Phần 9
“Mình chết rồi sao? Thật đẹp… đây chắc là thiên đường rồi…”
“Thù chưa báo xong… lời hứa còn dang dở… aaaaa”
Hải quỳ gối rống lên đầy đau xót. Bàn tay nắm gừng không ngừng nện xuống nền nhà…
– Ngươi làm gì mà hết ầm lên thế hả đồ con lợn…
Hải đảo mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy bất kỳ một bóng dáng người nào. Chỉ có núi rừng, mây trắng và hồ nước lớn ngay trước mặt…
“Vù…”
Hải xoay người tung nắm đấm quét ngang khi cảm giác có người xuất hiện phía sau lưng…
– Con lợn ngươi dám đánh Long Nhi… Đàn ông các ngươi là lợn thối, lợn xề…
Hải chỉ biết gãi đầu trước tình cảnh này. Một cô bé tầm mười tuổi với đôi mắt sáng, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu đang ngồi bệt khóc lóc um sùm…
– Anh đây cố ý… em thình lình xuất hiện nên anh tiện tay…
– Xí… Tiện tay… Tại ta muốn hù ngươi thôi lợn thối à… Hik…
– Một câu lợn thối… hai câu lợn xề… em ít tuổi hơn phải gọi anh bằng anh…
– Hik… Mẹ ta bảo rồi… đàn ông trên thế gian này đều là kẻ xấu xa, đều là lợn thối lợn sề hết… không được tin bất kỳ ai…
– Mẹ em… mẹ em ở đâu.
– Long Nhi không nói… cũng ứ chơi với lợn thối nữa…
Nói xong cô gái cứ thế biến mất như một cơn gió ngay trước mặt Hải. Hải cố gắng tìm kiếm hay gọi cũng không thấy ai trả lời…
Vẫn cảm giác thấy đau… cha ông bảo chết rồi là không thấy đau đớn về thể xác nữa mà. Nếu mình chưa chết thì đây là đâu… Hải ngồi trên tảng đá cạnh hồ suy ngẫm…
Không hổ là Thôn Thiên Trùng… một kẻ phàm nhân cũng có thể ứng chiến cùng Vô Tướng từng đó chiêu tức…
Hải bật người dậy cảnh giác khi một giọng nói cứ thế vang lên. Một giọng nói trong trẻo và thanh tịnh đến lạ thường… Đây là một giọng nữ… vậy chắc là mẹ Long Nhi rồi…
– Là ai? Hải cảnh giác lên tiếng…
Hai mắt Hải như muốn rơi ra ngoài khi quay lại nhìn thấy một cô gái bước tới. Mái tóc màu đen bóng mượt tung tay, chiếc váy màu trắng ôm trọn cơ thể nuột nà đầy đặn… Đôi mắt như sao trời cùng làn da mịn màng trắng như tuyết… Đôi chân thon dài mịn màng uyển chuyển theo từng bước chân…
– Nhìn nữa là ta móc mắt ngươi ngay… Đồ đê tiện…
– Sao cô chửi ta là đê tiện… tại cô đẹp quá chứ bộ…
– Hạ lưu bỉ ổi…
– Bụm…
– Cô gái nhẹ nhàng phất tay đẩy Hải bay xa ra giữa hồ. Khuôn mặt dưới với vải mỏng ửng hồng e thẹn trước lời khen của Hải…
– Cô là ai… đây là đâu…
– Tại sao ta phải nói cho ngươi biết…
– Cô…
– Ngươi chưa chết… chỉ cần ngươi có thể đánh thắng Vô Tướng ngoài kia thì có thể trở về…
– Thật sao? Mà tên đó mạnh dữ vậy sao ta đánh lại… Hải cúi đầu nói.
– Ta không giúp… và ai cũng không thể giúp ngươi ngoài ngươi. Một hồn sĩ Cửu cấp trung kỳ mà thôi…
– Cái gì… Ta còn chưa phải là hồn sĩ à nha…
– Đó là việc của ngươi…
– Cô gái lạnh lùng lên tiếng in đúc cái kiểu nói chuyện của Nhất. Hải cũng đành bó tay trước vẻ đẹp cùng sức mạnh ấy của cô gái váy trắng…
– Có muốn thực hiện một giao dịch… Ta sẽ giúp ngươi đánh thắng Vô Tướng…
– Giao dịch như thế nào?
Dưới lớp vải che khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp ấy đỏ tía tai khi nhắc đến giao dịch… Cô không biết phải mở lời như thế nào?
– Cô tên gì?
– Ánh Sương…
– Cái tên thật đẹp… đẹp như người… Ta bên Bá Hải…
– Kệ ngươi…
– Cô…
Hải câm nín trước thái độ lúc lạnh lúc nhạt ấy của cô gái Ánh Sương này. Nói chuyện nhưng ánh mắt hắn không thể rời xa cơ thể nuột nà ấy của cô…
– Nhỏ một giọt máu vào đây… Sau khi ngươi đánh bại Vô tướng ta sẽ đưa ra yêu cầu.
– Không được… lỡ cô yêu bắt ta trao thân thì sao? Tấm thân này…
– Cút… Bụm…
Hải lại một lần nữa bay ra giữa hồ. Ánh Sương đứng đó dậm chân như thiếu như đầy uất ức. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô tiếp xúc với một người khác giới và cái ánh mắt thưởng thức của hắn dành cho cô vừa thấy khó chịu vừa cảm thấy thích thích…
– Thôn Thiên Trùng… Nội tại Nhãn Thần cùng Huyết Sát Thôn Thiên Địa. Khai nhãn chính là Tử Cực Ma Đồng thức đầu tiên của Nhãn Thần.
Hải vui sướng đau khi nhỏ giọt máu lên tấm thẻ bằng ngọc màu Lam như tấm thẻ ATM vậy. Một luồng thông tin cứ thể chạy vào não bộ hắn. Đây là thông tin về Thôn Thiên Trùng… Hải thật không ngờ cái họa cao hơn mười năm trước đã giúp hắn tình cờ có được tế bào máu huyết của Thôn Thiên Trùng cũng như biết được cái bí mật về thế giới này. Nếu như không có chuyện của hơn mười năm trước thì hắn cũng An hay đám bạn cùng trang lứa mà chỉ biết đến cái bề nổi về xã hội nay mà thôi.
– Tại sao tôi lại không có hồn hoàn vậy…
– Bởi vì ngươi chưa thực sự thức tỉnh Thôn Thiên Trùng trong người…
– Vậy làm sao để thức tỉnh Thôn Thiên Trùng trong người ta…
– Ngươi cần… mà kệ ngươi… không liên qua tới ta…
Ánh Sương vội vã xoay người rời đi như mấy qua khi nhắc đến chuyện Thôn Thiên Trùng. Ngoài thông tin trong tấm ngọc thạch thì có hỏi thêm thông tin về Thôn Thiên Trùng hay Long Nhi thì cô gái này đều bảo không biết…
– Bủm…
Hải ngó ngược ngó xuôi sau đó cứ thế trần truồng lao xuống hồ tắm mát. Hải rất muốn hỏi đến bộ đồ như phim cổ trang của Ánh Sương nhưng không dám vì sợ lại bị đánh bay đi đâu đó…
– Phải làm vậy mới có thể thức tỉnh Thôn Thiên Trùng trong cơ thể hắn sao Cung Chủ…
Ánh Sương lễ phép đứng sau khom người cung kính hỏi. Chiếc khăn che mặt không còn để lộ một khuôn mặt tinh xảo và xinh đẹp vô cùng… Đôi môi trái tim mỏng manh hồng hào, mũi cao cùng khuôn mặt V – line xinh đẹp tuyệt trần…// Khuôn mặt xinh đẹp ấy, chiếc váy trắng mỏng manh bó sát thân hình nuột nà, mái tóc đen mượt dài bung bay như một tiên nữ hạ trần…
– Ánh Sương… con đã vì ta… vì Tiên Nhân Cung này mà hy sinh quá nhiều…
– Sư phụ… Cung Chủ… đó là nghĩa vụ và trách nhiệm của Ánh Sương… Thời gian của người không còn nhiều và chuyện này bãi lộ ra ngoài chỉ sợ đến cả Long Nhi cũng không được an toàn… Nếu người đã tin tưởng con người này đến vậy thì con phải thử…
– Một con người bình thường có thể thành công hợp nhân thể với Thôn Thiên Trùng là một kỳ tích từ xưa đến nay. Cậu bé không có cái trách nhiệm và nghĩa vụ khách vác trọng trách mà gần ngàn năm nay tộc ta cố gắng để thực hiện… con cũng vậy Ánh Sương à…
Người phụ nữ với mái tóc vàng kim lơ lửng như làn khói mỏng mang. Thân hình bằng khói trắng lúc ngưng tụ lúc tan thành hư vô càng làm lòng Ánh Sương đau buốt…
– Sư phụ yên tâm… có con… còn có sư tỷ muội không một ai có thể chạm đến Long Nhi… cũng không ai có thể động đến Tiên Nhân Cung chúng ra…
– Đây là hồn hoàn phù hợp với nó… con hãy giúp nó lĩnh ngộ. Giờ chỉ có đứa trẻ kia mới có thể giúp tộc ta thoát khỏi cảnh vạn kiếp bất phục…
Nói xong thì làn khói tan biến trong hư vô như thể không còn tồn tại trong thiên địa này. Ánh Sương đứng đó nhìn xuống hồ nước trong xanh nơi Hải đang thỏa sức nô đùa. Bàn tay cô nắm chặt, ánh mắt kiên định ha quyết tâm…
– Chỉ cần Tiên Nhân Cung thoát khỏi kiếp nạn này thì mạng ta đâu xá là cái gì? Ta hy vọng sự tin tưởng của Cung chủ – Sư phụ vào người là đúng đắn…
Nói xong cũng là lúc thân hình cô biến mất trên đồi cao. Nơi Ánh Sương vừa đứng chỉ còn lại một bộ đồ màu trắng tinh khôi…