Phần 4
Ba ngày trôi qua…
Cánh cửa căn hầm mở ra.
Quân nheo mắt lại vì ánh sáng rực rỡ giữa trưa. Nhưng điều đó không làm hắn khó chịu. Nhốt mình trong phòng tối mãi, Quân thèm khát ánh sáng đến độ muốn tắm nắng giữa trưa.
Cơ thể Quân lúc này trông khá tàn tạ, hắn gầy gộc, quần áo xộc xệch và dơ bẩn. Tuy nhiên, thần thái hắn đã tốt hơn trước.
Phía sau Quân, thầy Cường đóng cửa hầm lại rồi nói: “Tốt lắm, mày đã thành công được bước đầu, khống chế bản thân thoát khỏi mị hoặc của cơn nghiện. Tuy nhiên, đừng chủ quan, cơn nghiện vẫn còn đó, nếu mày mất kiên định trong vòng 1 khắc thôi, mọi thứ sẽ sụp đổ. Hiểu ý tao chứ? Việc tiếp theo cần làm là bài trừ số ma túy còn đọng trong người. Quá trình này không hề đơn giản đâu!”
Nghe vậy, Quân quay đầu lại, hắn mỉm cười nhẹ nhàng: “Khi nào chúng ta bắt đầu bước tiếp theo?”
Dưới chân núi Cô Tô, một chiếc xe du lịch từ từ giảm tốc rồi tấp vào lề đường. Cửa xe mở ra, một thiếu nữ với chiếc ba lô to tướng bước xuống.
Cái nắng ban trưa gay gắt thật đấy, nhưng khi nhìn thấy nàng, nhiều người cảm giác mát rượi trong lòng, tựa như vừa được đắm mình trong một dòng sông êm dịu.
Thiếu nữ ấy chỉnh lại chiếc nón của mình rồi nhìn lên núi Cô Tô.
“Không biết ông ngoại dạo này sao rồi!”
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/06/truyen-sex-vo-cuc.html
Trên bàn ăn, Quân vừa ngấu nghiến miếng đùi gà, vừa vồ vập bới cơm vào miệng. Đã lâu rồi Quân mới được ăn uống ngon lành thế này. Thầy Cường nhìn cảnh này mà hoảng hốt vì ông chưa kịp ăn gì cả.
“Ê từ từ mày!”
Quân mặc kệ, vẫn cứ tiếp tục ăn. Nếu chẳng may cơn nghiện tái phát, đánh mất vị giác, hắn không thể tận hưởng hương vị đồ ăn được nữa.
“Ông ngoại!” Từ ngoài cửa, một giọng nói ngọt ngào, mềm mại vọng vào khiến cả Quân và thầy Cường dừng đũa. Theo chất giọng thì Quân chắc chắn đấy là người miền Tây, hơn thế nữa, lại gọi “ông ngoại”, chỉ có thể là cháu gái của thầy Cường.
“Lẽ nào… là khách mà ổng nói!” Giờ nhớ lại lời thầy Cường mấy hôm trước, rất có thể vị khách mà ông ấy đề cập chính là cháu ngoại.
“Aaa… cháu gái của ông!” Thầy Cường bật dậy, hai tay giơ lên một cách yểu điệu, chân thì chạy theo kiểu gót chạm mông. Quân đang ăn cũng phải phụt hết cơm ra ngoài, hóa ra ông thầy đô con cũng có lúc như thế. Điều này càng khiến Quân tò mò về nhân vật cháu gái đang đứng ngoài cửa kia. Hắn lau vội miệng rồi rón rén bước theo sau.
“Giang ơi, sao con nói mai mới tới mà!” Cường vội lao ra ôm lấy đứa cháu gái.
“Ặc ngộp thở con!” Giang vội đẩy ông ngoại ra, sau đó phủi quần áo cho phẳng phiu.
“Con định lên sớm cho ông bất ngờ, nhưng xem ra ông còn có bất ngờ khác dành cho con!” Giang hướng mắt về phía Quân.
Quân mỉm cười gật đầu chào. Hắn làm theo thói quen và nghĩ bản thân vẫn giống một ngàn năm trước, chỉ cần một nụ cười đã có thể gây sự chú ý với nữ giới. Nhưng hắn không ngờ trong bộ dạng nghiện ngập của mình, nụ cười ấy lại hết sức biến thái.
“Ông Cường nhìn xấu vậy mà có đứa cháu gái xinh xắn nhỉ.” Quân đánh giá nhẹ cô thiếu nữ trước mắt. Giang có lẽ trạc tuổi hắn, nàng có một gương mặt rất cuốn hút với điểm nổi bật là đôi mắt to tròn. Chiếc mũi tương đối cao, điểm thêm phía dưới là bờ môi đỏ thắm. Cơ thể nàng cũng có chút uốn lượn nhưng vì còn trẻ nên chưa quá trổ mã, vẫn còn chút gì đó trong trắng.
“Con không thích bị làm phiền nên mới về đây chơi với ông mà nhỉ? Có lẽ con chọn nhầm chỗ để nghỉ hè rồi!” Giang nhún vai nhìn sang ông ngoại với ý trách móc.
“À… đây là thằng culi ông mới thuê về làm việc nhà! Có gì con cứ sai nó là được!”
“Cu… li?” Quân nghe mà tức trong lòng, rõ ràng là thầy thuốc với bệnh nhân mà, sao lại trở thành culi rồi?
Như để thêm phần đúng đắn, thầy Cường quay sang nhìn Quân, gương mặt thay đổi trở nên đáng sợ vô cùng.
“À… đúng rồi… haha…” Quân ngậm đắng nuốt cay nói.
“Vậy à…” Giang nhìn Quân một lúc rồi chấp nhận cho qua. Nàng đem balo vào trong phòng ngủ mà thầy Cường đã chuẩn bị sẵn.
“Con ăn gì chưa? Để ông làm đồ ăn cho con nhé!”
“Dạ thôi! Con muốn nghỉ ngơi!” Giang đóng sầm cửa lại.
“Ok, có gì cứ nói ông nha…” Thầy Cường vui vẻ nói, sau đó quay sang Quân và nhìn hắn bằng cái nhìn đáng sợ.
“Xuống đây nói chuyện mày!”
“Mày tuyệt đối không được hé môi nửa lời về việc mình bị nghiện. Càng không được nói rằng tao nhận tiền để chữa cho mày. Hơn thế nữa, đấy là đứa cháu gái duy nhất của tao, cũng là điều quý giá nhất với tao, vậy nên nếu mày dám tơ tưởng về nó thì…” Thầy Cường đưa ngón cái cắt ngang cổ họng.
“Biết rồi… thầy nói nãy giờ hơn 10 lần rồi đấy!” Quân nhíu mày trước sự đe dọa của thầy Cường. Quân nào phải là cậu nhóc mới lớn, thấy gái đẹp là tươm tướp tươm tướp. Vả lại, vào một ngàn năm trước, Quân cũng từng nếm qua không ít mỹ nữ, bản tâm không dễ dàng gục ngã trước một thiếu nữ mới lớn như Giang đâu.
Điều quan trọng bây giờ đối với Quân là cai nghiện thành công. Hắn vội nói: “Chiều nay chúng ta sẽ bắt đầu đúng không?”
“Ờ! Nhưng mà nhớ đó…”
“Dạ biết rồi!!!”
3 giờ chiều, Cường dẫn Quân đi vào một hang động cách nhà khoảng chừng vài trăm mét. Hang động này trông khá đẹp mắt với những khối thạch nhũ tinh xảo. Sâu trong hang có một dòng suối nhỏ chảy róc rách qua các khe đá.
“Hiện tại, tao sẽ giúp mày phục hồi những thứ bị suy thoái bởi ma túy, đồng thời bài trừ lượng ma túy còn tồn đọng trong cơ thể. Trước hết, mày sẽ phải luyện tập để lấy lại sự tập trung, đó sẽ là tiền đề quan trọng cho các bước tiếp theo, đồng thời giúp mày chống lại cơn nghiện tái phát tốt hơn.”
“Lấy lại sự tập trung… chúng ta sẽ thiền sao?” Quân xoa cằm hỏi, nói về củng cố sự tập trung, thiền định chính là phương pháp tốt nhất.
“Đúng vậy! Thông minh đó, nhưng không đơn giản là thiền thôi đâu! Tao sẽ cho mày tu luyện một loại thuật nhằm phụ trợ quá trình bài trừ độc hại trong cơ thể.”
“Thuật sao?” Có lẽ chữ “thuật”có chút xa lạ với người sống ở thế kỷ 21 như Quân, nhưng dựa trên ký ức của thân xác này, thuật lại là thứ hết sức quen thuộc với đời sống của con người thời đại này.
Thuật là cách gọi cho việc sử dụng infinergy. Có nhiều loại thuật: Tu luyện, tấn công, phòng thủ, ẩn thân…
Lấy ví dụ về thuật tu luyện, muốn sử dụng infinergy, con người phải đưa vào trong cơ thể và tạo ra tinh thể. Có vô số cách để làm việc trên, mỗi cách sẽ đem lại một hiệu quả khác nhau, mỗi cách như vậy được gọi là thuật.
Một loại thuật tu luyện thường thấy và được dùng cho những đứa trẻ làm quen với việc tu luyện – “Nhập Đạo Kinh”. Nhập Đạo Kinh giúp trẻ con hiểu hơn về con đường tu luyện và giúp chúng có thể kết tạo tinh thể đầu tiên. Tất nhiên, thuật này chỉ dùng để nhập môn, không thể đi theo lâu dài, người tu luyện muốn mạnh hơn phải đổi sang một thuật mới. Ấy vậy mà Quân, con trai của một vô cực giả 7 sao, cháu trai gia tộc họ Nguyễn lại chỉ biết mỗi Nhập Đạo Kinh. Không phải Quân không được dạy về những thuật khác, chỉ là hắn lười biếng tu luyện và học hỏi thôi.
“Thuật mà tao muốn giới thiệu có tên là Thiên Nhiên Tâm Hữu!”
“Thiên Nhiên Tâm Hữu? Làm bạn với thiên nhiên ư?” Quân giải nghĩa.
“Ê sao cướp lời thoại của tao mày… Thiên Nhiên Tâm Hữu, tên của nó đã nói rất rõ, người tu luyện sẽ trở thành bạn của thiên nhiên, được thiên nhiên ưu ái, có thể sai khiến tự nhiên. Nhưng mà thứ mà tao cho mày tu luyện chỉ là bản sơ cấp thôi, nó giúp mày có thể gia tăng thần trí, tập trung, bài trừ độc hại, hồi phục cơ thể, tăng cường quá trình hấp thụ infinergy.”
“Mình cần loại thuật này!” Quân thầm nghĩ.
“Được rồi, giờ tao sẽ hướng dẫn cho mày. Đầu tiên, thả lỏng cơ thể ra, hít một hơi thật sâu và nhanh chóng, sau đó giữ hơi lại trong cơ thể, cảm nhận thiên nhiên đang lan tỏa từ lồng ngực ra khắp cơ thể! Ừ đúng rồi, sau đó thở ra chậm rãi… tiếp tục như vậy cho đến khi nào cảm nhận rõ thiên nhiên là gì!”
Ánh nắng buổi chiều rọi xuống hang động thông qua một cái hốc. Quân ngồi giữa luồng sáng ấy, xung quanh là dòng nước chảy nhè nhẹ. Hắn vẫn đang hít vào thở ra theo chỉ dẫn của thầy Cường. Tuy vậy, hắn vẫn chưa hiểu rõ cái thiên nhiên mà thầy đang nói đến. Là sự tươi mát của không khí sao? Hay nó còn có ý nghĩa sâu xa hơn? Quân cũng từng nhờ Cường gợi ý, nhưng ông ta từ chối và nói phải tự thân ngộ ra mới được.
Quân cũng không nản chí, dù sao cũng là một nhà khoa học, hắn quyết tâm sẽ khám phá được cốt lõi của cái gọi là Thiên Nhiên Tâm Hữu.
Trong lúc Quân tu luyện, Cường cũng ngồi đó quan sát. Đôi mắt ông nhíu lại khi cảm giác được sự dao động nhẹ nhàng của infinergy xung quanh Quân.
“Thằng nhóc này mới có vài tiếng đã nắm bắt được cảm giác rồi… Thật kỳ lạ, chẳng phải Thành nói với mình tư chất nó kém sao?”
5 giờ rưỡi chiều, Quân và Cường trở về nhà.
“Cảm thấy thế nào?” Cường hỏi.
“Không rõ nữa… nhưng còn cảm giác cơ thể thanh thoát hơn một chút, cảm giác thèm muốn ma túy cũng vơi bớt rồi…” Quân thẳng thắn đáp. Tuy nhiên, có một điều mà Quân không nói với Cường. Trong lúc tu luyện, có một cảm giác bồng bềnh quen thuộc, tựa như hắn đã trải qua rồi. Suy xét kỹ lại một chút, Quân nhớ đến lúc mình chu du suốt 1000 năm, dù ký ức khi ấy mơ hồ nhưng cảm giác trôi nổi này rất giống với nguyên lý Thiên Nhiên Tâm Hữu.
“Ừ, cứ tiến độ này mày sẽ sớm cai được thôi! Sau đó thì cút để cháu gái tao có thời gian nghỉ hè vui vẻ.” Cường cười độc ác. Lông mày Quân giật giật trước ông già này, hắn thầm tưởng tượng nếu Giang có bạn trai, tên đó chắc sẽ bị ông Cường này pressing tới chết mất.
Đi đến trước nhà, Quân bỗng phát hiện ra điều gì đó. Dưới ánh nắng hoàng hôn không hề bi lụy mà lại rực rỡ, một thiếu nữ khoác trên mình một bộ võ phục áo trắng quần đen đang thực hiện những động tác nhẹ nhàng, uyển chuyển như một điệu múa nhưng tiềm ẩn trong đó là sự mạnh mẽ và dứt khoát. Cứ như một dòng sông đang êm ả uốn lượn nhưng mấy ai biết được rằng bên dưới nó lại là một xoáy nước ngầm.
Quân ngẩn ngơ ngắm Giang, nàng lúc này thật đẹp. Nhưng giây phút chiêm ngưỡng mỹ nhân của hắn nhanh chóng kết thúc khi bị thầy Cường nhéo tai.
“Mày! Nhìn cái gì?”
Sau đó, thầy Cường lôi Quân vào nhà và bắt hắn nấu cơm theo đúng vai diễn culi. Giang lúc này kết thúc bài võ, nàng liếc nhẹ mắt về căn nhà, không biết đang nghĩ gì.
Buổi tối, Quân được cho ra ngủ ở nhà kho chứa thuốc của thầy Cường. Ông này cũng rất đề phòng, khóa trái cửa để tránh hắn đi lung tung. Trong nhà kho này toàn là thảo dược, vô số mùi hương xộc vào mũi Quân, khiến hắn hắt xì liên tục không thể ngủ được.
Nằm trằn trọc mãi, cơn nghiện bỗng dưng trỗi dậy, Quân quyết định tu luyện Thiên Nhiên Tâm Hữu để ổn định tâm trí.
“Ủa đây là?”
Khi hít vào, Quân cảm giác khác lạ, mặc dù những mùi hương thảo dược ở đây rất nồng, nhưng nó khiến cho Quân có một chút cảm nhận mơ hồ về thiên nhiên. Hắn không hiểu rõ lắm, hắn chỉ biết mình phải tiếp tục hít vào thở ra, càng nhiều càng tốt, cơ thể hắn sẽ tự giải đáp mọi thứ.
“Dậy đi cu! Tối qua không ngủ hay gì?”
Quân đang ngủ thì bị giọng ồ ồ của thầy Cường kêu dậy. Đêm qua Quân tu luyện đến tận khuya nên sáng không dậy nổi. Hắn lờ mờ bước ra ngoài để đánh răng rửa mặt. Thầy Cường cũng đi theo sau, nhưng khi ra gần đến cửa, một giọt nước rơi xuống đầu ông.
Thầy Cường chợt nhíu mày, dường như ông phát hiện điều gì đó không đúng. Quay lại nhìn kho thảo dược, mọi thứ vẫn không có gì thay đổi.
“Mình nhầm à?”
Những ngày tiếp theo trôi qua trong bình lặng, Quân vẫn cứ thế, tu luyện Thiên Nhiên Tâm Hữu kết hợp với uống thuốc và châm cứu của thầy Cường. Khi thấy cơn nghiện bắt đầu có dấu hiệu thưa dần, thầy Cường đã yêu cầu Quân thực hiện các bài huấn luyện thể chất. Bị nghiện khiến cơ thể hắn trở nên ốm yếu, không còn chút sức sống nào. Quân cũng chán ngán cái cơ thể của mình nên rất chăm chỉ luyện tập.
Cùng lúc đó, tại trụ sở chính của công ty Minh Hà, ông Minh đang ngồi xem xét vô số giấy tờ. Chợt, cửa phòng mở ra, Thành bước vào.
“Thưa ông chủ, cậu chủ hiện tại vẫn ổn, thầy Cường bảo rằng cậu ấy rất chăm chỉ trong việc cai nghiện. Tôi nghĩ cậu chủ đã biết sai mà sửa rồi!” Thành tỏ vẻ vui mừng nói. Nhưng ông Minh thì không biểu cảm gì mấy: “Vậy à! Cẩn thận nó giả vờ đấy.”
Thành chỉ biết cười trừ, hắn cúi đầu chào rồi ra khỏi phòng. Khi cánh cửa vừa đóng lại, nét mặt ông Minh giãn ra đôi chút. Ông nhìn ra cửa sổ một lúc lâu rồi cúi xuống viết tiếp.
Thấm thoát 1 tháng trôi qua, quá trình cai nghiện của Quân tốt hơn dự kiến, đến cả thầy Cường còn thầm khen nếu ai cũng như hắn thì sợ gì bị nghiện.
Quân cũng đã có bước tiến trong Thiên Nhiên Tâm Hữu, sau 7749 lần ngồi thiền ở đủ mọi nơi như rừng, hang động, thác nước… Cơ thể Quân sinh ra cảm giác với thiên nhiên, mỗi lần hắn hít vào tựa như cơ thể trở nên mạnh mẽ hơn, mỗi lần ngồi thiền, mọi thứ từ cây cối, đá, nước, gió, động vật… trở nên gần gũi hơn, tựa như hắn hóa thân thành chúng! Thiên nhiên trở thành một người bạn của hắn, ôm ấp, ve vãn xung quanh hắn.
Điểm nhấn quan trọng là vào một đêm khó ngủ, Quân lại tu luyện Thiên Nhiên Tâm Hữu ở trong kho thảo dược. Sáng hôm sau, Quân bị cú đầu dậy hỏi tội.
“Tối qua mày luyện Thiên Nhiên Tâm Hữu à?” Mặt thầy Cường khá nghiêm.
“Vâng thầy, có chuyện gì sao?” Quân ngái ngủ hỏi.
“Nhìn xung quanh xem!”
Quân đảo mắt nhìn, đôi mắt lụp xụp vì buồn ngủ bỗng mở to. Cả căn phòng lúc này biến thành một vườn thảo dược. Từ sàn nhà, cột nhà cho đến trần nhà, những mầm cây nho nhỏ mọc khắp nơi. Trong khi đó, những cây thảo dược được thầy Cường trồng cũng phát triển mạnh mẽ, lá mọc xum xuê. Kể cả những cây thảo dược phơi khô cũng có chút dấu hiệu tươi tốt trở lại.
Nhưng!
Điều đáng để tâm nhất ở đây chính là Quân.
“Cái gì thế này?”
Quân nhìn xuống đôi bàn tay, rồi lại nhìn cơ thể mình.
Người hắn… mọc cây.
Sau vụ việc xém thành ‘người thực vật’, thầy Cường đã cho Quân một vài lời khuyên bổ ích: “Mày cảm nhận được rồi đúng không?”
Quân gật đầu: “Một chút!”
“Mày thấy gì?”
“Có lẽ là… một dòng chảy?!” Quân bồi hồi nhớ lại cảm giác lúc tu luyện Thiên Nhiên Tâm Hữu. Dường như có một dòng chảy vô hình nào đó đang tồn tại trong thế giới này. Và Quân thấy mình có thể hòa làm một với dòng chảy ấy.
Thầy Cường hơi mở rộng mắt. Ông hít một hơi rồi bảo: : “Xem ra mày đã nhìn ra chân tướng của cái gọi là thiên nhiên trong Thiên Nhiên Tâm Hữu. Đúng vậy, đó chính xác là một dòng chảy, có thể gọi là dòng chảy tự nhiên.Dòng chảy ấy vốn tồn tại từ thời khai thiên lập địa, theo những tài liệu cổ, có một số môn phái võ thuật sử dụng thứ dòng chảy này và gọi là nội công. Tuy nhiên, khi xã hội càng phát triển và khai thác môi trường quá mức, dòng chảy tự nhiên càng trở nên khó nắm bắt. Cho đến năm 2023, thảm kịch tận thế gần như đã reset lại tất cả mọi thứ, khiến dòng chảy tự nhiên trở lại. Hơn thế nữa, sự xuất hiện của infinergy khiến dòng chảy ấy càng trở nên cuồn cuộn hơn.”
Quân lúc này đã ngộ ra.
“Có thể… trước khi trở thành Nguyễn Minh Quân, mình đã tồn tại trong dòng chảy tự nhiên. Cũng vì thế nên khi tu luyện Thiên Nhiên Tâm Hữu, mình thấy quen thuộc… Thật thú vị, 1000 năm qua không hề vô ích rồi.”
“Dòng chảy ấy mang theo sức mạnh và quyền năng rất lớn, có thể kiến tạo, cũng có thể hủy diệt. Sử dụng được nó sẽ là một lợi thế vô cùng lợi hại.”
“Lợi hại thế nào?” Quân tò mò.
“Lấy một ví dụ đơn giản, vô cực giả chỉ có thể sử dụng infinergy trong cơ thể, lượng infinergy có hạn và cần thời gian để hồi phục. Nếu vô cực giả biết nắm bắt dòng chảy tự nhiên thì có thể thúc đẩy dòng chảy điều động infinergy, trực tiếp sử dụng infinergy trong tự nhiên mà không cần nạp vào tinh thể để luyện hóa. Hiểu điều tao nói đúng không?”
Quân gật đầu.
“Đó chỉ là một trong vô vàn khả năng của dòng chảy tự nhiên thôi. Không phải tao keo kiệt không nói cho mày biết thêm, nhưng mỗi người có cảm ngộ riêng về dòng chảy tự nhiên, không thể áp đặt suy nghĩ của tao lên mày được.Quay lại vấn đề chính, mày thật sự làm tao bất ngờ. Vốn dĩ tao chỉ dạy cho mày một ít lông da nhập môn của Thiên Nhiên Tâm Hữu thôi, ai ngờ mày lại có thể tự mình cảm ngộ sâu như vậy. Tuy nhiên, mày chỉ mới cảm nhận được dòng chảy chứ chưa hiểu rõ bản thân phải làm gì.”
Quân cảm thấy hơi thở đang dồn dập hơn, hắn thật sự đang rất cần câu trả lời của Cường.
“Chuyện xảy ra với cơ thể mày sáng nay là do mày đã để bản thân chìm đắm trong dòng chảy tự nhiên. Điều đó rất nguy hiểm bởi nếu không khống chế được, năng lượng tự nhiên sẽ đồng hóa mày và biến mày thành một thứ gì đó, có thể là một cục đá, một cái cây chẳng hạn. Việc mày cần làm là trở thành một người lướt sóng, trôi nổi trên dòng chảy tự nhiên, tận dụng dòng chảy để trở thành động lực cho bản thân.”