Phần 80
Mở cửa phòng bệnh ra, Phương vô tình bắt gặp cảnh Quân đang thay quần áo. Phải rồi, hắn đang chuẩn bị xuất viện mà!
Phương đỏ mặt quay đi, đợi Quân mặc xong xuôi mới nói: “Mình để quên giỏ xách!”
“Ừm?” Quân dửng dưng đáp, hắn biết nàng ta cố tình vì còn muốn nói gì với mình. Nếu vậy cũng không cần phải vạch mặt làm gì, để xem Phương sẽ nói về vấn đề gì.
“Tụi mình nói chuyện thêm chút nhé?” Có lẽ trong suốt 3 năm học, đây là lần đầu tiên Phương cởi mở như vậy với Quân. Hắn cười nhẹ rồi mời Phương ngồi, đồng thời đưa chiếc túi cho nàng.
“Chuyện ngày hôm qua, nếu không có cậu, điều tồi tệ có lẽ đã xảy ra với mình rồi! Cảm ơn cậu nhiều lắm Quân!” Gương mặt Phương không còn cái khí chất cao ngạo thường dùng để đối diện với Quân, thay vào đó là vẻ nhu hòa.
“Không có gì đâu!” Quân cười mỉm, thái độ lại khách sáo cùng cực, khiến Phương có chút chột dạ. Cả hai đã chiến tranh lạnh 3 năm nay, gần đây Phương còn không thèm mời Quân đến dự sinh nhật, vậy mà hắn lại cứu nàng đến tận 2 lần. Phương tự nhìn lại thấy bản thân hẹp hòi, ích kỷ quá mức.
Quân thì không thù vặt gì, hắn có mục đích khác nên mới trưng ra thái độ như vậy.
Phương vẫn mỉm cười rồi móc từ trong túi ra một chiếc hộp nho nhỏ.
“Đây là thành ý mà gia đình mình muốn gửi đến cậu! Xin lỗi vì gia đình mình chưa thể đến thăm bệnh cậu. Họ sẽ sắp xếp để sớm đến thăm cậu.”
Quân nhận lấy chiếc hộp, mở ra thì phát hiện đó là một chiếc nhẫn. Gì đây? Tính cầu hôn hắn à?
“Nhẫn không gian!” Ngọc lên tiếng, giọng có chút trầm trồ. Kỹ thuật không gian cực kỳ phức tạp, dẫn đến các sản phẩm liên quan đều có giá thành cao ngất ngưởng. Chiếc balo của Quân có một ngăn được nén không gian vào, thể tích đâu đó 2 mét khối mà đã tốn 700 triệu rồi.
Nhìn chiếc nhẫn bằng Vọng Khí Thuật, Ngọc có thể thấy khí tức không gian cuồn cuộn tỏa ra.
“Thể tích đâu đó 30 mét khối!” Ngọc phấn khởi cực kỳ, có chiếc nhẫn này, Quân có thể vác theo vô số vũ khí bên người mà không sợ vướng víu.
Quân nhìn chiếc nhẫn một cái, sau đó đóng hộp lại rồi đưa cho Phương.
“???” Ngọc trợn tròn mắt.
“Cảm ơn vì món quà! Nhưng tôi không thể nhận nó đâu! Vả lại, tôi không cứu cậu, tôi chỉ làm vì bản thân muốn thôi…” Quân đảo mắt đi không nhìn Phương đáp.
“Cái đó…” Phương có chút hoang mang, nghĩ rằng Quân chê món hàng này. Mặc dù nhà họ Nguyễn cũng là danh gia vọng tộc, nhưng chưa đến mức đến nhìn chiếc nhẫn không gian 5 sao này cũng chẳng thèm nhìn.
“QUÂN!!! Mày điên à? Nhà mày giàu cũng chưa chắc mua được bảo vật không gian 5 sao đâu!” Ngọc nổi đóa.
Quân không thèm đáp Ngọc, vẻ mặt hắn hiện lên nét khó chịu, lại có gì đó uất ức, rồi bảo: “Phương! Tôi và bạn trai cậu không chung chiến tuyến! Vậy nên đừng làm mấy trò này.”
Phương nhìn biểu cảm của Quân, trong lòng nảy lên vô số suy nghĩ.
‘Ý cậu ta là sao? Không phải Hiệp và Quân đã làm hòa à… ít nhất cũng là Quân chủ động làm hòa… sao bây giờ lại nói như vậy?
“Sống tốt bên bạn trai cậu đi! Đừng làm phiền tôi!” Quân thở một hơi, vòng tay ngả lưng vào giường, ánh mắt hắn hơi ướt, gương mặt lại toát lên vẻ không tự nhiên.
Não Phương vận dụng hết nơ ron, cuối cùng bùng lên một suy nghĩ: “Ghen?”
Phương tuy chưa trải tình trường nhiều, nhưng cũng hiểu tâm lý học. Dựa trên lời nói cùng biểu cảm của Quân, Phương nghĩ rằng Quân đang ghen là hoàn toàn có cơ sở.
“Không đúng… không thể nào…” Phương đang định phủ nhận thì thấy Quân nhìn mình, trong ánh mắt hiện lên một tia buồn man mác, sau cùng hắn lại quay đi chỗ khác.
“Thật sự là vậy sao?” Tim Phương bắt đầu đập liên hồi. Tự dưng nhớ lại lúc trước Quân từng thích mình, thậm chí còn tỏ tình giữa sân trường. Lẽ nào bao năm qua hắn còn thích mình?
Mà tại sao lại luôn chống đối?
“Lẽ nào Quân là kiểu ngoài lạnh trong nóng?”
Phương hít thở có chút gấp rồi, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản.
Quân gương mặt đã bớt cọc, hắn dịu lại rồi nói: “Xin lỗi! Mình hơi thái quá rồi! Chỉ là mình với bạn trai Phương không hợp nhau… tốt hơn chúng ta cũng đừng liên hệ với nhau nhiều… đợi một ngày, mình có thể đánh bại cậu ta…”
Quân ngắt câu giữa chừng, nhưng người thông minh như Phương có thể đoán được.
Gương mặt nàng thoáng đỏ bừng, lại mím môi mấy cái liền, lần đầu Phương tỏ ra thất thố như vậy.
“Ừm… mình hiểu rồi!” Phương bình thản đáp, sau đó móc ra một tấm thiệp: “Hy vọng cậu sẽ đến dự sinh nhật mình!”
Phương tính giải thích vì sao không mời Quân từ hôm bữa, nhưng nhận ra càng nói chỉ càng làm xấu đi hình ảnh bản thân.
Quân cầm lấy tấm thiệp, hắn gật đầu quay mặt đi, tựa như không muốn nói chuyện với Phương.
“Cậu ta cười à?” Môi Phương hơi cong lên, sau đó rời đi.
Đợi Phương đi thật xa, Quân cười toe toét.
“Mày… mày làm gì vậy?” Ngọc cảm thấy khó hiểu. Lúc đầu Ngọc nghĩ Quân sĩ diện với Phương. Nhưng như vậy khác với tính cách của hắn quá. Có lẽ hắn đang cố ý làm gì đó.
“Thằng bạn trai hờ của nhỏ có vấn đề với tao, nên tao muốn khai thác thông tin từ nhỏ. Tất nhiên không thể sỗ sàng mà hỏi được…” Quân cầm lấy chiếc hộp mà Phương cố tình “để quên”, hắn móc chiếc nhẫn không gian từ trong đó ra, đặt lên môi, nét mặt trở nên gian tà.
“… lấy việc vừa cứu ẻm làm tiền vốn, tao sẽ thu phục ẻm, đến lúc đó, thằng Hiệp sẽ bị lột trần!”
Ngọc nghe xong im lặng không hỏi nữa. Cả Tuyết và Phương, hai móc xích quan trọng với Hiệp đều đang bị Quân nhắm vào.
Ngồi trên xe, Phương cảm thấy vui vẻ lạ thường.
Người như nàng có đầy người thích, nhưng chưa bao giờ nàng thấy vui như bây giờ.
Nhưng rất nhanh, nàng bình ổn lại xúc cảm.
“Hiệp… có lẽ đã tu luyện xong rồi!”
Quân xuất viện mà không về nhà, lại dẫn Uyên đi khách sạn mài kiếm.
Hành sự xong xuôi, Uyên như cục bột nhão nằm gọn trong lòng Quân, để mặc cho hai bàn tay hắn vuốt ve. Làm tình với Quân nhiều, Uyên cảm giác rất rõ Quân hôm nay cực kỳ hăng hái với cơ thể mình, điều đó làm nàng vui vô cùng, sẵn sàng dâng hiến mọi thứ cho hắn.
“Chắc anh ấy trong đó khổ sở lắm!” Uyên nghĩ mà thương cho Quân.
“Anh đi vệ sinh xíu!” Quân nói xong xách theo điện thoại rời đi.
Vừa rồi dượng Tiên vừa nhắn tin cho hắn.
“Cháu sao rồi Quân, dượng vừa mới biết chuyện của cháu!”
“Không sao, cháu vẫn ổn! Mấy nay dượng và cô Thư khỏe không?”
“Khỏe! Cô Thư nhớ cháu lắm! Khi nào cháu rảnh đến nhà dượng chơi. Có tin vui muốn báo cho cháu.”
“Tin vui gì vậy?”
“Đến rồi biết!”
Quân nhíu mày, thầm nghĩ ông dượng biến thái này lại có trò gì.
“À, việc cháu nhờ dượng sao rồi?”
“Ừ mấy nay lu bu quên báo cho cháu! Dượng giúp cháu mua một căn đúng với yêu cầu rồi nhưng chưa lắp trang thiết bị.”
“Ok cảm ơn dượng. Khi nào xong dượng báo cho cháu nha.”
“Ok ok!”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Quân quay về với Uyên.
“Tối nay em có đi sinh nhật Phương không?” Quân hỏi dò.
“Không… nhưng em sẽ tặng quà sau!” Uyên lắc đầu đáp, nàng không thích chốn đông người.
Quân ngẫm nghĩ một lát, cũng quyết định không đi.
“Không phải mày nói tán gái để khai thác thông tin sao? Đây là cơ hội tốt!” Ngọc tò mò.
‘Xùy, mày đúng là không hiểu con gái. Tao thiết lập hình tượng chàng trai si tình đơn phương, vì người bên cạnh cô gái mình thích quá mạnh mẽ mà chỉ dám ngậm ngùi nhìn nàng từ phía xa. Một vai nam phụ hoàn hảo trong phim ngôn tình!
Mà theo tình tiết của mấy bộ chuyển nam phụ thành nam chính, các tác giả luôn phải ngược nam phụ một trận tả tơi, từ đó dẫn đến khán giả thương xót nam phụ. Tao cũng sẽ như vậy, tao sẽ không đến dự sinh nhật, nhưng sau đó vẫn lén lút tặng quà. Phương sẽ nghĩ tao tự ti không đủ tư cách đứng bên ẻm! Từ đó sẽ sinh lòng thương xót cho tao, càng quan trọng hơn mối quan hệ giữa ẻm và Hiệp chỉ là hợp đồng, không phải tình yêu đích thực, như vậy Phương sẽ càng cảm thấy muốn thử thách tao hơn, xem tao thật sự thích ẻm đến mức nào, nhưng cũng chính điều đó giúp tao có cơ hội tiếp cận ẻm ngược lại.
Con gái thử thách mày không đáng sợ, con gái không thử thách mày mới đáng sợ!’ Quân vừa vuốt ve Uyên vừa giảng cho Ngọc, con quạ này biết cũng nhiều đấy, nhưng ba cái chuyện tình yêu thì mù tịt.
“Ờ!” Ngọc tỏ vẻ không quan tâm, sau đó nói chuyện khác: “Con bé kia mày tính sao?”
“Ý mày là My đúng không? Tao định cho ẻm về làm người giúp việc.”
Người giúp việc ở nhà Quân cũng không phải một công việc thấp hèn, trái lại còn khá sung sướng. Nhìn Xuân đi, cô chủ yếu chỉ nấu ăn và chăm vườn, dọn dẹp cũng chỉ cần bật máy dọn nhà lên là được. Thời gian rảnh đủ để cô đi spa, tán gẫu bạn bè.
Quân tin cha mình sẽ đồng ý, nếu không hắn cũng có đầy cách thuyết phục.
“Ừ! Con bé đó khá đặc biệt! Không biết sao nhưng mỗi lần mày làm tình với nó tao… thấy sướng!”
“Gì vậy? Sao mày lại sướng?” Quân thắc mắc, con quạ này nói cái gì vậy?
“Không rõ nữa! Nhưng tao nghĩ có một khả năng… con bé đó là Lò Luyện Hồn…” Quân nhíu mày, nhớ lại kiến thức đã học từ đống tài liệu dì Nguyên gửi.
Lò Luyện Hồn chỉ những người nữ có linh hồn đặc biệt, có khả năng cộng hưởng với người nam khi làm tình, tăng cường linh hồn của cả hai.
“Có gì để xác minh không?” Quân xoa cằm.
“Tạm thời chỉ có cách cho con bé tu luyện thăng cấp, tu vi cao sẽ gia tăng khả năng cộng hưởng, lúc đó năng lượng linh hồn được cung cấp sẽ nhiều hơn đáng kể!”
Quân gật gù, không ngờ lần này lớ ngớ vớ được một cô bé tiềm năng. Cũng may Lò Luyện Hồn này còn quá yếu ớt nên chưa ai chú ý đến, nếu không số phận của My e rằng còn thảm hơn so với rơi vào tay Mộc Yêu.
Nói về lĩnh vực luyện hồn một chút, các luyện hồn sư có lợi thế rất lớn trong chiến đấu cấp thấp bởi những chiêu thức tác động linh hồn rất khó phòng thủ. Nhưng càng lên cao, dù không đi theo hướng luyện hồn thì linh hồn vô cực giả cũng phát triển mạnh mẽ, dẫn đến các luyện hồn sư không còn nhiều ưu thế.
Bên cạnh đó, con đường luyện hồn ngày càng hẹp, yêu cầu rất nhiều tài nguyên để thăng cấp. Mà Lò Luyện Hồn vừa vặn là một tài nguyên đỉnh cấp. Đã có không ít cô gái mang trong mình Lò Luyện Hồn bị bắt làm dụng cụ để thăng cấp cho các tổ chức luyện hồn, chịu kiếp hàng trăm người cưỡi lên.