Phần 31
Tôi được nghỉ 1 tuần ở cơ quan. Chúng tôi cũng định đi hưởng tuần trăng mật ở Nha Trang cùng hai vợ chồng Thanh Trúc và ông Chan. Nhưng hai bà mẹ cắt luôn khoản này của chúng tôi vì lí do Thanh Mai đang có thai, không được đi đâu hết. Kế sách có em bé của Thanh Mai vẫn thường đem lại nhiều tác dụng phụ không mấy mong đợi như thế này.
Đêm nay là đêm tân hôn của vợ chồng chúng tôi. Căn phòng tân hôn chính là phòng của tôi với mọi đồ đạc đã được tân trang lại. Ngoài bàn làm việc của tôi ra, giờ có thêm cả bàn trang điểm của vợ nữa. Chăn, ga, gối, đệm được thay mới hoàn toàn. Đêm tân hôn có khác, giường trải ga đỏ, nền nhà rắc cánh hoa hồng, hai cái gối ngủ to đoành được đặt kế với hai cái gối ôm trái tim đỏ rực. Tuy nhiên, theo điều khoản của người lớn thì chúng tôi bị cấm làm chuyện xxx. Điều tưởng chừng là vô lý với vợ chồng mới cưới nhưng lại là có lí bởi Thanh Mai của tôi đang có thai mà. Nhưng mặc kệ, đó là trên lý thuyết giả thôi, chứ thực tế nào có vậy. Nên chúng tôi tất nhiên là không thể chấp hành mệnh lệnh của các bậc tiền bối rồi!
Nằm dài trên giường chờ cô ấy tắm xong. Tôi bắt đầu nhớ tới những lời dặn dò của anh em chiến hữu.
– Mình là đàn ông, mình có thể thua kém về mọi mặt nhưng tuyệt đối không được thua kém trong chuyện đó! Không được để phụ nữ nó khinh mình biết chưa anh! – Cậu Đức vỗ vai tôi.
– Con vợ em suốt ngày nó làu bàu chê em thể lực kém, ức lắm anh ạ! Thế nên anh phải cố hết sức đó! – Thằng Tuấn còi dặn dò tôi với tư cách của một kẻ đã nếm mùi thất bại.
– Phải đấy! Anh cứ phải phát nào ra phát đấy cho em! Không được yếu mềm!…
Đấy, tôi nào có biết gì đâu. Không ngờ chỉ mỗi chuyện tưởng chừng như bình thường thế thôi nhưng lại lắm rắc rối và khó khăn ghê. Nhưng không sao, kĩ năng cậu Đức và mấy anh em nhân viên cấp dưới vợ con đề huề truyền dạy tôi nghe và khắc ghi không bỏ sót điều nào. Và giờ chỉ chờ đợi đến tí nữa là thể hiện thôi!
Vợ tôi đang tắm. 15 phút. 20 phút. 30 phút. 1 tiếng. Trời đất, hơn 1 tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy vợ tôi ra. Sao cô vợ tôi lại tắm lâu thế chứ! Tôi lại phải bật dậy khỏi giường đi vào phòng tắm.
– Em yêu làm gì trong đấy mà lâu vậy?
Không có tiếng trả lời.
– Thanh Mai, em có trong đó không vậy? Thanh Mai, mở cửa ra cho anh! Thanh Mai!
Tôi lấy chân đá mạnh một cái vào cửa. Một tiếng “Uỵch” từ trong phát ra.
– Thanh Mai em có sao không vậy?
– Không, không … em không sao!
– Vậy mở cửa ra cho anh!
Cánh cửa từ từ mở. Cô ấy rụt rè bước ra. Đôi mắt lộ rõ vẻ vừa mới ngủ dậy.
– Em ngủ trong đó đấy à?
Cô ấy cúi gầm mặt.
– Em sao thế? Sao lại ngủ trong đó?
– Em sợ anh?
– Cái gì?
– Em không biết đâu! Em không ngủ với anh đâu! Em không muốn làm giống người lớn trong đêm tân hôn đâu. Bọn bạn em bảo kinh lắm! – Cô ấy vừa khóc vừa nói.
Trời đất đây có phải là Thanh Mai mà tôi biết không? Cô ấy yêu sớm hơn cả tôi, ấy vậy mà trong chuyện này còn con nít hơn cả tôi.
– Thôi nín đi! Thì mình là vợ chồng mà! Vợ chồng nào chả phải thế! Mình còn phải sớm sinh em bé nữa mà!
– Không! Em không ngủ với anh đâu! – Cô ấy bật khóc còn to hơn cả lúc nãy!
– Thôi thôi nín đi! Không mẹ biết thì chết!… Thôi thì mình chỉ ngủ cùng thôi vậy, không làm gì cả!
– Ứ đâu!
– Hả?
– Anh xuống đất nằm đi! Nhỡ ngủ cùng, nửa đêm anh giở trò thì sao!
– Cái gì vậy? Sao bắt anh nằm đất hả?
– Anh không nằm thì em nằm!
– Thôi… thôi… anh… nằm!
Đấy, đêm tân hôn của tôi đấy! Có lẽ cả đời không quên nổi!
– Thanh Mai, Lâm dậy mau, sáng rồi! – Tiếng mẹ tôi gọi cửa. Nắm đấm cửa từ từ chuyển động. Thôi chết, tối qua vợ chồng tôi quên không khoá cửa phòng. Tôi và Thanh Mai nhìn nhau. Tôi vục dậy, trèo nhanh lên giường. Nhưng khổ nỗi, tay chân luống cuống, chăn nó cứ quấn vào chân, tôi trèo mãi không lên nổi thành giường, dù Thanh Mai đang ra sức cùng kéo tôi lên.
“Bụp”.
– Hai đứa dậy mau! – Mẹ tôi mồm chữ A, mắt chữ O trước cảnh tượng hai vợ chồng ôm nhau ngủ dưới đất, giường ga xộc xệch, chăn rải từ giường xuống đất! – Trời ơi là trời! Hai vợ chồng mày ngủ kiểu gì mà lăn cả xuống đất thế này!?!
– Ơ mẹ! Chào buổi sáng!
– Sáng sủng gì? Dậy? Dọn dẹp lại phòng ngay. Còn Thanh Mai xuống nấu ăn sáng.
– Dạ?
– Còn dạ gì? Con dâu về nhà không nấu để mẹ chồng nấu à?
– Dạ… không! – Thanh Mai mếu máo nhìn tôi. Ngày đầu tiên làm dâu của cô ấy đã bắt đầu rồi đó!