.
Sau lần đó nàng bị stress mất 1 thời gian khá lâu, nên nàng mất việc ở chỗ bán mỹ phẩm, nhưng rồi nàng lại bị gặp và yêu một gã con nhà giàu khác (số nàng toàn gặp bọn nhà giàu thôi, bởi nàng lúc nào cũng lộng lẫy như một bà hoàng những chàng trai bình thường không đủ tự tin để vác cưa đến bên nàng, điều này thì tôi quá rõ bởi trước đây khi cưa nàng tôi cũng chẳng có một chút tự tin nào về chiến thắng). Thế nhưng gã này sau khi cưa được nàng thì coi như của riêng bắt na bắt nét nàng, mọi việc từ đi chơi với nhau hay đi đâu đều nhất nhất phải theo ý hắn cuối cùng nàng nhận ra một điều bọn con cái nhà quá giàu chúng nó chẳng coi người khác ra cái gì cả. Và rồi trong một lần cãi nhau nàng đã bỏ hắn. Sau đó khi không có ai chu cấp nàng lại tạm đi làm ở cửa hàng bán giày dép.
Và tiếp theo là đến thời kỳ của tôi. Ban đầu nàng thừa biết tại sao tôi lại mua giấy ở đây lần thứ 2 khi mà đôi trước mới mua cách đó có 2 tuần. Thế nhưng nàng cảm thấy buồn cười, thấy vui vui với cái cách mà tôi tiếp cận nàng, nó không giống với bất kỳ cách tiếp cận nào của các gã con nhà giàu trước đấy. Nàng thấy ở tôi sự hiền lành, chân thật một sự trân trọng từ đáy lòng cái mà chưa bao giờ có ở những gã trước, những gã mà yêu nàng chỉ để vênh váo với hội bạn và chỉ để tìm cách luồn vào váy nàng, chiếm hữu cơ thể mỹ miều của nàng.
Nàng biết, nàng cảm nhận được tôi là người mà sẽ không bao giờ coi thường nàng, sẽ luôn trân trọng nàng trong bất kỳ hoàn cảnh nào, nàng cũng biết được cảm giác tự hào của tôi khi đi bên nàng (cái này nàng biết rất rõ, nhất là cảm giác luôn trở thành tâm điểm của lũ đàn ông với những tiếng xuýt xoa và những cái nhìn thèm khát, nàng cũng cảm thấy rất sung sướng khi truyền được cảm giác đấy cho tôi, cảm giác mà nàng biết là chỉ nàng và một số rất ít người con gái khác có được)… và nàng bắt đầu cân nhắc về tôi, tôi tuy hiện tại không phải là người giàu, nhưng với thu nhập ổn định thì chỉ năm mười năm nữa hoàn toàn tôi có thể thực hiện được các ước mơ vật chất của nàng (nhà lầu, xe hơi…).
Chính vì vậy nàng đã nhận lời yêu tôi nàng đã tự hứa với lòng sẽ trở thành người đàn bà của đời tôi, người vợ đoan trang, hiền thục, giỏi giang người mà thường thấy thấp thoáng sau những người đàn ông thành đạt. Và nàng đã toàn tâm toàn ý chăm sóc tôi, cùng tôi xây dựng ngôi nhà hạnh phúc.
Đọc xong cuốn nhật ký tôi bồi hồi tổng hợp lại, như vậy nàng đã mất trinh gần hết các lỗ, trừ lỗ đít và qua tay nhiều gã đàn ông khác trước tôi, nhưng không thể nói là nàng lừa dối tôi được, bởi chưa bao giờ nàng nói với tôi là em vẫn còn trong trắng, chỉ tại vì nàng luôn tỏ ra đoan trang, đúng mực, thánh thiện như một thiên thần những cái đó đã làm cho tôi tưởng, thậm chí tin chắc nàng vẫn nguyên vẹn. Nàng đúng là một nghệ sĩ diễn kịch và nàng đã nhập vai quá tốt.
Không sao, với tôi quá khứ chỉ là quá khứ bởi nếu lúc đó mà nàng cho tôi biết về quá khứ của nàng thì tôi cũng sẽ vẫn yêu nàng thôi thậm chí có khi còn thương yêu hơn nữa, bởi cái mà nàng đem đến cho tôi là lớn lao hơn rất nhiều những cái nàng làm mất trong quá khứ.
Nhưng cái mà làm cho tôi đau khổ dằn vặt, cái biến tôi thành tên trộm nhìn lén vào quá khứ của nàng lại chính là việc: “Liệu nàng có còn giữ gìn cho riêng tôi, kể từ khi lấy tôi hay không? Liệu nàng có phản bội tôi trong cái đêm tệ hại đó không? Sống cạnh tôi vậy mà nàng vẫn mơ về ai khi thủ dâm?”
Tiếc là các câu hỏi cần có câu trả lời, thì tôi đều không tìm được gì trong nhật ký của cô ấy, cái mà tôi tìm thấy chỉ toàn những thứ đau lòng thôi.
“Không được, tôi là dân kỹ thuật, mọi thứ đối với tôi sẽ luôn chỉ có đúng hay sai thôi không thể có trạng thái lơ mơ được, tôi sẽ phải trả lời được các câu hỏi đã đặt ra, có thể tại thời điểm bây giờ tìm ra lời giải là rất khó vì tôi không còn biết bấu víu vào đâu, nhưng tôi biết tất cả những bài toán khi chưa tìm ra được lời giải thì nó luôn là bài toán khó, nhưng khi đã giải được rồi thì ta sẽ thấy… mọi bài toán đều có lời giải. Vấn đề là ta có quyết tâm giải nó hay không thôi?”
Và tôi đã quyết định: “Tôi sẽ không ngồi im chờ lời giải đến nữa, tôi sẽ hành động để có được lời giải”.
…
Hôm nay trước khi đi làm tôi đổ xăng đầy đủ, hôm nay tôi sẽ đi theo dõi. Buổi trưa tôi cứ ngồi lỳ ở chỗ làm việc đợi gã sếp đi ra.
Một lúc sau gã đi ra, nhưng không đi ra bãi xe mà gã lại đi vào căng tin ăn cùng anh em. Đến đầu giờ chiều bắt đầu giờ làm việc gã mới đi, tất nhiên tôi chẳng biết gã đi đâu, lúc đó tôi lại không đi theo hắn được vì đang trong giờ làm.
“Đành phải đợi hôm khác thôi. Tôi nhủ thầm”.
Hôm sau, rồi hôm sau nữa, mọi việc cứ diễn ra như vậy, thằng Đức không đi ra khỏi cơ quan trong giờ nghỉ trưa nữa.
“Tại sao vậy, chẳng nhẽ hắn đã chán bồ nhí, hay là không có chuyện gã cặp bồ với vợ tôi, đó chỉ là do tôi tưởng tượng. Nhưng không, rõ ràng đêm hôm đó tôi đã bắt gặp hắn phóng xe từ hướng nhà tôi về vậy thì chắc chắn phải có điều gì khuất tất ở đây. À mà hôm trước mình cứ gọi điện kiểm tra vợ có ở cơ quan hay không? Có thể vợ sinh nghi và đã đề phòng và chuyển giờ hẹn hò. Nếu như vậy thì phương án theo dõi sẽ rất khó thực hiện bởi gã và vợ tôi sẽ đề phòng trước khi đi. Thật là khó khăn.”
“Chẳng nhẽ có những bài toán không thể giải được… tôi không tin điều đó, trước đây đã bao lần tôi gặp phải các bài toán khó, cũng có những lúc tưởng không thể giải được, thậm chí tôi đã quay ra trách ngược lại bên ra đề, nhưng về sau tôi đã giải được và khi đó tôi thấy mình thật nông nổi. Giờ đây cũng vậy tôi khi tôi cảm thấy hoang mang mất phương hướng nhất thì cũng là lúc các kinh nghiệm làm bài quay lại với tôi… và… một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi… đúng rồi… tại sao không? Nếu chứng minh xuôi quá khó, sao ta không dùng phản chứng. Nhưng… nhưng… nếu chứng minh theo bài toán ngược thì quá mạo hiểm, có thể việc chứng minh sẽ như chất xúc tác làm cho những tình huống chưa xảy ra, trở thành tình huống thật.”
Tôi lúc này cảm thấy quá căng thẳng, liệu có nên liều một phen không? Cái giá phải trả sẽ thế nào nếu như giả thiết tôi đưa ra là sai, những cái tôi đang dằn vặt lại chưa bao giờ xảy ra. Quá phức tạp để dự đoán kết quả, nhưng nếu không giải được bài toán này thì tôi không phải là Xuân Bắc nữa có lẽ tên tôi sẽ phải viết là Ph… Bắc.
Cuối cùng thì tôi cũng quyết định: “Nhất là bét, đằng nào thì vợ mình cũng đã bị chán vạn thằng nó phang rồi, thêm một lần nữa cũng có sao đâu, miễn là tôi phải trả lời được câu hỏi liệu nàng có lừa dối tôi ngoại tình với thằng Đức hoặc ai khác không?”
Và thời cơ để tôi đặt bài toán ngược đã đến, tôi sắp tròn 27 tuổi trong vài ngày nữa, cũng tại thời điểm này có 2 sự kiện quan trọng:
– Sếp Toàn sẽ phải đưa ra phương án đề bạt trưởng phòng mới vào cuối tháng này (1 ngày sau sinh nhật tôi) – thằng Đức và tôi bất đồng trong việc ký kết một dự án, tôi cho rằng dự án này rất khó làm xong theo đúng thời hạn, thằng Đức thì không nghĩ thế, nó tính toán theo hiệu suất làm việc của tôi và khẳng định nếu giao cho tôi làm thì sẽ hoàn thành đúng thời hạn. Sau đó nó cứ nhận dự án và giao cho tôi bất chấp sự không đồng tình của tôi.
(Thực ra thì tôi biết thằng Đức đã đúng, nó có thể về chuyên môn không giỏi nhưng về việc hiểu và sử dụng lao động của nó thì lại rất tốt, nó đánh giá rất đúng năng lực của tôi, tôi phản đối chẳng qua là tôi biết nếu việc này giao cho anh em khác thì chẳng ai làm kịp cả, mà tôi thì đéo muốn giúp nó chứng tỏ khả năng với cấp trên)
Thế rồi để thực hiện bài toán đã đặt ra, tôi đã cố tình không nộp dự án đúng tiến độ cho thằng Đức (mặc dù tôi đã làm xong rồi)
Thằng Đức cú lắm, nó phải muối mặt xin lỗi khách hàng, và trích một phần quỹ dự phòng để nộp phạt. Nó biết tôi cố tình chơi nó nhưng nó không làm gì được tôi vì tôi trả lời:
“Ngay từ đầu tôi đã bảo sếp là không thể làm kịp, muốn xong ít nhất phải 1 tuần nữa”, Không chửi được tôi thì nó lại trừ 1/2 số tiền phạt vào tiền thưởng của tôi (mẹ kiếp thằng này cũng ma mọi thật, nhưng không sao thế thì kế hoạch của tôi càng dễ thực hiện).
Tối hôm đó chẳng hiểu sao vợ tôi lại biết chuyện tôi bị trừ thưởng nàng lại làm ầm lên, tôi lúc đó cũng chẳng quan tâm tại sao nàng biết nữa, tôi bảo nàng: “Tại thằng chó đấy hết, anh đã bảo là không thể làm kịp được, nó cứ khăng khăng nhận với người ta, nên mới bị phạt”.
“Vậy phải phạt nó chứ sao phạt anh”.
“Tại… tại nó là sếp, nó thích chia thưởng như thế nào thì nó chia, nó cứ báo cáo lên trên là lỗi của anh”.
“Anh… thật… làm gì có chuyện vô lý như vậy, nếu không phải lỗi của anh làm sao nó cắt thưởng của anh được”. – Vợ tôi gào lên.
“Thôi… cho anh xin… anh sẽ nghĩ cách để bảo nó không trừ thưởng nữa”. Tôi hạ giọng.
“Cách gì… anh thì biết làm gì, nó đã trừ rồi làm sao lấy lại được?” Vợ tôi vẫn gằn giọng.
“Em có nhớ lần trước không? Mình mời nó đến nhà ăn uống rồi xin lỗi, sau đó nó chẳng cho truy lĩnh còn gì”.
“À ờ”.
Vợ tôi mắt sáng lên nhưng vẫn tỏ vẻ giận dỗi: “Liệu anh có xin lỗi được không… hay bản tính sĩ diện hão của anh lại nổi lên rồi làm hỏng hết… nếu vậy thì thà không xin lỗi còn hơn”.
“Không lần này anh biết lỗi thật, với cả anh có thể vì em làm tất cả mọi thứ mà”.
Vợ tôi nhìn tươi tắn hẳn, õng ẹo nói: “Nhưng anh… anh phải tuyệt đối nghe theo lời em đấy, không được làm gì khác kẻo hỏng chuyện”.
“Được mà, bà hoàng của anh, anh sẽ làm tất cả để… phục hồi cái đã mất”. – Tôi nói với ý nghĩ tinh quái trong đầu.
Nàng không hiểu thâm ý của tôi, nàng tưởng tôi đang lấy lòng nàng, nàng mỉm cười tình tứ với tôi với đôi mắt mơ màng (không hiểu nàng đang mơ màng vì mấy câu nịnh đầm của tôi hay nàng đang đê mê nghĩ tới giây phút được “xin lỗi” thằng sếp tôi giống như lần trước).
Nhìn khuôn mặt nàng lúc này thật gợi dục, đôi mắt lim dim, môi chúm chím cười tôi bỗng cảm thấy lâng lâng trong lòng. Dưới khuôn mặt yêu kiều kia là bộ ngực đồ sộ căng tròn đang phập phồng theo từng nhịp thở, chiếc váy 2 dây ở nhà chỉ che được chưa đến 1/3 vú nàng và không dấu được đầu núm vú trồi lên trong lần áo. Chiếc váy hình như không làm tròn nhiệm vụ che đậy cho nàng, lúc này nó chỉ làm được mỗi nhiệm vụ tô điểm cho rõ thêm bầu vú tròn trịa, căng cứng…
Nàng thật đẹp, thật kiều diễm nhất là khi đang đứng trong tư thế này ngực nàng ưỡn ra phía trước, mông nàng cong veo hướng về phía sau, cặp giò thẳng tắp, thon trắng trẻo, dài bất tận được bắt chéo hờ hững… bất giác tôi nuốt nước bọt ực một cái: “Không hiểu có ai trên thế giới này có thể cưỡng lại được nàng trong tư thế này không… Có lẽ là có, nhưng chỉ là một số người rất ít… những thằng pê đê”.
Tôi tiến lại gần, khẽ lướt môi trên má nàng, sau đó dịch dần xuống úp mặt vào vú nàng, tôi đã úp mặt vào đây đến hàng trăm lần rồi, nhưng lần nào cũng vậy vừa chạm mặt vào khe ngực nàng là ngay lập tức chim tôi bật tưng lên, mùi thơm ngây ngất của da thịt nàng khiên máu nóng trong người tôi chạy giần dật. Tôi vòng 2 tay ra sau lưng ôm lấy nàng, rồi siết chặt ép mạnh 2 bầu vú căng tròn vào mặt tôi, nàng hơi rên nhẹ rôi ngửa cổ lên trời tận hưởng, chim tôi lúc này đã cương hết cỡ ép sát vào mu lồn nàng, sau vài phút ngây ngất trong tư thế như vậy bất chợt nàng mở mắt ra và thỏ thẻ “anh yêu… chúng mình đi shopping đi!”
“Được thôi em yêu… mỗi câu nói của em đều là mệnh lệnh đối với anh” tôi cố nuốt hết cục nước bọt để trả lời nàng.