Phần 82
Cách bờ biển Vũng Tàu 10km có tồn tại một hòn đảo đặc biệt. Vì sao lại đặc biệt ư?
Thứ nhất, hòn đảo này được tạo nên từ sự kiện Tận Thế 2023.
Infinergy đã bồi tụ đất đá, kiến tạo nên hòn đảo. Cũng vì thế, hòn đảo này ẩn chứa một lượng lớn các mỏ đá infinergy, thu hút vô số thế lực tìm đến để xây dựng cơ ngơi.
Thứ hai, hòn đảo này tràn ngập năng lượng linh hồn, vách ngăn giữa thế giới thực và thế giới tâm linh mỏng manh vô cùng.
Vào khoảng 400 năm trước, có một con Sứa Dưỡng Hồn 9 sao bị thương và vô tình dạt vào hòn đảo này. Cảm thấy nơi đây hợp vía, nó chọn một hồ nước nằm ở trung tâm hòn đảo, biến nơi đó thành chỗ nghỉ ngơi và trị thương. Năng lượng linh hồn từ trong cơ thể nó tiết ra, đi theo dòng nước xâm nhập vào từng ngóc ngách trên đảo. Từng cành cây, ngọn cỏ cho đến côn trùng hay thú dữ đều mang trong mình năng lượng linh hồn vượt trội hơn so với những nơi khác.
Cái tên Đảo Việt Linh cũng xuất phát từ đặc điểm trên.
Sau biết bao nhiêu năm lịch sử thăng trầm, thời thế xoay vần, Đảo Việt Linh cũng đã tạm ổn định trong khoảng 100 năm gần đây.
Hiện tại, trên Đảo có 3 thế lực hùng mạnh cùng nhau cai trị.
Đầu tiên là Phan gia, gia tộc có lực lượng Thông Linh Nhân mạnh nhất Việt Nam.
Thứ hai là Điện Thờ Thánh Mẫu, một tổ chức tín ngưỡng có sức ảnh hưởng lớn trên đảo.
Thứ ba là Thiền Viện Việt Linh, nơi tụ họp những thiền sư, nổi tiếng với khả năng khai phá giới hạn của con người.
Ngoài ra, còn có các thế lực nhỏ khác không tiện nhắc đến.
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/08/truyen-sex-vo-cuc.html
Biệt thự Phan gia có thể xưng là kiến trúc vĩ đại nhất trên đảo Việt Linh. Nó được thiết kế bởi kỹ sư hàng đầu, xây dựng bởi những người thợ xây lành nghề nhất, còn được bậc thầy phong thủy bố trí nội thất. Quá nhiều yếu tố để tạo nên một tòa biệt thự nguy nga.
Lúc này, giữa sân Phan gia xuất hiện một vòng tròn rực sáng, sau vài giây đồng hồ, ánh sáng ấy tản đi, để lộ ra 3 thân ảnh cùng 2 linh hồn đang khuân vác hành lý.
“Wow!!” Lâm An nhìn xung quanh, đôi mắt sáng còn hơn luồng sáng đến từ trận pháp.
Trước mắt nàng là một căn nhà to khủng khiếp với sắc trắng chủ đạo. Căn nhà này còn hơn nhà Nhi một bậc đấy. Lâm An đảo mắt nhìn quanh, nàng thấy vô số loài thực vật quý hiếm đang trưng bày trong chậu được đúc bằng kim cương.
“Toàn là thực vật bồi bổ cho linh hồn!”
Diệc Phàm có học qua một số kiến thức về thực vật nên nhận biết được. Đúng lúc này, một thứ âm thanh vang vọng ngay trên đầu khiến cả bọn bất giác ngước nhìn. Ở độ cao cách mặt đất vài km, một con cá voi hư ảo đang bay lượn giữa không trung, tựa như bầu trời là biển cả.
“Woah!!! Đó là, đó là… Là cái gì vậy Nhi?” Lâm An vội lay lay tay bạn mình.
Nhi cười nhẹ đáp: “Đó là Cá Voi Thiên Không! Loài quái vật này sinh ra đã ở dạng linh hồn. Nó hấp thụ năng lượng linh hồn, sau đó lại phóng ra ngoài một luồng năng lượng linh hồn đậm đặc hơn bằng cái lỗ ở trên! Con này 7 sao đó!”
“Woah!!!”
Lâm An cười tít mắt, lại hỏi: “Con quái này bay lượn vậy không ảnh hưởng tới nhà ngoại cậu sao?”
“Không đâu! Vì nó là thú nuôi nhà mình!”
“…” Lâm An trợn tròn mắt, cảm thấy bản thân phòng thủ hơi hớ hênh. Nhà ngoại Nhi nuôi một loài vật kinh khủng như vậy sao?
Đúng lúc này, cánh cửa trước mắt mở ra. Một đội hình khoảng chừng 10 người, mặc trang phục áo dài chạy ra, bố trí hai bên một cách đều đặn. Kèm theo đó, một tấm thảm màu đỏ lăn ra từ cửa, trải một mạch đến chân của cả ba.
“Bùm bùm bùm!”
Pháo giấy từ trên ban công tầng 2 nổ tung tóe, khiến cả một vùng trời trước mắt cả ba ngập tràn màu sắc.
“♩ ♪ ♫ ♬”
Tiếng kèn trống tưng bừng phát ra, một đội nhạc từ phía sau vừa chơi nhạc vừa tiến bước lại gần đám bọn Nhi.
“???” Lâm An giật mình, quay qua ngó lại, ánh mắt có chút hoang mang.
Diệc Phàm cũng bất ngờ không kém.
Chỉ có Nhi là bình thản, lông mày hơi giật giật một chút.
Từ trong nhà một tiếng cười sảng khoái vang ra, vô thức khiến Nhi cùng đám bạn cảm thấy vui vẻ.
“Thủ đoạn linh hồn!” Diệc Phàm thầm cảnh giác, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hắn đã lấy lại tỉnh táo.
Tiếng cười dần tắt, một ông già bước ra. Đập vào mắt cả bọn là một cái bụng phệ đến mức không thể phệ hơn. Sau đó, Lâm An cùng Diệc Phàm mới chú ý đến gương mặt ông lão. Thoạt nhìn có chút nhăn nheo, nhưng vẫn đem đến cảm giác tươi tắn, tựa như một thiếu niên hoạt bát. Râu tóc ông đều đã bạc phơ, nếu nuôi râu dài thêm chút nữa, kết hợp cùng gương mặt phúc hậu kia, chắc chắn sẽ có người nhầm tưởng ông ấy là ông bụt được nhắc đến trong truyện cổ tích.
“Nhi!!!”
Ông lão dang rộng vòng tay ôm lấy Nhi.
“Ông ngoại!” Nhi cũng vui vẻ đáp lại, hôn nhẹ lên má ông một cái.
“Linh hồn của con sao vậy?” Vừa gặp, ông ngoại đã nhìn ra tình trạng bất ổn ở linh hồn Nhi.
“Vừa rồi truy bắt một oán hồn, vô tình bị đả thương thôi ông ngoại!” Nhi cười đáp, sau đó lại hướng về hai người bạn giới thiệu: “Đây là ông ngoại mình!”
Lâm An cùng Diệc Phàm ồ lên một tiếng, lúc này họ mới dám khẳng định ông lão này là ông ngoại Nhi. Sở dĩ cả hai bất ngờ như vậy là vì trong tưởng tượng của bản thân, hình tượng gia chủ của Phan gia ngầu lòi hơn ông già bình thường này. Nhưng nếu cả hai để ý kỹ, sẽ thấy một luồng năng lượng linh hồn cường đại đang ẩn giấu trên người ông lão này.
“Đây là Lâm An và Diệc Phàm đúng không?” Ông ngoại Nhi hỏi.
“Sao mình nghe hiểu Tiếng Việt?” Lâm An giật thót.
“Là Ngôn Xuất Linh Dẫn! Mỗi lời nói của chúng ta đều dẫn đến dao động linh hồn, phát ra một thứ sóng đặc biệt gọi là ý. Ngôn Xuất Linh Dẫn là chiêu vừa có thể điều khiển ý của mình, truyền tải đến đối phương ý nghĩa của lời nói bất chấp ngôn ngữ, vừa có thể nắm bắt ý của người khác, phiên dịch ra ý nghĩa trong lời nói…”
Diệc Phàm nhẹ nhàng giải thích, sau đó đáp: “Vâng ạ! Cháu là Diệc Phàm, là…”
Chưa kịp nói hết câu, Nhi đã giẫm mạnh vào chân Diệc Phàm, thay hắn nói tiếp: “Vâng ông ngoại, đây đều là bạn của cháu!”
“Haha, đều là thiếu niên anh tài!!!”
Phan gia chủ đã đánh giá xong hai người bạn mà Nhi dắt về.
“Ánh mắt ấy tựa như hiền hòa, nhưng lại khiến mình cảm giác thấu tận tâm can!” Lâm An cố giấu cơn rùng mình, gương mặt vui vẻ cười đáp: “Nghe danh Phan gia chủ, Phan Đắc Lộc đã lâu, hôm nay có dịp diện kiến quả là vinh hạnh! Tên của cháu là Lâm An, là bạn thân của Nhi!”
“Con bé này lễ phép quá! Ông rất vừa mắt, cậu út của con chưa có vợ, hay là giới thiệu nó cho cậu con đi Nhi!” Ông Lộc cười cười, cố ý không dùng Ngôn Xuất Linh Dẫn để nói riêng với Nhi. Nhưng Nhi lập tức lắc đầu: “Thôi ông ngoại, bạn con còn nhỏ lắm!”
“Nhỏ gì? Bự vậy rồi! Đủ tuổi lấy chồng rồi đó, hồi xưa ông lấy bà ngoại cũng chưa bự bằng con bé Lâm An này!” Ông Lộc cười hề hề trước ánh mắt nheo lại của Nhi. Nếu theo tiêu chuẩn của ông ngoại, vậy chắc Nhi vẫn còn là đứa trẻ lên ba quá.
Đúng lúc này, một giọng nói dịu nhẹ phát ra: “Ba, đừng có dạy hư mấy đứa nhỏ!”
Từ trong nhà, một thân thể mảnh mai bước ra.
“Dì Nguyên!” Nhi cười tươi rói, vội chào hỏi dì Nguyên.
Hôm nay, nàng mặc một chiếc váy dài màu xanh biển thanh tú, hai tay đeo trang sức hài hòa vòng trước bụng.
“Dạy hư gì chứ? Con gái tới tuổi phải lo lấy chồng, chứ đừng như ai đó 25 tuổi chưa có bồ!” Ông Lộc nhún vai, lời nói đầy châm chọc.
Nguyên biết ba đang nói mình, nhưng gương mặt nàng vẫn giữ nguyên cảm xúc, tựa như đã quá quen thuộc với điều trên: “Nhi mau dẫn các bạn vào nhà đi nào! Đừng đứng ngoài đây mãi thế!”
Nói xong, Nguyên cũng ra hiệu cho đội kèn trống dừng chơi nhạc. Trong lòng lại thầm mắng ba mình làm màu quá mức.
Bước vào tòa bạch ốc, Lâm An lại một lần nữa thét lên trong lòng. Phòng khách nhà ngoại Nhi to kinh khủng, nội thất toàn là hàng mắc tiền. Ví như bộ bàn ghế được làm từ gỗ Gạc, loại gỗ cực kỳ quý hiếm, độ bền cao, có thể chịu được một đòn toàn lực của vô cực giả 5 sao. Hoặc như chiếc đàn dương cầm đang ngự trị một góc phòng, giá trị đâu đó vài tỷ VND.
Nhưng đáng chú ý nhất phải kể đến bức tranh treo ở bức tường gần cầu thang. Trên tranh vẽ chân dung một người không có mặt mũi cụ thể, tựa như bị sương mờ che khuất. Tuy vô diện, nhưng dựa vào dáng người, Lâm An và Diệc Phàm cảm giác được một khí chất vô song đang toát ra từ người trong tranh.
“Đây là ai vậy ạ?”
Lâm An hỏi ông Lộc. Ông ta liền vuốt râu, ra vẻ đạo mạo đáp: “Đây là người sáng lập ra Phan gia!”
Ánh mắt ông Lộc, Nguyên và Nhi, những người chảy trong mình dòng máu Phan gia đều có nét tự hào.
Phan gia có được ngày hôm nay, đều là nhờ nền tảng vững chải do người trong hình xây dựng.
Bữa tối của gia chủ họ Phan vốn rất đạm bạc, chỉ ăn cá luộc chấm mắm. Nhưng hôm nay có khách, ông đặc biệt chỉ thị nhà bếp làm hơn mười món, toàn là sơn hào hải vị. Bàn ăn đơn sơ mọi khi được thay thế bằng một chiếc bàn dài, phủ lên một tấm trải bàn màu trắng tinh khôi.
Trên bàn ăn, dì Nguyên và ông Lộc đã có mặt. Kế đến, Nhi dẫn theo Lâm An và Diệc Phàm tiến vào phòng ăn.
“Tuyệt vời!”
Lâm An cười tít mắt khi thấy đống đồ ăn trên bàn. Ẩm thực Việt Nam có sức cuốn hút mãnh liệt đối với nàng, trong đầu nàng bắt đầu nghĩ đến việc nên lấy chồng Việt Nam để được ăn đồ Việt mỗi ngày.
“Nhi, anh hai con dạo này sao rồi?” Dì Nguyên hỏi thăm.
“Dạ, anh ấy vẫn khỏe! Ảnh bớt chơi bời lại rồi, con thấy ảnh tập trung tu luyện với học hành đàng hoàng lắm!”
Nhi cười tươi, ánh mắt khẽ liếc sang ông ngoại, tựa như lời nói trên là dành cho ông.
Ông Lộc nghe thấy, nhưng chẳng tỏ ra bất ngờ, thậm chí còn có vẻ không tin. Ông bĩu môi nói: “Cái thằng oắt này y hệt như cha con thôi! Đều là thứ không ra gì!”
Nghe vậy, Nhi có chút buồn lòng. Nguyên bên cạnh vội đá chân ba mình, ý bảo ông cẩn thận lời nói.
Ông Lộc có hai đứa con gái. Một là Phan Thảo Nguyên, người còn lại là mẹ Nhi và Quân, Phan Huyền Hà. Ông cực kỳ yêu hai đứa con gái, cưng họ như công chúa vậy. Do đó, ông Lộc rất để tâm đến việc hôn nhân của cả hai. Ông luôn muốn con gái mình được gả cho người xứng đáng, có thể đem đến hạnh phúc viên mãn.
Khi Hà bước vào độ tuổi lấy chồng, ông Lộc đã tổ chức hội kén rể. Sau nhiều vòng thi, ông đã lựa ra một chàng trai cực kỳ vừa mắt mình. Nhưng ông đâu biết Hà không thích chàng trai trên. Thế là nàng bỏ trốn trong đêm, quyết không để ba sắp xếp số phận.
Trên đường rong ruổi, nàng gặp tai nạn, rất may lại được nhóm Thất Hiệp Miền Nam cứu. Trong đó, nàng cực kỳ ấn tượng với chàng trai tên Minh, thủ lĩnh của nhóm. Sau nhiều lần hàn huyên, tâm sự, cùng trải qua bao nhiêu kiếp nạn, cả hai phải lòng nhau. Tình yêu cứ thế chớm nở theo từng ngày, cuối cùng, Minh cầu hôn Hà.
Họ tổ chức một lễ cưới nho nhỏ, khách mời chỉ có nhóm Thất Hiệp Miền Nam.
Sau đó, cả hai chia tay nhóm Thất Hiệp, từ bỏ những ngày tháng rong ruổi giang hồ, về Biên Hòa xây dựng cơ ngơi, an cư lạc nghiệp. Vượt qua giai đoạn khó khăn đầu tiên, công ty Minh Hà bành trướng dữ dội, đạt được những thành tựu đáng để người đời ngưỡng mộ.
Ông Lộc lúc này đã nghe được tin tức của Hà, muốn bắt nàng về nhưng ván đã đóng thuyền mất rồi. Con gái ông yêu quý đã chọn người con trai trên, dù bản thân ông không thích Minh vì xuất thân nhạy cảm của hắn, nhưng ông không nỡ phá hoại hạnh phúc mà con gái đã chọn.
Bẵng đi một thời gian, Hà mang thai rồi sinh ra hai đứa bé kháu khỉnh. Ông Lộc là người đầu tiên bế hai đứa, ánh mắt luôn khó chịu mỗi khi ở gần Minh lại bỗng trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết. Thấy cảnh này, Minh đang ngồi nắm tay vợ cũng thở phào. Hai đứa con của Minh sẽ là cầu nối để kéo gần hắn với cha vợ.
Nhưng chuyện vui chưa được bao lâu, Hà mắc bệnh nan y. Kể từ đó, giường bệnh gắn liền với nàng. Tâm trạng ông Lộc cũng bị kéo xuống theo từng ngày. Ông là một trong những đỉnh cấp cường giả đương thời, nhưng lại hoàn toàn bất lực trước căn bệnh quái ác đang hành hạ con gái mình. Ông phải trơ mắt nhìn con gái đang dần rời xa vòng tay mình thêm một lần nữa.
Cảm xúc tiêu cực dồn nén cần một đối tượng để hứng chịu. Hoàn hảo thay, Minh được chọn. Ông Lộc cho rằng tất cả là tại Minh, nếu ngày đó Minh không gặp Hà, nếu ngày đó Minh không bao che, đưa Hà tránh khỏi tai mắt của ông Lộc thì có lẽ bây giờ nàng không chịu cảnh ngộ như thế này.
Nghe có phần vô lý.
Nhưng cảm xúc lúc ấy biến mọi thứ thành có lý.
Ông Lộc đã đánh Minh một trận ra bã.
Sau đó, ông không còn nói chuyện với Minh nữa.
Nhiều lần Minh về thăm nhưng đều bị cha vợ tỏ ra lạnh nhạt. Cũng may, hai đứa cháu ngoại không bị ông đưa vào tầm ngắm. Nhưng có điều, Quân càng lớn càng hư đốn, dẫn đến ông cũng chán ghét, bỏ vào danh sách đen nốt.
Chỉ còn mỗi Nhi là được yêu quý.
Đúng lúc không khí có phần trầm xuống, một nữ người hầu đẩy cửa bước vào. Theo sau nàng là một gia đình nhỏ 4 người. Người chồng có tướng mạo khá giống với ông Lộc, tay đang dắt một bé trai khoảng chừng 5 tuổi. Người vợ có nét đẹp thanh tao, tay lại bế một bé gái 2 tuổi.
Nhi lập tức đứng dậy chào hỏi: “Cậu tư, mợ tư!”
Ông Lộc có tận 6 người con. Trong đó, Hà là đứa con thứ hai, Nguyên thứ năm. Người đàn ông vừa bước vào là đứa con thứ ba, tên là Phan Thái Sơn, năm nay 37 tuổi, vô cực giả 6 sao, hiện đang làm bác sĩ chuyên khoa linh hồn.
Người phụ nữ đi cùng là vợ của Phan Thái Sơn, Mai Ngọc Bích, vô cực giả 3 sao, hiện đang là giáo viên tiểu học.
“Chào Nhi! Con lớn mau quá!”
“Càng ngày càng xinh đẹp nha!”
Hai cậu mợ cười tít mắt. Cũng nhân tiện cười với hai người bạn của Nhi. Sau đó họ dẫn con đến chào hỏi ông ngoại.
“Mau vào bàn tiệc đê!” Ông Lộc chỉ tay vào mấy chiếc ghế trống. Lúc này Sơn mới hỏi: “Anh hai đâu ba? Không chờ ảnh sao?”
“Xùy, tao hẹn 7 giờ tối, đứa nào tới trễ đồ ăn nguội ráng chịu!”
Tính tình ông Lộc vẫn luôn như vậy, có cảm giác như một đứa trẻ tùy hứng.
“May quá! Tới trễ 5 phút chắc đồ ăn chưa nguội.” Từ phía cánh cửa, một người đàn ông cao to bước vào. Ông ta có nước da màu ngăm đen nổi bật, tạo cảm giác mạnh mẽ và hung tợn. Gương mặt ông ta có một vết sẹo ngang mũi, dường như từng bị ai đó chém.
“Anh hai!”
Sơn đứng dậy tiếp đón anh mình. Phan Thanh Thiên, trưởng nam Phan gia, năm nay 48 tuổi. Cảnh giới vô cực giả 7 sao. Hiện đang làm thuyền trưởng cho một công ty vận chuyển biển.
“Haha, dạo này tóc chú hói đi hơi nhiều đấy nhé! Cẩn thận giống ba!”
Thanh Thiên châm chọc.
“Cái thằng này học ai mà mỏ hỗn quá vậy?” Ông Lộc trừng mắt. Nhưng ông đâu biết có nhiều ánh mắt đang nhìn về mình. Ông hỏi học ai sao? Chẳng phải rất giống ông à?
Đi theo sau Thiên là một thiếu nữ khoảng độ 20 tuổi. Nàng mặc một bộ váy dài đến gót chân, chỉ để lộ ra đôi guốc đen quý phái. Mái tóc dài thướt tha, thả dài đến giữa lưng. Gương mặt nàng cân đối và hài hòa. Điểm đặc biệt nhất là đôi mắt. Người bình thường có con ngươi màu đen, hoặc màu xanh, hoặc màu nâu, hoặc màu vàng… nhưng màu trắng bạc như nàng thì cực kỳ hiếm thấy. Một đôi mắt trắng thoạt nhìn trông có chút đáng sợ, nhưng nhìn càng lâu, lại càng khó thoát khỏi sức mê hoặc kỳ lạ của đôi mắt ấy.
Nhi lúc này lại lễ phép chào hỏi: “Chào cậu hai, chào chị Nguyệt!”
“Ái chà! Bé Nhi nay lớn rồi nha, không còn khóc rống lên mỗi khi thấy mặt sẹo của cậu hai nữa à!” Thiên có ấn tượng rất đặc biệt với Nhi. Mỗi lần Thiên xuất hiện, Nhi đều lon ton chạy trốn vì sợ gương mặt có sẹo của cậu, tựa như kẻ thù không đội trời chung vậy.
“Cậu cứ đùa mãi!!!” Nhi xấu hổ nói.
Lúc này, Phan Linh Nguyệt – người chị họ mắt trắng của Nhi cất tiếng chào hỏi với ông ngoại, gia đình cậu tư và Nguyên. Sau đó, nàng quay sang Nhi cùng hai người bạn: “Nhi có dẫn thêm hai bạn về à? Giới thiệu cho chị với!”
Nhân cơ hội này, Nhi giới thiệu với cả nhà về hai bạn mình.
“Được rồi! Ngồi xuống ăn tối đi! Đồ ăn nguội hết bây giờ!” Ông Lộc nhắc nhở, sau đó gắp cho Nhi cái đùi gà.
“Còn ai nữa không Nhi?”
Lâm An hỏi.
“Mình còn hai cậu nữa! Một cậu đang ở tù, một cậu đang đi phiêu lưu!”
“Ở… ở tù?”
“Ừa, khi nào có cơ hội mình sẽ kể cho!”
Đang ăn, Diệc Phàm chợt phát hiện ánh mắt Nguyệt có gì đó khác lạ, dường như đang ngắm hắn. Diệc Phàm tính mắt đối mắt nhưng khi nhìn vào đôi mắt trắng ấy, hắn có chút khó thở.
Nói qua nói lại, nói tới nói lui, bữa tiệc cũng đã tàn.
Dọn dẹp đã có người hầu lo. Cả nhà trừ Nguyên rủ nhau đi du thuyền ngắm biển đêm. Lúc này, trên du thuyền chia làm 2 phe cánh. Một phe đàn ông và một phe phụ nữ.