Phần 7
[Minh Khang – Linh Nhi] hỏi thăm bố [Phi Vũ]:
Từ lúc chia tay Thảo Vy vào buổi chiều tới giờ thì Phi Vũ cũng tới được Tokyo, đoạn đường mà anh đi từ nơi nhà trọ tới đây là gần bốn trăm ký – lô – mét, nên khi tới nơi thì anh ấy rất mệt và quên mất một việc quan trọng là gọi điện cho Thảo Vy hay. Anh nằm nghỉ trong một căn hộ cao cấp của thành phố mà bên công ty đã cấp trước đó vài ngày khi biết tin anh bay sang Nhật đi du lịch, anh nằm ngủ thiếp đi lúc nào cũng chẳng hay nữa. Khi anh nghe tiếng chuông điện thoại nó reo vang “Reeng! Reeng” thì mới chợt thức tĩnh mà ngồi dậy, Phi Vũ quơ tay bật đèn cho căn phòng được sáng rõ hơn và cầm điện thoại lên tay bật chế độ loa ngoài mà nghe. Minh Khang nói:
– Bố ơi! Sao bố sang Nhật mà không cho vợ chồng con biết gì hết trơn vậy? Linh Nhi vợ con giận bố luôn rồi kìa!
– Ơ, bố quên mất tiu, vì bố không muốn dì của con ngại khi có sự hiện diện của vợ chồng con, bởi dì của con cũng bằng tuổi hai đứa luôn í mà. Ha Ha Ha…
– Hả? Bố thật là… Ha Ha Ha… mà đúng như vậy luôn bố hé! Vợ con mà thấy mẹ kế thì chắc hai người đánh lộn suốt ngày luôn ấy chứ! Ha Ha…
Phi Vũ thấy thằng con mà ông “Thương như thương trứng, ông hứng như hứng hoa” từ lúc nó mới sinh ra cho tới lúc trưởng thành lập gia đình như ngày hôm nay, ông nói:
– Mà nghe bố hỏi nè!
– Dạ! Bố nói đi.
– Sao con lại gọi điện cho bố lúc giữa đêm khuya thế này hả?
Minh Khang ngơ ngác cầm chiếc điện thoại trên tay, anh hơi khó hiểu mà hỏi ngược lại:
– Đêm khuya gì đâu bố! Mới có 10 giờ thôi mà!
– Mèn đét ơi cái thằng con này, bên Việt Nam là 10 giờ còn bên Nhật là 12 giờ khuya rồi, bởi múi giờ của Nhật nó cách Việt Nam đến 2 tiếng lận mà!
– Hả? Vậy con quên mất. Hi Hi Hi…
Lúc này thì Minh Khang con trai ông Phi Vũ mới bật ngửa người ra là bố mình đang ở bên Nhật, anh cười hiền ái ngại bởi cứ tưởng ông Phi Vũ bố mình còn ở Việt Nam không à! Anh nói:
– Vậy thì bố ngủ tiếp đi ạ! Con cúp máy đây!
– Uhm! Bố ngủ tiếp đây!
– Dạ…
Minh Khang trả lời xong nhưng quên mất là hỏi bố mình hiện tại đang ở đâu bên Nhật, bởi khi nói chuyện qua lại trong điện thoại thì không nghe ông Phi Vũ nhắc tới Thảo Vy mẹ kế của anh. Đang miên man suy nghĩ thì Linh Nhi vợ anh lên tiếng:
– Nè anh, gọi cho bố thế nào rồi? Bố có khỏe không? Bố đang ngủ một mình hả…
– Ơ, thôi… thôi… em hỏi chi mà lắm thế!
– Thì em thấy anh trầm tư nên em mới hỏi nhiều í mà, hi hi… sao, giận rồi hả chồng yêu? Hi hi hi…
Minh Khang cũng đang lo lắng cho bố mình nhiều việc tế nhị, bởi anh biết bố Phi Vũ của anh là người sống rất nặng về tình cảm, ông ấy nuôi nấng anh từ tấm bé cho tới anh lấy vợ thì mới đi thêm bước nữa(Lấy người vợ mới) để mà bầu bạn sớm hôm. Do mẹ anh Trang Hạ mất sớm nên ông ta một thân gà trống nuôi con khó khăn trăm bề, thế nên khi anh lớn lên một chút… tầm 10 tuổi thì có một người phụ nữ xinh đẹp đến nhà anh chơi và xin Minh Khang cho cô được cùng ông Phi Vũ sống cùng nhau để mà chăm sóc anh. Thế nên anh không chịu, anh không muốn bố lấy vợ nữa vì như vậy thì mẹ anh Trang Hạ sẽ rất cô đơn ở chốn suối cửu tiền. Đầu óc non nớt của Minh Khang lúc đó chỉ nghĩ về mấy việc đó mà thôi chứ chưa có biết về chuyện người lớn nam nữ sà quần bên nhau, bởi anh rất thương yêu mẹ anh và kể cả bố anh nữa, họ là hai người mà anh yêu quý nhất trong đời. Anh nói với Linh Nhi vợ mình:
– Anh không giận em, nhưng… anh lo lắng cho bố anh quá! Bởi bố của anh rất thật thà trong công việc và trong chuyện tình cảm, thật thà trong công việc thì được nhiều người tin tưởng chân quý, còn thật thà trong tình cảm nam nữ thì dễ bị cắm sừng, bởi vì anh không tin tưởng người mẹ kế trẻ tuổi này.
– Dạ! Em cũng nghĩ vậy luôn. Bởi lúc trước là bạn học cùng trường nhưng khác lớp, nên em biết tính tình của mẹ kế mình như thế nào. Nhưng bây giờ thì vợ chồng mình không được soi mối về người mẹ kế nữa, bởi đó là người vợ là người phụ nữ của bố mà!
– Oh, em nói cũng đúng! Chắc tại anh lo nghĩ xa xôi vậy thôi. Ơ haizz…
– Hi hi… vậy thì cười lên cái nào. Ưm choa! Chụt…
Linh Nhi thấy Minh Khang chồng mình nói chuyện qua điện thoại với bố chồng xong thì khuôn mặt bí xị buồn so nên cô trêu ghẹo, cô chọc cười và nựng nịu gò má với một nụ hôn. Cô biết anh rất thương bố của mình, nhưng… cô chợt nảy ra một ý định thăm dò táo bạo với bố chồng, cô mỉm cười rồi lấy chiếc điện thoại ra trên tay mà bấm bấm gì đó:
– Tinh! Tinh…
– Hươ… Ai mà nhắn tin vào giờ này thế nhỉ… Haizz…
Bên này Phi Vũ đang nằm ngủ chưa say thì có một tín hiệu âm thanh vang lên từ chiếc điện thoại làm anh giật mình, anh không ngồi dậy mà quơ tay mình cầm lấy chiếc điện thoại mở tin nhắn ra xem:
– Bố ơi! Bố ngủ chưa? Con là Linh nhi, là con dâu của bố đây!
Bây giờ thì Phi Vũ mới bàng hoàng ngồi bật người dậy, anh hoang mang tự hỏi:
“Ơ, sao con bé lại nhắn tin cho mình lúc giữa đêm thế này? Chắc con bé thăm dò mình đang ngủ… ưm… đang ngủ một mình hay thôi”.
Phi Vũ cũng mỉm cười rồi lắc đầu mà nhắn tin lại với Linh Nhi con dâu mình trêu ghẹo dí dỏm, bởi anh biết nếu không trả lời tin nhắn thì khó mà ngủ yên được lắm:
– Bố đang ngủ nè! Khò! Khò…
– Ơ, bố đang ngủ mà nhắn tin được ta? Với lại bố ngủ xấu quá đó, còn ngáy “Khò! Khò…” nữa kìa! Hi Hi…
Phi Vũ xem tin nhắn của con dâu ghẹo lại thì anh cũng thấy vui vui mà nhớ đến Thảo Vy vợ mình, anh nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường lúc này đã 12 giờ 30 khuya:
“Không biết giờ này Thảo Vy vợ mình chìm vào trong giấc ngủ sâu chưa nhỉ? Lúc chia tay với cô ấy thì… ơ, haizz… mình đúng là thật tệ với vô tâm mà! Thôi thì mai ký hợp đồng xong thì quay trở lại đó vậy”.