Phần 1
Tôi đứng dậy vươn vai sau khi xem xong một tập phim truyền hình nhạt nhẽo. Những câu thoại vô hồn, những khuôn mặt giả trân, lẽ ra tôi nên cảm thấy phát ngấy khi đã có đủ những thứ hổ lốn này sau ngày dài mòn đít ở công ty.
Trải qua nhiều năm cống hiến, tôi cũng được sếp tin tưởng đặt vào vị trí có tầm, có điều kiện để thăng tiến. Công việc của tôi chủ yếu xử lý những vấn đề pháp lý, những rắc rối, đi đàm phán với với khách hàng – dăm bảy loại, khố rách có, trưởng giả có, đầu gấu đầu mèo có… Phải tự thừa nhận rằng mình có đức tính nhẫn nhục cực kỳ tốt, hiếm có khách hàng nào than phiền về chất lượng phục vụ cho dù yêu cầu của họ có dở dở ương ương đến thế nào đi nữa.
Phương Anh – vợ tôi, một người phụ nữ quyến rũ với mái tóc đen dài, cắt tỉa thời thượng, khoác chiếc áo choàng ngủ gợi cảm thướt tha, che đi phần lớn cơ thể nhưng vẫn có thể nhìn thấy đường cong của bầu ngực tròn trịa. Em đang nằm trên giường, thư giãn, lướt qua mấy tạp chí du lịch thửa ở đâu về.
Chúng tôi về chung nhà với nhau đã 7 năm nay, có một cô con gái 6 tuổi. Đứa bé là một “tai nạn hoàn hảo” ngoài ý muốn của em. Thời điểm biết mình mang thai khi em mới 20 tuổi, mọi ước mơ, kế hoạch phải tạm hoãn để phục vụ cho việc nuôi con. Dẫu vậy, không chỉ Phương Anh, chúng tôi đều cảm thấy hạnh phúc, mãn nguyện bởi con bé là một món quà quý giá. Giáo viên vẫn thường tâm sự rằng, ở lớp nó rất được các bé trai để ý đến. Điều này cũng dễ hiểu, bởi vì con bé là một bản sao hoàn hảo của mẹ nó.
Giờ đây khi mọi thứ đã tạm ổn định, Phương Anh tiếp tục kế hoạch của mình. Em vừa đi làm, vừa đăng ký học cao học buổi tối. Thời điểm này thường là lúc Phương Anh nghỉ ngơi sau khi làm xong đống bài tập.
Lấy nhau 7 năm là thế nhưng tôi chưa hề thấy nhàm chán khi chiêm ngưỡng da thịt của Phương Anh. Em là gái một con, đã thế sinh đẻ từ khi mới đôi mươi nên việc lấy lại vóc dáng, độ săn chắc của da thịt lại càng nhanh chóng. Tôi cũng phải bất ngờ vì có những thời điểm tôi tiếc nuối khi chưa được tận hưởng tuổi thanh xuân của em một cách trọn vẹn.
Còn bây giờ… chuyện chăn gối vợ chồng, thú thật, dạo gần đây thì tôi cũng không quá hào hứng với “nó”. Tuổi tác rõ ràng ảnh hưởng không nhỏ đến cảm xúc của đàn ông. Không chỉ thế, mà vài năm trở lại đây, cứ mỗi khi tôi nổi hứng định mò mẫm, hôn hít, liếm láp thì Phương Anh cứ khăng khăng bắt tôi nào là phải đi tắm, đánh răng… Có hôm thì em than đã quá mệt mỏi, viện đủ lý do để trốn tránh nghĩa vụ đối với tôi. Nhìn xuống bản thân mình. Tôi cao 1m70, Phương Anh 1m69 nhưng đúng là một đôi đũa lệch. Em vẫn giữ được form dáng tuổi đôi mươi vì chăm tập Gym, trong khi đó bản thân tôi đang ở độ tuổi trung niên èo ọt, chỉ có bài tập duy nhất: “Chống đẩy”.
Tôi bước vào phòng tắm, cởi bỏ chiếc áo phông và quần đùi màu cháo lòng. Có một chiếc gương trong đây, tiện đà liếc mắt qua bản thân mình một chút. Tóc đã mỏng dần, có vài chỗ hói đầu bắt đầu lan rộng ra từ đỉnh đầu ra sau gáy.
Lướt lại một lượt nữa… trắng ởn, tay nhão, đùi nhão. Chả trách Phương Anh hay đòi tắt đèn trong những lần hiếm hoi chúng tôi quan hệ với nhau. Tôi nhìn hệt như mấy gã văn phòng già đê tiện trong những bộ phim người lớn Nhật Bản. Nghĩ lại thì mình chả khác gì những gã sếp mà tôi từng cười khẩy khi mới vào công ty. Tệ thật, tôi chỉ mới 37 tuổi, không phải là một ông lão 67 đâu mà. Tôi tự bao biện cho bản thân rằng mình không có thời gian để tập thể dục, để đến Gym. Chợt nghĩ nếu tôi mà là phụ nữ, liệu có thằng khố rách áo ôm nào chịu ngủ với mình không cơ chứ.
Tắm rửa sạch sẽ, tôi bước ra mà không mặc ngay đồ ngủ, chỉ quấn một chiếc khăn tắm che đi vùng nhạy cảm. Tôi để ý xem Phương Anh có liếc nhìn mình hay không và hình như có một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt em, Nhưng cũng có thể chỉ là nàng đang hứng thú với cuốn tạp chí.
Tôi trườn vào giường nằm bên cạnh Phương Anh. Cúi xuống cố lần mò để hôn em. Trong lúc tôi đang cố chu môi lên thì em hơi cử động đầu nên tôi chỉ kịp đặt một nụ hôn lên má. Em mỉm cười lơ đễng.
“Con ngủ rồi à?”
“Không biết. Có thức thì nó cũng chỉ nằm chơi trên giường thôi. Bãi biển này ở đâu thế, đẹp phết?”
“Oh…”
Em liếc qua tôi như kiểu tỏ vẻ ngạc nhiên lắm. Em chìa cho tôi xem cuốn tạp chí. Bài viết tiêu đề là “Những bãi biển tuyệt vời nhất mà bạn nên đến một lần trong đời!” Bãi biển này nằm trên một hòn đảo mà tôi chưa bao giờ nghe đến và tôi thậm chí còn không đọc được tên.
“Đẹp. Thế hè này em có muốn đi không. Hè đâu phải học nữa”
Em nhìn tôi ngạc nhiên.
“Lúc nào chả muốn đi, nhưng mà… em đã định nói chuyện với anh rồi. Hè này em vẫn phải đi học. Cô Nhung có lớp bổ túc hè này, mà môn này lại rất quan trọng lại còn khó nữa. Không thể nghỉ được”
“Thế à… sao em không nói với anh?”
Em nhìn vào mắt tôi rồi ngoảnh đi với vẻ mặt mà tôi không thể nào tả được.
“Khoảng một tháng trước. Em định kể rồi nhưng mà cứ bị quên mất. Với cả em không nghĩ là mình có kế hoạch gì mùa hè này cả. Anh thì cũng bận nhé. Nữa là nhà mình đã không đi chơi đâu mấy năm nay rồi còn gì”
“Anh biết, nhưng mà…”
Em buông tờ tạp chí xuống bụng, sau đó lăn sang phía bên tôi, để lộ bầu ngực căng tròn lộ ra khỏi tấm áo ngủ mỏng và nói, “Em đã đăng ký học cô Nhung khóa đấy rồi. Nhưng thực ra thì… mình cũng đã đi chơi nhiều nơi từ hồi em vẫn còn yêu anh ý, sang năm, em sẽ sắp xếp để cùng con đi đây đi đó”
Tôi vẫn hay bị mọi người đánh giá là thằng tiếp thu chậm, thiếu nhạy bén, nhưng chỉ mất chưa đến một phút sau khi em vỗ nhẹ vào tay tôi và quay trở lại tiếp tục đọc cuốn tạp chí.
Tôi im lặng. Tự vấn chính mình trong khi cố gắng tìm ra cách sắp xếp những suy nghĩ lộn xộn trong đầu mình, tôi không muốn hiểu lầm người vợ quyến rũ, đáng yêu kia.
“… từ hồi em vẫn còn yêu anh?”
Em liếc nhìn tôi với vẻ mặt hơi khó hiểu như thể em chỉ nghe được một phần những gì tôi nói, giả vờ lơ đễnh hỏi “Anh bảo gì cơ?”
Biểu cảm dần dần hiện rõ trên khuôn mặt của em. Tôi cảm nhận sự khó chịu, bối rối của Phương Anh khi tôi từ từ nhưng hết sức nhấn mạnh, cục cằn khi nói:
“Em nói rằng mình đã đi đi chơi nhiều nơi TỪ HỒI EM VẪN CÒN YÊU ANH. Có chuyện gì à mà anh không biết thế?”
Cảm xúc bất ngờ và hơi sốc bao trùm lên em.
“Em chả hiểu anh nói gì cả? Ý anh là sao?”
“Không. Em nghe rõ này. TỪ HỒI EM VẪN CÒN YÊU ANH. Em chưa từng nói với anh như thế. Thế nên anh hỏi lại em rằng, có chuyện gì mà anh không biết hay không?”
Em lắc đầu và cố gắng nhìn vào mắt tôi lần nữa.
“Anh bị làm sao vậy? Dở hơi à?!”
“Không, anh thấy lạ thôi. Em chưa từng nói như thế với anh, vậy tại sao lại nói ra câu đó?”
“Em không… Ý em là từ hồi chúng mình còn đang mới chỉ hẹn hò mà chưa cưới ấy, là đã đi chơi nhiều rồi. Đấy là ý em muốn nói.”
“Hừm…”
Tôi vật lộn với suy nghĩ của mình và tôi biết em vẫn đang nói dối. “TỪ HỒI EM VẪN CÒN YÊU ANH” sao không phải là “từ hồi chúng mình chưa cưới” hay là “từ hồi hai đứa mới yêu nhau”, bản thân em là người chỉn chu, chưa bao giờ thiếu tinh tế đến mức để mắc phải sai lầm như vậy. Nhưng lần này chính em còn không thèm suy nghĩ khi nói ra. Ngôn từ cứ bật ra khỏi miệng mà em không cần nghĩ hay thậm chí để tâm đến.
Khi tôi còn trên giảng đường đại học, tôi từng nhớ một giảng viên tâm lý học cũng đã đề cập đến yếu tố tâm lý này, các nhà nghiên cứu gọi đây là “cú trượt chân”. Khi một ai đó lơ đễnh và để bản thân vượt quá khả năng kiểm soát lý trí, họ có thể sẽ buột miệng và nói ra những yếu tố then chốt, đủ để giúp người đối diện nắm bắt được những suy nghĩ sâu thẳm mà người nói che giấu bên trong.
Phàm là con người, ai cũng vậy. Dù có tỉnh táo đến đâu, tiềm thức thức vẫn luôn là mối nguy hiểm thường trực. Khi chúng ta mất cảnh giác, điều mà tiềm thức sẽ làm là cố gắng thú nhận mọi sự thật. Đến khi chúng ta giật mình nhận ra, sử dụng ý thức để giấu đi thì đã quá muộn.
Tôi biết em đang nghĩ gì, liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của em và nhận ra em vẫn đang cố tập trung dán mắt chằm chằm vào tờ tạp chí. Em đang cố gắng chữa cháy theo chính cái cách mà tôi đã bóc mẽ em. Chỉ có điều, dù gì tôi cũng giỏi hơn vì đó là những gì tôi được học.
Và rồi tôi nhận ra rằng, suốt 7 năm chung sống, tôi chưa từng nhìn em theo cách này: Cái nhìn chằm chằm như đối với một kẻ tình nghi, một kẻ cặn bã. Tôi cũng không thích cái cảm giác tôi có về em như thế.
Tôi bật cười, mặc dù nghe rất khan.
“… Đùa thôi. Anh tự thắc mắc răng liệu có vấn đề gì giữa hai đưa chúng mình không!”
Tôi cố làm cho mình thoải mái trở lại nhưng thực sự vẫn rất gượng gạo.
Em chăm chú tìm kiếm trong mắt tôi như thể cố gắng xem tôi có nói thật không. Nhưng cho dù trong lời nói có gượng gạo đến mấy, tôi vẫn đủ bình tĩnh để thần thái không bị lung lay. Em sẽ không thể nhận ra được bất kỳ gợi ý nào từ sắc mặt tôi cả.
Em đưa tay qua và làm một điều khiến tôi hơi sốc và sợ hãi. Phương Anh nắm lấy tay tôi, đưa lên gần môi và hôn nó. Một điều đơn giản như vậy thôi. Nhưng tôi không thể nhớ là em đã từng làm như thế với tôi trước kia. Ngay cả thời điểm chúng tôi sẵn sàng cho lần quan hệ tình dục đầu tiên, khi mà mọi giác quan thăng hoa nhất, niềm tin mạnh mẽ nhất, em cũng chỉ nằm đó và rên thôi.
Nhưng một cử chỉ đơn giản như là hôn lên mu bàn tay của tôi… hành động này quá ảo, quá giả trân, đó là điều mà những người trẻ yêu nhau hay làm. Và rõ ràng vợ chồng tôi đã không còn trao nhau những cử chỉ âu yếm như thế đã từ rất rất lâu rồi.
Nếu lúc đó em nhìn lên, em sẽ biết và trò chơi sẽ kết thúc, cuộc sống của chúng tôi sẽ diễn ra rất khác. Bởi vì mắt tôi đã ngấn lệ khi nhận ra rằng cuộc hôn nhân của chúng tôi đã có vấn đề trong khi tôi quá mù quáng để nhìn thấy nó đang diễn ra trước mặt mình. Nếu em nhìn thẳng vào mắt tôi thì em sẽ biết có điều gì đó rất sai trái và tôi sẽ nói cho em biết sự thật về những gì tôi đang nghĩ và cuộc hôn nhân của chúng tôi sẽ thay đổi mãi mãi – theo cách này hay cách khác.
Nhưng Phương Anh đã không làm vậy và tôi tận dụng nhanh khoảnh khắc đó để kìm nén cảm xúc, vội lau mắt bằng bàn tay còn lại của mình.
Em áp chặt má mình vào mu bàn tay tôi và hôn nó một lần nữa. Không nhìn tôi, em nói:
“Em xin lỗi vì đã nói như vậy. Anh biết em yêu anh mà. Anh là người đàn ông duy nhất trong cuộc đời em. Bây giờ em còn yêu anh nhiều hơn cả khi chúng ta mới lấy nhau. Anh là bố của con em. Thật sự… đó chỉ là một lời nói và nó không có ý nghĩa gì sâu xa cả đâu. Anh đừng suy nghĩ nhiều”
Nhưng tôi không thể gỡ bỏ sự cảnh giác của mình. Tự hỏi tại sao em không nhìn tôi khi em tuyên bố thứ tình yêu bất diệt của mình. Tôi chăm chú lắng nghe nhưng không phải để thấu hiểu mà là để cân nhắc từng lời nói của em, giọng điệu của em.
Đàn ông ai cũng vậy, chỉ cần một chút manh mối, chắc chắn sẽ đặt câu hỏi: Có phải em chỉ đơn giản là quá chán nản với tôi, sẵn sàng bỏ tôi đi và sau đó tự tạo một cuộc sống mới cho mình với một người đàn ông khác không? Có khi em đã tìm được người thay thế tôi rồi? Có phải em đã nằm ngửa, dang rộng chân cho một thằng đàn ông khác địt vào lồn hay không? Và đó có phải là lý do tại sao cuộc sống tình dục của chúng tôi ngày càng hiếm hoi, nhàm chán và nhạt nhẽo hay không?
Tất nhiên, một phần trong tôi sẽ cố gắng phân bua rằng toàn bộ suy nghĩ này là ngu ngốc. Sáng mai mọi thứ sẽ trở lại bình thường và chỉ trong một hoặc hai ngày nữa tôi sẽ tự bật cười với sự hoang tưởng của chính mình. Tôi chỉ đơn giản là quá tự ti, mặc cảm về bản thân trong nhiều năm liền, và chính sự tự ti đó đã tô màu cho cách tôi nhìn nhận mọi thứ, ngay cả với vợ và với cuộc hôn nhân này.
Tôi rất rất muốn tin điều đó, nhưng… mọi thứ đều cảm thấy… sai sai. Đó có thể chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng tại sao em lại phản ứng theo cách này? Nếu không có gì, em đơn giản là cười trừ, quay lại đọc sách và trêu chọc tôi về việc lỡ mồm. Nhưng không. Em đã tỏ ra lo lắng, băn khoăn và bây giờ em đang hành động một cách đáng yêu bất thường.
Em buông tay tôi ra và đặt cuốn tạp chí vào ngăn kéo bên cạnh giường. Em với tay tắt đèn ngủ bên cạnh và nói: “Tắt đèn nhé anh”.
Và khi tôi còn đang suy nghĩ, chiếc váy ngủ đã tụt xuống và em đang bước ra khỏi quần lót của mình. Bộ ngực của em vẫn còn “mọng nước” đến mức khó tin, ngay cả khi núm vú đã không còn nhỏ nhắn như trước, nó vẫn rất quyến rũ. Nhưng có một thứ khiến tôi mất tập trung ngay tại bộ phận yêu thích nhất trên cơ thể em.
Tôi không tin vào mắt mình nữa. Đám lông đen bao quanh âm đạo đâu rồi? Giờ thì mu lồn mịn như mông em bé. Nhìn rõ cả môi lớn có một chút thâm và môi bé hồng hồng. Em đã đi triệt lông bikini. Tại sao, và cho ai, tôi tự hỏi. Tôi chưa bao giờ muốn và đề nghị như vậy cả. Tôi đã xem, nghe và biết điều đó từ bạn bè, tranh ảnh, phim khiêu dâm và tuy rằng nó rất hay nhưng tôi chưa bao giờ đề nghị em làm như thế cả.
Em nhìn tôi, đọc biểu cảm trên khuôn mặt tôi và nói với một nụ cười rụt rè:
“Anh có thích không? Bạn của em ở trường, mấy đứa con gái ý, nói là trào lưu này rất hot và đàn ông cực thích”
Tôi chỉ nhìn em một lúc và sau đó tôi không thể ngăn mình nói ra:
“Ừ… có thể. Thế đã có thằng nào khen em như thế chưa?”
Em nhìn tôi chằm chằm cho đến khi những gì tôi nói chìm vào trong tĩnh lặng. Giờ thì mắt em ngấn lệ.
“Sao… anh có thể nói. Trời ơi, sao anh có thể hỏi em câu đấy vậy… trong khi… tôi làm điều này cho anh?”
Cơn tức giận trào dâng trong tôi, không thể ngăn cản.
“À vậy thì khi nào em show cho anh xem nhỉ? Ngay sau khi em làm xong bài tập của mình à? Hay là khi xem xong tờ tạp chí. Không không, cái chính là em chưa làm những chuyện này cho anh bao giờ cả. Em không bao giờ chủ động với anh cả. Anh luôn là người chủ động, nào là phải tắm rửa, phải cạo râu phải… phải… đánh răng và… và phải kích thích em trước. Anh hỏi nhé lần cuối cùng em chủ động dùng miệng cho anh là khi nào? Hả?”
Tôi giả vờ suy nghĩ. Em vẫn im lặng. Tôi tiếp tục.
“Ừ lâu lắm rồi đúng không. Vậy thì có gì khác với đêm nay. Em triệt lông bao lâu rồi?”
Em cào tóc mình ra phía sau, có đôi chút ngỡ ngàng vì biết mình đã hớ trong cuộc tranh luận với tôi. Em xếp chân, chống tay vào đầu gối, bộ ngực đung đưa như trái chín. Em biết điều đó gần như khiến tôi cửng. Phương Anh đưa tay ra và luồn nắm vào chim tôi. Nó cứng ngắc ngay tức thì bởi sự ấm áp từ bàn tay em và tôi không thể không hạ xuống được vì xúc cảm.
“Em không muốn cãi nhau. Em muốn có anh. Muốn anh đút vào bên trong em. Em xin lỗi vì sự vô tâm của em khiến cảm xúc của anh bị trượt dài. Nhưng nói thật là em quá bận rộn với con, học hành và công việc nên em đã để mặc cho nhiều thứ quan trọng trong cuộc sống của em trở nên lạnh nhạt. Em làm thế vì em muốn kích thích anh. Em muốn nhìn thấy anh đè em ra, hôn nó, liếm nó… yêu nó như anh vẫn làm như thế trước đây, nhớ không?”
Và tôi muốn tin em. Tôi muốn nhớ lại những đêm khi chúng tôi mới yêu. Tôi muốn tin rằng em đã tự mình làm điều đó cho tôi. Tôi muốn tin rằng tối nay em đã lên kế hoạch làm tôi ngạc nhiên với màn làm tình cực kỳ nóng bỏng.
Tiếc rằng, tôi không thể. Tôi nắm lấy tay em và gỡ nó ra khỏi con cặc cứng ngắc như đá của mình. Có lẽ là điều khó khăn nhất mà tôi từng phải làm.
Em nhìn tôi như thể tôi đang phát điên, phát dại.
“Anh thực sự không biết điều gì đang diễn ra trong đầu em lúc này. Anh thậm chí không biết liệu mình có hiểu em nữa hay không. Một điều anh biết chắc. Không đời nào em lại lên kế hoạch kỹ lưỡng, chu đáo chỉ để… làm tình với anh như vậy cả. Em sẽ không hy sinh buổi tối thư giãn hiếm hoi của em như thế đâu. Em đã không như vậy từ rất lâu rồi.”
“Tối nay vẫn như bao tối bình thường khác. Em sẽ không để anh làm lãng phí buổi tối của em như thế đâu. Em sẽ dành thời gian để đọc, để xem điện thoại, xem phim… uh… có thể cho anh ôm một chút nhưng sẽ từ chối chiều chuộng anh để em còn được ngủ đúng giờ, sáng còn dậy sớm tập thể dục. Đó mới chính là cuộc sống bình thường của em đấy ạ”
Tôi tò mò nhìn Phương Anh. Em không khóc, chỉ trông sững sờ.
“Mọi thứ chỉ thay đổi đột ngột vài phút trước. Khi em nói ra mấy từ đó… em bắt đầu thể hiện tình yêu, chủ động cởi quần áo, show cái bím không lông của em và còn chủ động nắm lấy của anh. Anh không thể nhớ lần cuối cùng em đã từng làm nhiều cử chỉ âu yếm với anh như thế là khi nào”.
“Anh chả biết chuyện gì đang xảy ra nữa, nhưng chắc chắn có chuyện gì đó. Em có định cho anh biết không?”
Em đan hai tay vào nhau và nắm chặt khi cố gắng giữ lấy ánh nhìn của tôi và sau đó cụp mắt xuống. Lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.
“Em chả hiểu anh nói gì hết. Em chỉ muốn… làm tình với chồng em thôi. Anh đang ném vào em những thứ vớ vẩn và bắt em phải thừa nhận”
“Em đã ngủ với ai khác à?”
Lúc đó em đã khóc. Rồi lau nước mắt, bước xuống giường, mặc lại váy ngủ. Vẻ mặt em thực sự tức giận.
“Anh là thằng khốn. Em cố gắng vì anh, để chúng ta gần nhau hơn một chút… thế mà anh buộc tội em lừa dối anh. Anh có thể nói như thế, nghĩ như thế chứng tỏ cuộc hôn nhân của chúng ta đang ở trong tình trạng thực sự rất tồi tệ rồi đấy.”
Tôi không nói gì, vì em đã nói hết những gì tôi nghĩ.
“Tôi sẽ sang phòng con ngủ, đồ khốn. Đừng bao giờ chạm vào người tôi nữa. Và ngày mai, tự đi mà chuẩn bị cơm.”
Tôi im lặng nhìn em bước ra khỏi cửa.
…
Còn tiếp…