Phần 96
Vừa nghe là ai nấy xôn xao như sắp đi đẻ… không phải… đi vui vẻ. Cương biết được hành trình bữa nay là đi tham quan, vui chơi trong 1 khu vui chơi giải trí phức hợp, sau đó còn thời gian thì về tắm biển, còn không thì vào phòng luôn. Nói chung resort sát bên biển nên cũng tiện, khỏi đi tới đi lui xa xôi. Dù gì thì tắm biển cũng không có khác biệt lớn so với trong đất liền, trừ việc nó đẹp và sạch hơn do là đảo. Quyết định dồn hết tâm trí vào cái công viên giải trí gì đó coi hay ho không.
8h mấy, cả hội banh tưng với “2 trái banh bàn lủng lẳng dưới háng” hùa nhau thuê 1 cái xe để cho Huyền lái, chở chị em đi chơi. HUYỀN coi vậy mà giỏi, cái gì cũng biết nên hay được cô Hiền nhờ. Tiền vé dạng trọn gói, trả 1 lần rồi vô muốn chơi gì chơi. Cương vô chả chơi gì nhiều, chủ yếu đi theo chụp ảnh cho mấy chị em vì anh có đem máy chuyên dụng. Cứ tới cảnh nào đẹp đẹp làm mấy cô gái cứ nhào vào tạo dáng, ưỡn ẹo. Làm như nay, mấy cô gái muốn xé nát khóa quần của mấy chàng trai hay sao, mà người nào người nấy ăn bận kiểu “nhìn muốn hấp”.
Bé Ý mặc cái đầm vàng ngắn tay, mép đầm trắng dạng bèo dúm, phồng lên ở 2 cầu vai… phần trước có 1 hàng nút giả giống kiểu áo sơ mi, nhưng lệch 1 bên nhìn cả con người em rất dễ thương. Nhỏ Tuyền thì khỏi nói, áo thun trắng rộng có phần tay dài tới khuỷu, đằng trước có hình trừu tượng gì đó, còn méo áo thì bỏ vào trong cái váy đen dúm ngang, ôm sát cặp mông em nó, 1 bên váy xẻ lên gần nửa đùi kèm 1 sợi dây thắt lại tạo kiểu.
Tiếp đó là Ngọc, với phong cách đơn giản nhưng dễ xịt máu mũi… cũng áo thun hồng ngắn tay, nhưng bó sát cơ thể, hơi mỏng tới nỗi thấy được áo lót màu trắng ở trong kèm vân trang trí, còn bên dưới là quần jean sáng màu kiểu “rách te tua” dài tới nửa đùi. Ngọc chắc cũng biết cách ăn mặc của mình có thể làm thằng nào đó há mỏ, khiến bụi bay vào viêm phổi, nên ẻm khoác lên thêm cái cái ngoài để che bớt. Sương còn ác nữa. Ẻm đơn giản chỉ mặc mỗi cái đầm thun đen liền mảnh, 2 dây áo bản to nhưng cả bộ ôm sát cơ thể em nó, kéo dài tới nửa đùi. Chắc làm bên ngân hàng quen rồi, nên mấy kiểu bó sát không làm khó được em nó. Sương cũng giống Ngọc, khoác lên một cái áo ren tay dài bên ngoài tạo điểm nhấn.
Gặp có cơ hội, chắc Cương ấn cho chít… Huyền tuy thuộc dạng chubby, nhưng khi mặc đồ vào lại thấy không có chút gì làm đàn ông ngấy mỡ… mà ngược lại. Chị mặc áo 2 dây mỏng tanh, màu trắng lộ gần nửa vú (kiểu đẹp đâu khoe nấy), rồi cũng khoác thêm áo sơ mi tùm lum màu nhưng không cài nút. Quần jean xanh của chị bó sát cả cặp mông vĩ đại nhưng không lòi ngấn mỡ, và kéo dài xuống tận mắt cá chân. Trên đầu chị có thêm cái nón vành rộng che nắng, nhìn đơn giản mà lại hút tinh… thần. Riêng bà Minh, 30 mấy vậy chứ cũng khoái đú đởn. Áo gì mà như áo ống nhưng có thêm 2 tay áo rộng giống kiểu lấy bông hoa hồng rồi úp ngược lại xong luồn tay vào. Ở trên lộ ra xíu khe ngực, kèm thêm 1 lớp vải mỏng nữa phủ 2 bầu ngực. Coi như nếu đứng nghiêm, thì từ nách chị trở lên là hoàn toàn trống trải.
Quần cũng quần ống trắng, có bèo dúm ở dưới mép, kéo tới gần nửa đùi. Hễ bả ưỡn ẹo là vải nó muốn căn rách ra. Cái đồ trắng hồng, khoái khoe da. Ngược lại với mấy cô gái kia, cô Hiền chắc lớn tuổi nên ý tứ chút nhưng vẫn toát lên vẻ quyến rũ. Cô mặc cái áo thun đỏ nhìn như áo yếm, hở cả nách và vai, nhưng có mảnh vải che hết ngực trên, nối với một phần cổ tròn. Nếu đứng bên hông, có thể thấy 1 xíu má ngực có phần bư bự. Còn mềm hay tưng thì đố biết. Còn ở dưới không biết nên gọi là đầm… váy hay quần vì nó giống lấy nhiều miếng vải đen quấn hoặc ghép vào… kéo dài che qua khỏi đầu gối và xẻ 1 đường lên giữa 2 bên đùi. Cô Hiền từa tựa như “pháp sư triệu tinh hồn”, thiếu mỗi cây trượng. Cuối cùng là chị Dung LL với phong cách trái ngược hoàn toàn mấy người kia.
Đó là cái đầm trắng ôm phần trên, nhưng rộng phần eo trở xuống tới gần ống quyển. Đầm cũng hở cả bờ vai, lộ ra 1 phần khe nách, có 1 mảng vải ren liền lạc bọc hết ngực, 2 tay… kéo ra tận sau lưng. Trước ngực có 1 sợi dây đen bản rộng nối từ giữa ngực áo mà vòng qua cổ như giữ hết bộ đồ lại cho khỏi tuột, kèm mép trên đầm cũng là 1 viền vải đen. Nhìn chị như 1 thiếu nữ ngây thơ, hiền lành… có điều không che giấu nổi bộ ngực thần bí bên dưới. Gương mặt chị hơi ửng đỏ dưới cái nón giống của chị Huyền, không biết do mắc cỡ hay tại nóng. Đúng là cô nào cô nấy nhưng ngọn hải đăng, làm mấy ông, mấy anh cứ dán mắt vào săm soi. Chưa kể 1 đám con gái cứ réo gọi, kẹp tay nắm chân rồi xúm vây quanh 1 thằng bóng biến thái kêu chụp ảnh… chắc ai cũng phải ganh tị.
Cương cố tình chụp ít nhất có 1 ảnh toàn thân và 1 chân dung để lưu lại cho mấy chị em… và cho anh về ngắm nữa. Hi hi hi… Kết thúc là vài tấm tập thể, có bản mặt anh ở trỏng nữa. Này mà đăng mạng xã hội, chắc ai nhìn cũng ghét, kiểu “thằng chục bịch sữa… đứa chả bịch nào”. Nói vậy chứ ngu gì public mấy cái này. Có mấy chị em muốn tự up thì up. Xong xuôi, tự dưng Ngọc kêu:
“Ai chơi tàu lượn hông…”
Con bé này dữ dằn ha… Vậy là chỉ có Cương, Ý, Ngọc, Minh và Sương đi thôi, còn lại ở dưới chờ. Lúc lên tàu lượn, Sương với Ý ngồi chung toa, sau bà Minh ngồi chung người lạ ở trước, còn Cương với Ngọc sau cùng, 5 người ở mấy toa chót. Mới lên, thấy đồi núi bé Ngọc phập phồng trong chiếc áo, Cương quên phắn đi nỗi sợ… tới nỗi Ngọc chắc biết, nên lúc tàu vừa khuất tầm mắt mấy chị em kia để leo dốc, là ẻm bặm môi thò tay qua nhéo tay anh cái.
Cương biết cười trừ rồi lườm yêu cái chứ làm sao giờ. 1 toa xe có 4 chỗ, mà 1 hàng ghế lại liền với nhau, 2 người ngồi kế được nịt lại bởi cái khung bảo vệ ép sát người, nhưng do thông nhau, không có gì ngăn ở giữa nhiều, nên Cương mạo hiểm với tay qua bấu nhẹ vào đùi Ngọc. Em nó hơi giật mình, rướn đầu nhìn qua rồi cầm tay anh kéo ra.
Đường lên dốc còn chậm và dài, nên ổng tranh thủ dữ lắm. Cương lì lợm thò tay qua tiếp, nhưng nắn nhẹ eo em nó. Ngọc hơi né, nhưng do kẹt cái khung bảo vệ, đành ngồi yên chịu trận… chỉ biết vịnh hờ tay Cương lại. Anh thấy con bé không quyết liệt lắm (cố tình lựa ngồi kế anh mà lại), nên với tay lên trên, nắn ngực bé Ngọc. Bé nó vẫn bặm môi, tỏ vẻ hăm dọa, nhưng 1 hồi lại rút đầu về, dựa ra sau mà lờ đờ không biết đang nghĩ gì. Bóp vú em nó qua lớp thun đàn hồi, cộng lớp lót dai mềm thì mọi người tưởng tượng nó sướng cỡ nào… còn thêm gió hiu hiu thổi khi trên cao, cái ghế chắn tầm nhìn người ta bên dưới ngó lên nữa. Tha hồ, thoải mái mà tận hưởng. Còn mấy người phía trên cũng bị ép người vào ghế, còn lâu mới thò đầu ra sau nhìn được gì. Cương hết xoa nắn 1 bên ngực bé Ngọc, rồi lại rờ xuống phần bụng phẳng lì, cưng cứng như cơ bắp của ẻm. Ngọc cứ uốn éo lia lịa, lâu lâu lại rướn đầu ra nhìn Cương lắc lắc tỏ vẻ “anh kỳ quá à… không được làm vậy nha…”. Nhưng Cương ngu gì bỏ. Từ dưới lên tới đỉnh dốc có vài chục giây, nhưng cảm giác như chục phút. Đột nhiên, Ngọc thò tay qua, canh sờ được thằng ku trong cái quần mỏng của Cương mà bóp mạnh 1 cái. Cương chưa kịp la vì thốn, mới rút tay lại tính ôm vào “chỗ bị đã thương” thì…
“Aaaaah…” – nguyên đám trên tàu la lên vì đổ dốc.
Người ta ai nấy sợ thấy mẹ, có mỗi bóng Cương là chăm chăm nhìn qua coi biểu hiện bé Ngọc. Nhỏ này cũng ghê lắm… Mắt mở tròn ra mà miệng cười “há há” như coi hài. Hai tay em nó đang nắm lên cái khung bảo vệ thì Cương nắm vào bàn tay em nó. Ngọc quay qua nhìn Cương, mặt đỏ ửng chắc tại lộn vòng nên dồn máu vào đầu nhiều. 2 Đứa để tay lên đùi Cương, nắn bóp bàn tay nhau tình tứ trong khung cảnh lãng xẹt kèm tiếng thét vãi hồn của mấy chế toa trước. Tàu đi lúc lên lúc xuống, theo quán tính hay ly tâm gì đó, lực 2 đứa không chống lại được, nên đành ngưng chiêm ngưỡng nhau mà dựa đầu vào ghế, nhưng tay vẫn đan vào và nắm chặt. Nói là gan góc vậy thôi, chứ có mấy lúc, Ngọc vẫn siết tay Cương như sợ vậy. Còn ổng thì cười khoái chí như thằng đưng, riêng thằng ku là trồi đầu lên đòi chui ra nhưng không được. Cuối cùng cũng xong 1 vòng.
Cương xuống trước, rồi đỡ mấy chị em xuống sau. Cương 2 tay 2 bên nắm lấy tay Ý – Ngọc mà đi dung dăng dung dẻ đằng trước, Minh – Sương đi sau. Minh vọng lên nói:
“Má… Sợ thấy mẹ mà mấy bây còn sung quá ha…”
Cương ngoảnh đầu nhìn Minh:
“Xía… Người ta mạnh trym mới đi… yếu trym bày đặt đú theo…”
“Hả… nói gì thằng kia…” – Minh vừa la, vừa với chân lên tính đạp cho anh 1 cái nhưng hụt.
Chắc bả còn thù Cương vụ trên bãi cát, nên dí anh chạy tới chỗ mấy chị em kia. Lại nhờ có tấm thân thon thả rông của cô Hiền che chở, Cương thoát nạn. Minh giống như con ốc sên trơn nhớt, gặp thần biển Hiền hậu là sợ kinh hồn, không dám đụng vào. Cô Hiền kêu:
“Đi đó mà về vui dữ ta… Bộ hổng sợ hả…”
“Dạ… Ai liều mạng mới chơi thôi cô… Nhưng mà có mấy trò ghê hơn vậy nữa đó…” – Cương.
“Trò gì nữa…” – Huyền hỏi.
“Hình như có khu thám hiểm rừng rậm gì đó chị… Giống kiểu nhà ma ớ… Mà người ta hù kiểu khác.” – Cương.
“Ủa có nữa hả…” – Tuyền.
Cương gật đầu. Ngọc kêu:
“Tàu lượn thì sợ, chứ nhà ma hay gì… chắc tụi mình chơi chung được ớ…”
Cô Hiền ngó qua mấy đứa kiểu thăm dò, xong nói:
“Ừ… vậy đứa nào đi… Cô cũng tính đi thử coi…”
Ai nấy đều đồng ý chơi trò chán phèo đó. Đương nhiên có bản mặt bóng Cương tham gia dù anh không biết nó ớn tới mức nào. Chắc vô cái phòng, rồi thả chó cho dí chạy vòng vòng teo mỡ chứ gì đâu. Nguyên đám kéo nhau vô chơi trò đó. Yếu đuối như Cương, chắc ngủm ngay tại cửa.
Cửu Long là 9 con thuồng luồng… ý là con rồng đó mà. 8 cô gái và 1 thằng bóng lò mò đi vào trong. Nói thám hiểm gì gì chứ, thiết kế cũng kiểu một cái động đen thùi lùi. Cửa động làm như kiểu 1 con gì đó với răng mút xốp sắt nhọn đang há ra để khách bước qua. Mấy chị em đi trước, dẫn đầu là Huyền, còn chốt đoàn là Cương với 2 chị em Tuyền – Ngọc kè kè 2 bên, kẹp 2 tay mà ép 4 bịch sữa đàn hồi vào đó.
Mở màn mà “êm đềm mềm mại” như vậy thì chả có lý do gì thằng ku rụt đầu vào trong. Do mỗi lần vô động chỉ được 1 nhóm 10 người, nên coi như có mình hội chị em hiện diện. Khách đi ở giữa, 2 bên là mấy mô hình, robot thiết kế giống như mọi, thú dữ… người đi tới đâu thì cảm biến làm bật đèn lờ mờ tới đó, soi vào mấy hình nộm ghê tởm. Cương coi phim kinh dị riết lờn, nên nhìn thấy chỉ giật mình, chứ không rợn. Còn mấy chị em, nhất là cô Hiền kêu la nhiều nhất. Tội nghiệp cô… nhưng do Cương bị 2 nhỏ kia kẹp rồi nên không tới cứu trợ được. Tối thui nên việc thấy mặt và nhận diện người xung quanh còn khó, huống chi nhìn được gì khác. Đang đi ở giữa, thì Cương nảy ra 1 ý. Anh kêu 2 đứa kia ôm nhau đi trước, còn anh vịnh vai đi đằng sau… có gì “nâng đỡ” lỡ có té. Tuyền – Ngọc chắc cũng sợ, nên trong hoàn cảnh này là nói gì nghe đó.
Bỗng 1 khung cảnh bên hông sáng lên với hình mọi rợ đang nướng 1 con người, mà thịt cơ lòng thòng, lòi ra ngoài. Chị em phía trước la khỏi nói, Ngọc lùi ra sau vì điếng, vô tình kéo Tuyền theo. Mông Ngọc ịnh vào thằng ku ụ ra nãy giờ, nhưng chắc không để tâm nên em nó vừa ôm tay Tuyền, vừa ngả hết người vô Cương. Anh chả nói gì, chỉ biết vòng tay ra trước ôm bụng em nó, kéo thêm về sau cho thằng ku được nước chọc vào mông Ngọc. Sự mềm và tưng khiến thằng cu càng cứng đơ như gỗ. Tuyền thở hỗn hểnh, Cương thấy vậy nên ra tay ứng cứu. Anh kéo em nó vào chung với Ngọc khi 2 đứa vẫn chăm chú nhìn mấy hình nộm kia. Tới nỗi tay Cương đang bấu vào ngực Tuyền mà ẻm còn không biết. Lúc Cương bóp nhẹ vào bầu ngực to mềm đó, Tuyền mới giật mình và ngoảnh đầu ra sau nhìn Cương. Ẻm bặm môi, giơ tay tính đánh anh cái. Cương bẻ lái kêu 2 đứa:
“Sợ thì đi lên với mấy người kia kìa…”
Tuyền lườm anh, xong nghĩ sao đó, mà kẹp tay Ngọc, lôi lên chỗ mấy chị em phía trước, bỏ Cương lại 1 khoảng xa. Cương từ từ lại gần nhóm mình, Tuyền với Ngọc giờ đã chen vô giữa đoàn. Anh hiện tại cũng chả biết ai là ai nữa, có tiếng la thì may ra nhận diện được bé nào đang kế bên. Lại tiếp tục đi, thì đèn đỏ mờ lại sáng lên, một đám dơi giả từ trần rớt xuống treo lủng lẳng. Cô gái phía trước Cương bất chợt vừa la cùng chị em, vừa nhào vô người anh mà cắm mặt, ép ngực vào lòng anh.
Là Sương…
Theo phản xạ, anh ôm lưng em nó, kéo vô lòng mình chặt hơn. Sương vịnh 2 tay lên vai Cương, còn bầu ngực ưỡn lên ưỡn xuống vì thở dốc. Cương nóng cả con người, anh vừa xoa lưng, vừa vuốt bờ vai trần của em nó qua lớp ren. Mùi thơm xộc vào mặt anh. Đang ở nơi như địa ngục mà ổng cảm giác như được ở trên thiên đường. 1 hồi định thần lại, nghe mấy người ở trước lao xao chỉ trỏ hình nộm, chợt đèn lại tắt.
“Ah… Hơ hơ… hơ…” – Sương la nhẹ, rồi thở.
Em nó càng ép sát người anh trong tối. Cương vẫn vuốt, vẫn xoa… cảm thấy được dây áo lót em nó cộm lên ở lưng nên cứ tập trung sờ chỗ đó. Anh cúi xuống thỏ thẻ:
“Này có gì đâu… Sợ để anh dẫn đi nè…”
Sương vẫn có vẻ sợ, nhưng rồi cũng nới lỏng ra. Sau đó Cương chỉnh cho em nó ôm lấy tay mình một cách cố tình. Vậy là Sương bị dụ, ẻm vòng 2 tay siết 1 tay Cương, rồi vô tình kẹp 2 má ngực trong vào tay anh. Màn đêm che mờ đi vẻ mặt ham hố của bóng Cương, kèm động tác giật giật của thằng ku ở dưới. Phê thì phê, chứ cũng phải theo sát hội chị em. Lúc Cương và Sương vừa nhập vào nhóm, tự dưng sau lưng anh nghe tiếng như lục lạc, kiểu cái chuông treo trên cổ con Doraemon. Cả đám ngoảnh đầu ra sau nhìn, vừa tò mò, vừa sợ hãi (trừ Cương). Sau đó lại nghe thêm tiếng lụp cụp theo nhịp như gỗ gõ xuống nền.
Đèn đỏ lại bừng lên.
Một gương mặt vẽ rằn ri với cái nón lông chim trên đầu hiện ra. Dáng một người mặc đồ như của bộ lạc gì đó đang cầm 1 cây thương trong tư thế chống xuống đất. Âm thanh như tiếng mọi, tiếng miêng hoặc tiếng âm binh dập vào lỗ tai.
“Chại…” – Cương la lên.
Mấy chị em mạnh ai nấy phóng đi như bị chó dí. Sương chắc hãi quá mà thả luôn Cương ra, chạy theo mấy bà kia. Người mọi kia vào thế lấy đà như định đâm về hướng Cương. Thật ra thì anh khi đầu cũng sợ, mà trong chốc lát nhớ lại mình đang chơi game, nên anh vừa lùi vài bước… là nhào vào tên mọi mà chụp lấy cây thương. Lúc áp mặt đủ gần, khi 2 người dằn co qua lại, anh mới biết tên kia đeo mặt nạ chứ không phải vẽ lên da. Tiếng gầm gừ trong mặt nạ phát ra. Không hiểu sao tên mọi yếu nhớt, Cương vật lộn 1 hồi vòng ra sau lưng nó và dùng cây thương trấn ngang ngực nó, rồi kéo vào lòng trong tư thế chuẩn bị siết cổ, khống chế nó.
“Ây… ây ây…” – nó kêu lên.
Tính chọc nhân viên hù dọa chút, nhưng sợ làm người ta ngộp thở, 1 tay Cương siết hờ vô cổ tên mọi, tay kia luồng qua nách rồi vịnh xéo lên vai của nó. Cương cảm giác có gì nhô nhô, u u mềm mềm ở phần ngực của tên mọi. Lúc này anh hơi khựng lại, mặt ngơ ngác. Anh dịch tay xuống bấu nhẹ vô.
“Ngực con gái…”
“Áh… Áaah áh…” – tên mọi la lên.
“Ủa…” – Cương kêu.
“Anh anh anh anh… Bỏ ra bỏ ra…” – giọng nữ kêu lên.
Đó là tính hiệu cho thằng ku trồi ra mà chọc vào đít của “nữ mọi” phía trước. Cương cảm nhận được thằng ku đâm vào 1 chỗ lún bên dưới và hơi có lực kẹp lại.
“Ah… Anh… Làm gì vậy… Bỏ ra… Bỏ ra…” – nữ mọi lại kêu lên.
Nghe xong, Cương mới thả nhanh cô gái ra. Cũng may còn ánh đèn đỏ le lói nên anh thấy được chút chút. Cô gái vừa thoát là dựa vô tường mà đứng khom lưng thở, kéo cái mặt nạ lên. Cương hối hận hỏi thăm:
“Anh xin lỗi… Có sao hông em…”
Cô gái vẫn đứng thở, 1 hồi chắc lấy lại được hơi, mới nói:
“Trời ơi… Trời ơi… Sao anh đánh em vậy… Trời ơi…” – giọng trách nhẹ chứ không la làng.
“Ồ… Anh xin lỗi… Tại anh đi theo để bảo vệ mấy người kia… Tưởng em cầm cây tính làm gì…” – ổng thừa biết diễn viên từ lúc đầu, nhưng xạo xạo.
“Trời anh ơi anh… Em đi hù thôi mà… Hơ hơ hơ…” – cô gái mọi.
“Cho anh xin lỗi… Có bị gì hông vậy…” – Cương.
Cô gái thở thêm 1 lát, rồi kêu:
“Thoi thoi… được rồi… Trời ơi… Em hù người ta sợ… giờ… bị anh làm sợ muốn chết luôn…”
“Hm hm hm… Thoi anh xin lỗi… Có gì…” – Cương nói xong, lôi điện thoại ra kêu:
“Đây anh đưa số điện thoại… Có gì… bị gì kêu anh đền…”
Cô gái vừa thở, xong cười phì cái:
“Trời… Hờ hờ hờ… Em hong sao đâu… Chắc… ai làm nghề này… gặp anh… chắc người ta bỏ nghề luôn quá… Bộ anh hổng sợ hả…”
“Ơ… Sợ xíu xíu à… Hè hè hè…” – Cương.
Cô gái ngó qua ngó lại, kiếm gì đó. Cương thấy cây thương nằm dưới đất, nghĩ chắc em nó kiếm đó nên lụm lên đưa. Cô gái:
“Cảm ơn anh… Thôi anh đi đi…”
Nói chung, Cương thấy cũng hơi tội lỗi vì dám quậy người ta làm ăn. Anh lại đề nghị:
“Nãy anh theo phản xạ, lỡ tay… Có gì em cứ lấy số anh đi… Chứ không anh ngại nữa á…”
Cô gái lại vừa thở, vừa cười phì, rồi lôi điện thoại ra:
“Rồi đọc đi… Mệt anh quá… Hm…”
Cương cho số cô gái nhá qua. Biết được em nó tên Nga. Lúc vào app chat, thấy ảnh trong profile của Cương, ẻm kêu:
“Đô dữ ha… hèn chi đánh người ta không ra gì luôn… Hm hm…”
“Anh yếu nhớt à em… Mạnh mẽ gì đâu…” – Cương.
“Vậy về mà em bị gì… Gãy xương gãy đồ là kêu cái đền đúng hông…” – Nga chọc.
“Làm quá hà… Nhiu đó mà gãy xương… Vậy ai dám đánh nữa…” – Cương.
“Trời ơi trời… Còn muốn đánh tui nữa hả…” – Nga.
2 Đứa đứng xớ rớ 1 hồi, Cương nói:
“Thôi anh ra nha… Bạn anh chờ ngoải… Nhớ bị gì kêu… Anh hông giỡn đâu đó…”
“Ghê vậy… Nghiêm túc quá ha… Ờ thôi anh đi đi…” – Nga cười cười.
Cương nhìn em nó chút, rồi đủng đỉnh đi về phía cổng thoát. Không thấy được rõ mặt mày em nó, nhưng cảm thấy tội nghiệp. Thực ra anh biết nghề kiểu em nó cũng không sung sướng gì, điển hình là gặp mấy người như anh, chắc em nó gãy xương thiệt, bỏ nghề luôn. Thấy tội nhưng thôi để sau. Anh bình thản đi ra ngoài. Mấy chị em đứng chờ từ khi nào. Vừa mới lú đầu ra là:
“Trời ơi… Làm gì lâu vậy trời… Anh xỉu trỏng hả…” – Ngọc kêu.
Mấy người kia cũng hỏi thăm này nọ, Cương kêu:
“Em bị say nắng, té xỉu mà hông có cô tiên nào cứu hết…”
“Thấy chưa… Yếu bày đặt tài lanh… Mà xỉu cũng có nhân viên đưa ra chứ có gì đâu…” – Minh mỉa mai.
Hội chị em chắc không nghi ngờ gì, hoặc do sợ quá, muốn rời khỏi chỗ này sớm, nên nhanh chân đi qua chỗ khác… có mỗi mình Sương còn ngờ ngợ đứng lại, nhìn Cương kêu:
“Đi anh…” – rồi nhẹ nhàng quay lên đi từ từ như cho Cương theo kịp.
Tự dưng nay bé Sương quan tâm anh dữ. Chắc tại nghĩ anh xỉu thiệt, nên ở lại an ủi. Cương khoái chí đi theo sau Sương. Nhìn thân hình em nó trong cái đầm cute, mana tăng vọt như chơi cheat. Tiếp tục khám phá khu vui chơi lạ lùng này.
Điểm cuối cùng mà cả đám muốn tham quan, là thủy cung với ống thủy tinh cường lực bọc xung quanh, nằm dưới biển. Cá cảnh gì cứ bơi lòng vòng, lại tiếp tục chụp ảnh, tự sướng với nhau… cho tới hơn 13h00, hội chị em mới mệt lử và quyết định chạy về resort.
Ngồi trong xe 16 chỗ, Cương ở chung hàng ghế chót, bị Tuyền và Ngọc kẹp giữa. 2 Đứa chắc mệt nên coi 2 đùi anh như 2 cái gối. Chị em đằng trước ai cũng ngủ, trừ Huyền đang lái. Hàng ghế trước anh có 1 ghế phụ bung ra đặng để đồ, nên hầu như chả ai thấy người ở sau. Tận dụng lợi thế, Cương nhìn qua nhỏ tưng bên trái. Tuyền và Ngọc đều nằm nghiêng, nên ngực cứ vậy mà trồi ra.
Cương không kiềm chế được, anh sờ tay nựng má Tuyền. Em nó đảm bảo còn thức, nên rụt cổ lại vì nhột, xong thả lỏng người ra lại. Cương từ từ nựng xuống cổ, 1 hồi mới thò luôn tay vào trong 2 lớp áo, bóp nắn bộ ngực mềm dai của em nó. Tuyền giật mình, mở mắt ra, bặm môi mà nhéo đùi CƯơng cái… rồi nhắm mắt lại. Mỗi lần anh nắn là mỗi đợt Tuyền ưỡn ngực ra.
1 lát sau, anh rút tay khỏi đó, hơi với xuống đùi ẻm mà vuốt, cảm nhận làn da hơi ấm ấm nhưng mềm mịn. Anh nhìn chăm chú vào cặp đùi trắng hồng khi tay đang từ từ vén váy lên. Bỗng Tuyền chụp tay anh lại, kéo lên trên ngực ẻm rồi giữ cứng ở đó. Cương chỉ còn có thể bóp nhẹ nhẹ bộ ngực bên ngoài áo. Tuyền lại nhắm mắt mà ngủ hay không không biết.
Bên phải là Ngọc. Thấy ẻm thở đều, chắc chợp mắt thực sự. Cương lại thò tay vào trong áo thun bó sát, giờ tới được núm ti của ẻm. Ngọc dường như không biết, ẻm không phản ứng gì, để mặc cho bàn tay Cương mân mê hai bầu ngực căng tròn của mình. 2 núm ti dần cứng lên y chang thằng ku trong quần Cương. Ngọc bắt đầu hơi cục cựa, chợt tay ẻm bấu bấu, vuốt vuốt lên đùi Cương.
Vậy là Ngọc tỉnh rồi. Khi Cương rút tay ra khỏi cổ áo Ngọc, rồi luồn xuống nách Ngọc… ẻm hơi nhất chỏ tay lên như cho anh ôm trọn bàn tay vào má ngực ngoài. Cương thừa thế xông lên. Anh bóp bên ngoài áo Ngọc, nhưng sao thấy nó nứng hơn chạm trực tiếp vào da thịt ở trong. Rồi 1 hồi, anh lại dịch xuống bụng Ngọc, vạch áo lên mà xoa vào đó.
Thấy Ngọc bặm môi như chịu đựng, hoặc do ẻm cũng muốn được Cương làm vậy. Xoa bụng 1 lúc, anh liều mạng luồng vào trong mép quần short jean của ẻm. Hông Ngọc hơi giật cái như nhột, nhưng không ngăn cản. Cương chạm vào được tới phần mép quần lót co giãn bên trong. Anh véo nhẹ mép lót mà kéo kéo ra, khiến cho đáy lót ép vào mu bướm của Ngọc. Em nó chắc bị kích thích dữ lắm, nên 2 đùi cứ cọ xát vào nhau.
“Eeeéc…” – xe đột nhiên thắng lại.
Mặt Cương đập bốp vào lưng ghế trước. 2 tay theo phản xạ, rút ra khỏi bộ ngực Tuyền và quần lót Ngọc mà chống người dậy. 2 Đứa con gái vì vậy mà cũng nhổm lên luôn. Không biết có thần giao cách cảm gì với nhau không, mà Tuyền với Ngọc nhìn Cương rồi Cười khoái chí. Chừa cái tội lén sàm sỡ gái mới lớn trên xe.