Phần 36
– Trời ơi! Anh ơi! Mới có 1 tháng thôi mà em tăng 2 ký rồi! Ôi… thế này thì thành heo mập mất thôi! – Thanh Mai la oai oái khi cô ấy vừa đứng lên cái cân cân thử. Ừ mà cũng công nhận dạo này vợ tôi béo hơn trước. Nhưng tôi trông cô ấy vẫn đẹp mà. Béo khoẻ cũng tốt chứ có sao đâu nhỉ!!
– Không sao đâu! Chỉ hơi béo một chút thôi!
– Hơi béo! Ôi không! Em không biết đâu! Tất cả là tại mẹ đó! Ngày nào cũng bắt em phải ăn chân giò. Không béo mới lạ. Em ngấy tận cổ họng rồi! Cứ đà này em thành con heo quay cũng nên! Huhu không biết đâu! Không biết đâu!….
Thanh Mai vừa kéo ghế ngồi xuống bàn ăn cơm. Nhìn quanh bàn một lượt không thấy có món canh chân giò, trông cô ấy có vẻ đang ăn mừng trong lòng.
– À còn món canh chân giò ở dưới bếp! – Cô ấy đang tận hưởng cảm giác sung sướng thì ngay lập tức bị mẹ tôi dập tắt. Đặt bát canh chân giò trước mặt Thanh Mai, mẹ tôi dõng dạc:
– Phải ăn hết nghe chưa!
– Dạ?
– Dạ gì mà dạ? Thôi ăn đi!
– Mẹ! Con ngấy tận cổ họng rồi! Ngày nào mẹ cũng bắt con phải ăn món này là sao?
– Ơ hay cái con bé này. Có chửa ăn canh chân giò tốt chứ sao!
– Nhưng ngấy lắm! Con ăn không nhuốt nổi nữa đâu!
– Không nhuốt nổi vẫn phải nuốt! Đâu phải ăn cho mình chị!
– Con không ăn đâu! Ngày nào mẹ cũng chỉ nấu một món này, mẹ kêu tầm bổ. Có mà mẹ ghét con, nên mẹ mượn cớ để tra tấn con thì có!
– Cái gì?!!!!!!
Thế đấy bữa ăn trưa của chúng tôi được mở màn bằng một tiết mục “dân ca và nhạc cổ truyền” của hai nghệ sĩ mẹ chồng, nàng dâu. Và tiếp theo sau bữa trưa là bữa tối. Có lẽ tôi sẽ lại được nghe hát!
– Sao chỉ có mỗi rau và lạc rang thế mẹ. – Nhìn mâm cơm tôi thắc mắc.
– À, tôi nấu nhiều món sợ lại mang tiếng tra tấn vợ anh! – Giọng mẹ tôi kéo dài, đủ để hiểu hàm ý của bà.
– Ăn thế này lại dễ nuốt cũng nên! Hì, cám ơn mẹ nhé! – Thanh Mai đang cố tình trêu ngươi mẹ tôi đây. Thật phiền phức với hai cái người này.
Tưởng mẹ tôi chỉ giận có bữa này ai dè mẹ tôi cho cả nhà ăn “thanh đạm” nguyên một tuần.
– Lại rau muống với lạc rang hả mẹ? – Tôi nhăn nhó.
– Phải. Ăn thế này vợ anh mới dễ nhuốt.
– Cám ơn mẹ nhé, vì con mà mẹ bắt cả nhà phải chịu khổ cùng. – Thanh Mai cũng không vừa. Hình như dạo này cô ấy bắt đầu phán kháng lại mẹ tôi thì phải. Trời ơi cái cá tính ngang ngược của cô ấy lại thức tỉnh rồi! Nhưng thôi, giờ tôi không bận tâm, tôi chỉ bận tâm tới mấy bữa ăn sau này của tôi thôi.
– Mẹ ơi, ăn thế này cả tuần rồi, thiếu chất lắm. Con đi làm mệt, mẹ thì cũng cần phải được tầm bổ, Thanh Mai lại có thai. – Tôi tỉ tê. – Mai mẹ đổi món quay trở lại như trước nhé!
– KHÔNG! – Trời! Tôi vừa mới dứt lời thì ngay lập tức bị phản đối bởi cả mẹ đẻ lẫn vợ yêu! Đúng là chẳng ai khổ bằng tôi. “Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết”. Tôi đau khổ phải gánh chịu cái thân phận ruồi muỗi!
Vừa ăn cơm xong, Thanh Mai đứng dậy thu dọn bát đũa. Rửa bát đũa là phần việc của cô ấy mà. Nhưng thật lạ, Thanh Mai vừa dọn vừa ngóng mẹ tôi. Vừa thấy mẹ tôi từ phòng khách bước vào, cô ấy vội ôm bụng.
– Anh ơi! Em… em đau bụng quá! Ôi em đau bụng quá! Em đau chết mất!
– Ơ… ơ… – Tôi đần người chả hiểu gì cả!
– Cái thằng kia! Không lại đỡ xem vợ mày làm sao! – Tôi giật mình bởi tiếng quát của mẹ. Vội vã chạy lại đỡ người Thanh Mai.
– Em sao thế hả? Sao tự dưng lại đau bụng.
– Em không biết! Chắc là cái thai nó làm sao.
– Hả? – Tôi tròn mắt. Và ngay lập tức bị cái véo nhắc nhở của Thanh Mai. Không biết cô nàng của tôi đang giở trò gì nữa.
– Con Thanh Mai kia sao ăn nói gở mồm thế hả? Sao đâu mà sao. Mang thai ai chả đau bụng vài lần.
– Vâng con biết rồi! Thôi em không sao đâu. Đau một tí em cố chịu vậy. Bỏ em ra đi em còn phải rửa bát! – Nhìn bộ dạng cô ấy lúc đó trông đau yếu lắm.
– Thôi khỏi. Đau thì lên phòng nghỉ ngơi đi. Để bát đũa đấy tôi rửa.
Mẹ tôi vừa nói xong, quay ra nhìn vợ yêu mình đang mỉm cười sung sướng. Trời đất, hoá ra là cô vợ yêu quý của tôi muốn trốn rửa bát. Đưa cô ấy lên phòng, tôi khẽ nói.
– Em không muốn rửa bảo anh 1 tiếng cũng được mà! Sao phải bày trò làm gì?
– Anh rửa thì thà em đi rửa còn hơn! Người ta đâu cần anh rửa hộ chứ’! Cần mẹ anh cơ!
– Là sao vậy?
– Mẹ suốt ngày gây chuyện với em! Gìơ đến lượt em! – Cô ấy cười đắc chí vì vừa hạ đo ván cho mẹ tôi “mọc sừng”!
Tôi chỉ còn nước cầu trời, lạy đất cho cuộc sống tôi được êm xuôi mấy ngày. Nhưng trời chẳng thấu mà đất cũng chẳng thương!
Đang ngồi xem ti vi thì tiếng vợ vào cắt ngang.
– Anh! Cái máy giặt nó bị sao ý. Không thấy khởi động gì cả!
– Nó hỏng rồi! – Tiếng mẹ tôi từ phòng bước ra. – Chị chịu khó giặt tay tạm một hôm!
– Giặt tay ạ?
– Phải! Chị không giặt được thì để đó tôi giặt!
– Ôi! Cám ơn mẹ! Hì, vậy mẹ giặt hộ con nhé. Con phải lên phòng dọn qua phòng anh Lâm cái. Bừa bộn quá! – Nó rồi cô ấy phi thẳng lên tầng bỏ lại tôi và mẹ há hốc miệng kinh ngạc, đặc biệt là mẹ tôi! Nhưng kì lạ thay, tôi thấy mẹ vào phòng tắm, thản nhiên cắm lại máy giặt và giặt bình thường. Tôi còn nghe rõ tiếng mẹ lầm bầm”
– Cái con quý sứ này! Nó trơ hơn mình tưởng! Mình cứ tưởng bắt nó được bữa giặt đồ nhừ tay, ai dè…
Trời đất, mẹ tôi từ bao giờ lại biết bày trò thế này? Đúng là mọi thứ trong gia đình tôi bắt đầu bị đảo lộn rồi. Gìơ thì tôi đã hiểu thế nào là chuyện “mẹ chồng nàng dâu”!