Phần 38
– Anh chị tình cảm quá nhỉ? – Tiếng mẹ tôi khiến chúng tôi giật mình phải vội buông nhau ra.
– Mẹ… mẹ đi chợ về rồi đấy ạ?
– Vâng! Bữa nay tôi đổi món cho cả nhà. Từ giờ không phải ăn rau muống với lạc rang nữa!
– Thật hả mẹ? – Tôi bật dậy khỏi ghế mừng quýnh. Ngay lập tức bị ăn cái véo tím chân của vợ. Nhưng không sao, giờ tôi đang sung sướng. Mọi người xem đấy, hơn một tuần nay tôi phải ăn chay rồi, giờ được trở lại với những bữa cơm đầy đủ chất dinh dưỡng tôi hạnh phúc lắm chứ. Tôi làm việc vất vả thế cần phải ăn đủ chất mà!
– Thật! Tôi mua cả thịt về làm ruốc đây. Chị Thanh Mai xuống bếp phụ tôi một tay.
– Làm ruốc ạ? Ngoài chợ đầy sao phải làm cho mất công hả mẹ?
– Ngoài chợ thì sao ngon và đảm bảo được bằng mình tự làm chứ!
– Vâng!
– Vâng mà còn cứ đứng đấy à? Xuống bếp phụ tôi.
– Vâng! – Thanh Mai đứng dậy, nhìn theo dáng mẹ tôi đi xuống bếp cô ấy giơ tay, nhăn mặt tỏ ý “đáng ghét”.
– Chị làm gì đấy? Không đi mau!
– Dạ đâu có! Con xuống đây. – Và trước khi cô ấy rời khỏi vẫn không quên véo tôi thêm một cái tím chân nữa. Đểu thật tôi có làm gì cô ấy đâu chứ!
Đang coi ti vi xem trận bóng đá hay nhưng dưới bếp tiếng hai mẹ con họ vang cả lên đây.
– Chị rửa sạch cối rồi đem lên bếp gas hơ nóng cho tôi!
– Ơ sao phải hơ nóng hả mẹ?
– Thì cối nó ướt phải hơ nóng chứ sao!
– À…
– Chị hơ đi tôi đi pha cốc nước cam. À mà chị có uống không tôi pha luôn!
– Dạ không không… Con bận hơ cối mẹ lên nhà hỏi xem anh Lâm có uống không, tiện mẹ pha luôn cho anh ấy!
– Rồi!
Đang định gọi với xuống bếp là tôi không uống thì mẹ tôi đã lên tới nơi.
– Anh có uống nước cam không mẹ pha?
– Dạ không mẹ ạ!
Mẹ tôi vừa bước xuống bếp thì đã nghe tiếng mẹ tôi la:
– Trời đất! Chị đang làm cái gì thế?
– Con đang giã thịt mà mẹ!
– Gĩa thịt sống thì giã làm gì? Sao chị ngốc thế? Hơ cối là để giã thịt chín chứ thịt sống thì cần gì phải hơ!
– Con… con không biết!
– Thịt chị phải luộc đi, rồi mang đem giã nhuyễn, xong mới cho lên chảo rang vàng biết chưa?
– Dạ! Gìơ thì con biết rồi!
Tiếng hai mẹ con bỗng dưng im bặt. Chắc mỗi người đang tập trung chuyên môn của riêng mình. Nhưng tôi cá là chẳng được bao lâu đâu mà! Có lẽ tôi không chỉ là một ông trưởng phòng tài cao mà rất có thể là một nhà tiên tri thiên tài!
“Phì” – Tôi chắc chắn là tiếng mẹ tôi phì nước cam từ trong miệng ra.
– Ai… ai bỏ muối vào trong hộp đường thế này?
– Hộp đấy là hộp muối mà mẹ! Kia mới là hộp đường!
– Ai lại bỏ đường và muối vào hai hộp giống nhau thế?
– À… thôi chết! Hôm qua hộp đựng muối bị hỏng con thay hộp mới, không để ý là nó giống hộp đường!
– Chị… chị định ám sát tôi đúng không?
– Đâu có! Sao mẹ lại đổi oan con thế. Với lại muối và đường đâu có giống nhau, tại mẹ không chịu nhìn mà!
-…
Tôi ở trên nhà chỉ biết thở dài. Cô vợ của tôi đúng là càng ngày càng tinh quái!
– Anh ơi, mình đi đâu chơi đi! À hay đến Khoảng Lặng đi, lâu lắm rồi mình chưa tới đó!
– Ừ.
– Không đi đâu hết! – Tiếng mẹ tôi từ phòng bước ra chen ngang. – Chị không nhìn thấy nhà cửa bẩn quá sao? Khi nào lau sạch nhà và cửa kính thì đi đâu thì đi!
– Mẹ… con đang mang bầu mà! Chẳng lẽ mẹ lại bắt bà bầu lau nhà, dãn bụng đau lắm!
– Nhà có chổi lau nhà, không ai bắt chị phải lấy giẻ lau mà kêu dãn bụng.
– Mẹ!…
– Tôi làm sao?
– Dạ! Không sao!
Mẹ tôi vừa đi khỏi Thanh Mai đã mếu máo:
– Anh xem đó! Mẹ bất công với em!
– Thôi chịu khó, đằng nào thì em cũng… có bầu thật đâu! – Tôi thì thầm vào tai cô ấy!
– Anh! AAAAAAAAAAAAA! – Tôi chuồn khéo không thì ăn chưởng “giận cá chém thớt” của vợ mất!
Một tiếng đồng hồ sau!
– Anh ơi, đấm lưng em với! Mệt chết đi được!
– Ừ vợ yêu, lại đây!
– Mệt quá nhỉ! – Mẹ tôi sợ thật, toàn xuất hiện đúng lúc cả.
– Thì mẹ thử lau hết cả cái căn nhà rộng thênh thang này đi! – Cô ấy lầm bầm.
Mẹ tôi sách túi chắc là định đi đâu.
– Mẹ đi đâu đấy ạ?
– Ra thăm bà An vừa bị ngã gãy tay.
– Cầu cho bà cũng ngã luôn đi! – Thanh Mai lại lầm bầm.
– Em nói gì thế? – Tôi khẽ nhăn mặt tỏ vẻ không đồng ý. Cô ấy quay mặt đi.
– Thì nói thôi chứ có thật được đâu mà sợ!
‘Oạch” – Tôi lao như bay ra cửa nhà. Mẹ tôi bị ngã vì bậc nhà trơn quá! Và cô vợ tôi đôi mắt đang căng tròn và cái mồm há hốc. Có lẽ cô ấy không tin nổi là miệng mình “thiêng” thế!