Phần 77
Đang giỡn hớt thì có tiếng điện thoại. Thấy Huyền chạy vô, lát sau nghe giọng chỉ hơi nhão nhão, cao cao… cả đám nhìn theo 1 hồi mới biết là đang nói chuyện video call với con gái chỉ. Xong Minh thấy vậy cũng vội chạy vô nhà call ké với Huyền, nói chuyện với con bé bên kia. Cương với Ý, Tuyền, Sương vẫn đang chơi lòng vòng ngoài sân cho tiêu thức ăn. Nhà sân rộng, nhiều cây nên ngó góc nào cũng thích hết. Tuyền chợt “Ah…” lên như nhớ ra gì đó, xong lạch bạch chạy tới khoảng đất mà cầm cái vòi nước lên:
“Chòng ơi… Mở nước cho em đi…”
Nào giờ ở đây cũng mấy ngày, nhưng chưa hề biết cái khóa nước ở đâu. Anh hỏi:
“Mở chỗ nào…”
“Kìa anh… Ngay góc đó đó…” – Sương đứng kế bên, chỉ chỉ về phía góc sân.
Cương ra vặn khóa, nghe tiếng nước xịt ra, ngoảnh đầu lại là đã thấy con mén nó cầm vòi nước mà vẫy qua, chĩa lại cho nước phun lên trời, xong rớt xuống như mưa. 2 Đứa kia cũng nhanh chạy sát lại gần Tuyền mà nhìn theo mấy hạt nước đang rơi xuống, vẻ mặt có vẻ thích thú. Cương định bắt chước chạy lại thì:
“È… Ai cho qua đây…” – Tuyền cầm vòi, chĩa nước về phía Cương để tạo 1 bức tường mưa để ngăn cản.
“Mở cho mà hông cho người ta chơi chung nha…” – Cương nói.
“Hơ… Chòng có cái vòi rồi, cần gì chơi vòi của em… hỉ hỉ hỉ…” – Tuyền kêu.
2 Đứa Sương, Ý đứng cười. Cương nheo mắt hăm dọa Tuyền, con bé nó hất hất cằm lên như thách thức. Anh mới chạy qua chạy lại, tính len vào chỗ 3 đứa kia mà không để bị ướt… nhưng không được, còn mấy đứa nó cứ đứng cười hí hửng. Cứ xà quần xà quần được chừng hơn vài phút cũng mệt, Cương đi xa khỏi 3 nhỏ con gái tưng tửng đang tưới bông hoa lá cành gì đó, tiến về phía chỗ để mấy khoanh gỗ bữa trước cưa bỏ khỏi cái cây mà đứng nhìn nhìn, suy nghĩ. Được vài chục giây thì:
“Nhìn gì mà suy tư dữ vậy em…”
Cương hết hồn, quay lại… thấy Dung đang đứng cách sau mình khoảng 2m.
“Hm hm… Em đang coi coi lấy mấy này làm gì nè… Chứ bỏ uổng…” – Cương trả lời.
Dung mới đi lại gần, khom người xuống mà chống tay lên đầu gối. Cương thấy rõ bộ ngực chị trong lớp áo thun rộng cứ lắc lắc, đung đưa như 2 quả tạ… khó rời mắt được. Chị cũng nhìn nhìn vào mấy khoanh gỗ, rồi nói:
“Uhm. Này bỏ cũng hơi phí. Mà… em tính lấy làm gì… Bữa nghe nói làm ghế gì cho Huyền đúng hông…”
Cương tranh thủ Dung chưa nhìn qua mình, vừa nhìn 2 quả tạ mềm mềm, vừa nói:
“Dạ… Hm hm… Bàn ghế gì chứ… này em thấy chắc cũng dư nhiều… không biết làm thêm được gì hông…”
“Thôi… dư thì đem làm thớt chặt thịt luôn đi em… Hm hm hm…” – Dung ý kiến.
Gương mặt nhìn 1 bên của Dung hút hết hồn của Cương, còn 2 trái bự bự kia như muốn hút sức mạnh của thần tinh, làm thằng ku hơi tê tê, ngỏng ngỏng. Chợt Dung quay qua nhìn Cương:
“Hửm…” – chị như thấy Cương im im nên kêu.
Cương hơi giật mình, không nhìn chị nữa, mà quay qua nhìn mấy khoanh gỗ, nói:
“Ưm… Hay làm cái kệ để đồ đi chị… Được hông… Chị làm bên nội thất mà…”
Chợt mắt Dung sáng rỡ:
“Ừa ha… Đúng rồi ha… Ừ em… Được đó…” – chị vừa nói vừa gật lia lịa. Nhưng lại kêu:
“Ừa mà… Có dư thì dư có chút à… Đâu phải gỗ tấm đâu mà mình làm kệ được ha…”
Cương: “Hm hm… Em biết chứ… Nhưng mà có cách chị… Ủa mà mấy đồ bữa trước em tặng… chị còn để trong phòng hông…”
Dung: “Mấy cái mô hình đó hả…”
Cương: “Uhm. Làm kệ để chưng mấy cái đó, cũng được đó chị… mà phòng chị cũng đỡ chật nữa… Ha…”
Dung: “Hm hm hm… Được đó em… Hm hm hm… Đúng là đầu óc em suy nghĩ mấy thứ lạ lạ không ha…”
Cương: “Hm hm hm… Có gì đâu chị… Mình dân nghệ thuật mà… Làm mấy cái đẹp đẹp, sướng mắt lắm á…”
Dung: “Vậy em lên ý tưởng đi… Có gì… chị phụ cho… vật liệu gì đó…”
Cương: “Thoi… chị bận đi làm mà… Để em làm mình được rồi…”
Dung gằng giọng: “Làm hông đúng ý… là chị đem bỏ đó nha…”
Cương hết hồn, mặt ngơ ra, mắt trợn lên. Thấy phản ứng của anh, Dung mới cười cười:
“Làm gì mặt kỳ vậy em… Hm hm… Chị nói giỡn thôi mà…”
Cương nói: “Làm em hết hồn… Bình thường thấy chị hiền hiền, mà dám kêu bỏ đồ của em… tưởng chị dữ lên chứ…”
Dung: “Hm hm hm… Nghĩ sao chị dám lấy đồ người ta mà làm vậy… Nhưng mà chị nói rồi đó… cho chị làm chung nữa, chị mới cho em để trong nhà đó…”
Cương tính làm 1 mình, nhưng nghĩ lại, thấy dù gì cũng làm xong là để trong chỗ trọ của Dung và mấy chị em… thôi chiều ý chị vậy:
“Uhm. Vậy giờ làm vầy…”
Cương và Dung vừa đứng, vừa chỉ trỏ tùm lum như bàn thế sự bí ẩn gì đó liên quan tới chuyện sống còn của vạn vật vậy. Đứng trước một cô chị nóng bỏng mà lại chung sở thích… Cương càng thấy trong lòng rạo rực, sung sức. Lâu lâu cứ nghía vào cơ thể, gương mặt mà lắng nghe âm giọng trầm ấm, dịu dàng của chị. Chắc nếu trong Động Banh giờ mà không có mấy chị em kia… anh nhào vô “nâng đỡ không trong sáng” với Dung luôn quá…
“2 Người làm gì ớ…” – Nghe là biết giọng con mén tưng rồi.
Cương và Dung quay qua, thấy 3 đứa hồi nãy hất hủi anh ra một góc đang tiến lại gần. Anh kêu:
“Làm gì kệ tụi anh… Sao hông tưới cây tưới cành gì nữa đi…”
Tuyền: “Ướt hết cây rồi, còn tưới gì nữa… Chòng làm gì ớ…”
Dung không nói, Cương la:
“Bí mật 2 người… Mắc mớ gì nói cho cái đứa đuổi người ta đi biết… Hứm…”
Tuyền liền lướt vèo tới chỗ Cương, chụp 2 tay lên vai Dung mà hỏi:
“Chị… Nãy giờ ổng làm gì chị dạ…”
Dung lắc lắc đầu, Tuyền liền quay qua mà lườm lườm, nheo mắt như thăm dò Cương, rồi:
“Hớ… Hông cho biết thì hoi… Chờ chòng về, em qua hỏi chị Dung… Lêu lêu…”
“Mấy đứa làm gì đó…” – cô Hiền từ đâu bay xuống sân hỏi.
Cô vừa đi mà bộ ngực cứ tưng tưng dù đảm bảo là có mặc áo ngực. Ai gà gà mà bị bao quanh bởi “trái cây tứ mùa”, chắc chảy máu phổi, lủng màng trinh mà lòi mắt ra tê cứng. Riêng Cương với nội tâm thâm hậu, nên có thể chống đỡ được âm đạo khí toát ra từ hội chị em Động Banh. Cương mới nói ra ý định của mình với Dung sơ sơ cho Hiền hiểu, nhưng không quá chi tiết để tạo sự bất ngờ. Vừa nghe xong là Hiền:
“Ù… Cũng được đó… Con trai mà cũng khéo tay quá ha… Hm hm…”
Cương: “Dạ… Hm hm… Tại tiếc của nên con làm thôi… Với chị Dung chỉ hỗ trợ nữa mà… Chứ con sao có óc thẩm mỹ bằng chỉ…”
Dung chỉ cười cười, ít nói như mọi khi. Hiền nói:
“Trời… Con bé này nó thiết kế nhà cửa cũng ghê lắm à… 2 đứa làm chung… chắc được lắm nha… Hm hm hm…”
Cương với Dung chỉ đồng loạt cười cười chứ không nói gì, riêng con mén lại tài lanh:
“Cho em làm nữa… Nha nha…”
Cương: “Em hả… Em làm cái khác…”
Tuyền tò mò: “Làm gì…”
Cương: “Làm biếng đó…”
Tuyền liền đá cho anh vài cái, miệng lẩm bẩm “Biếng… biếng biếng… Ghét…”. Cô Hiền mới kêu:
“Thoi… Đứa nào muốn phụ thì phụ… Miễn đừng phá được rồi…”
Cương được nước: “Thấy hông… Không được phá nghe chưa… Chưa quen làm mấy cái này mà cứ nhào nhào vô, hư là hổng có đồ làm lại đâu đó.”
Tuyền cười hè hè: “Phá đâu… Người ta phụ thôi mờ… Hỉ hỉ hỉ…”
Nhìn vẻ mặt Tuyền tưng là biết nó quậy chứ hổng làm ăn gì được mấy vụ thiết kế này hết. Mà kệ, có thêm người khuân vác cũng đỡ mệt hơn. Cương mới lảng qua chuyện khác:
“Hôi giờ vô nấu ăn nè… Giờ nấu luôn ha cô…” – Cương nhìn qua Hiền.
“Uhm. Tính kêu mấy đứa phụ cô tay nấu đồ. Mà con nha… Bị tay vậy… làm vừa vừa thôi… Để nặng nữa là mệt lắm a…”
Cương: “Dạ. Con biết mà… Hoi đi vô lôi đồ ra làm…”
Rồi cả đám lại kéo vô trong, thấy Huyền và Minh đang lúi cúi soạn đồ tươi sống trong tủ lạnh mà hôm qua cô Hiền chất vào cả núi. Giả bộ nói phụ vậy chứ, chiên xào đồ ăn, đứng bếp thì con trai có sức hơn, nên hầu như mấy chị em, kể cả cô Hiền cũng làm lặt vặt, nhè nhẹ. Cương đâu phải bị què 2 tay đâu mà sợ không làm gì được. Mấy chị em, hội phụ nữ thì cứ líu lo chuyện này chuyện kia, Cương đứng bếp cả buổi. Tới gần 12h trưa, mọi thứ mới xong xuôi. Ai nấy mồ hôi mồ kê ướt đẫm cả áo, nhất là đồ Cương mặc nhìn như mới bị dội nước, dính hết vải vô người. Minh kêu lên:
“Ui… thấy tội cưng hông… Thôi cởi trần ra luôn đi… Hé hé hé…”
Hiền: “Nhỏ này…”
Minh nghe mới hết dám phụt thêm lời nào nữa. Cô Hiền lại:
“Nhìn cũng đô con quá ha… Chắc con gái bu dữ lắm nè…”
Cương: “Dạ hông có… Con độc thân mà… Ai bu con đâu…”
Minh liền kêu: “Phải rồi… Hông bu… mà thấy con này nó bu hoài nè…” – chỉ vô Tuyền.
“Hơ… Ai thèm bu… Ổng đi theo làm bị thịt cho em quýnh ớ… Bu gì mặt bóng của ổng…”
Cương nghe là lườm con mén một cách sâu sắc. Nó cúi cúi mặt, tủm tỉm cười như dối lòng. Hiền kêu:
“Mấy đứa cứ coi thường nó hoài… Người ta đẹp trai, giỏi thẩm mỹ vậy… em nào không chịu…”
Minh mỉa một câu: “Cô ơi… Mặt nó như con gái… Trai chịu chứ con nào chịu cô ơi… Hm hm hm hm…”
Hiền: “Nhỏ này… kỳ…” – nói vậy chứ vẫn cười hùa theo cả đám như đúng thật thấy mặt anh như lời đồn.
Chiến thuật quảng cáo của mấy chị em hay quá… riết Cương chả biết sau này còn ai dám giới thiệu con gái người ta cho mình hưởng không nữa. Thôi đành câm nín. Nhìn lên bàn, thấy cả đống món ăn đã bày sẵn ra rồi. Hải sản xào, gỏi, thịt nướng, canh cải… nhìn còn ghê hơn đi ăn đám cưới nữa. Cương đánh trống lảng:
“Thôi em lên kêu Ngọc xuống ăn nha…”
Lại bà Minh: “Thôi nó ngủ, để nó ngủ đi cưng… Kêu kêu chi… Dưới này chơi với mấy chị…”
Cương: “Trời… Thì lát em cũng xuống ngồi đây thôi chứ đi đâu đâu mà chơi gì…”
Đã nói là đi né đạn, nên Cương nói xong là vọt lên trên lầu. Mấy chị em ở dưới xì xầm, cười nói gì thì anh cũng chả quan tâm. Đến phòng Ngọc, anh gõ cửa. 1 lúc sau, Ngọc ló mặt ra với bộ tóc ướt mem, kèm cái khăn đang quấn trên đầu, mắt nhướn lên khi thấy Cương:
“Ủa… Anh tới rồi hả…”
Cương cũng ngớ mặt hỏi:
“Trời… Anh qua sáng giờ, ăn sáng rồi nấu ăn tới giờ luôn mà hông biết luôn hả…”
Ngọc bặm môi cười:
“Hm hm… Qua làm mệt… ngủ tới giờ mới dậy tắm luôn, em có biết gì đâu…”
Cương: “Hoi tắm lẹ đi… Giờ ăn trưa luôn còn gì… Anh với mấy chị em nấu sáng giờ đó… Xuống ăn có sức, lát đi làm khỏe nữa…”
“Anh làm gì mà người ướt nhẹp vậy… Mới tắm luôn hả…” – Ngọc hỏi.
Cương: “Đâu… Tại con gái không đứng bếp nổi, nên anh dính vô đó suốt luôn đó, nóng đổ mồ hôi…”
Ngọc: “Chòi ui… Tội hông… Cần em lấy… váy cho mặc hông… Hí hí hí…”
“Anh nhai em chết giờ à…” – vừa nói, Cương vừa bóp vào eo Ngọc cái.
Ngọc đánh “chát chát” vào tay Cương rồi la:
“Chọc chọc không… Đánh anh giờ… Xuống đi… lát em xuống… Coi nay anh nấu cái gì… hm hm hm…”
Cương “uhm…” xong nhìn em nó đóng hết cửa lại, rồi mới đi xuống dưới, hội tụ với mấy trái banh. Nãy nấu bếp đâu dám mở quạt, tới lúc ăn, mấy chị em mới lôi cái quạt cho chĩa vô bàn ăn. Hứng được cơn gió mát rượi thổi vào, Cương sảng khoái ra mặt. Huyền đang chỉnh chỉnh cây quạt cho hướng qua chỗ Cương rồi mới ngồi xuống bàn ăn. Đúng là người đang chăm con có khác, hay quan tâm tới mấy thứ nhỏ nhặt nhưng lại giúp được người khác rất nhiều. Ai nấy đều về phòng thay đồ, có mỗi Huyền, Cương và Hiền còn ở bàn. Anh hỏi Huyền:
“Ủa… Hồi sáng con chị gọi đó hả…”
Huyền: “Uhm. Mấy tuần chưa gặp, ngoại nó bấm cho gặp chị. Vậy đó, mà có nhớ mẹ nó gì đâu. Toàn ngoại nó nói chuyện không à…”
Hiền: “Con nít mà con… Mà vậy là đỡ rồi… không phải đeo mẹ…”
Huyền: “Dạ… Chứ nó mà đeo, là hết làm ăn gì được với bả luôn á…”
Hiền: “Bởi phụ nữ lúc nào cũng khổ… Thấy cảnh của cô với Huyền chưa… Mốt mà có lấy vợ, đẻ con là phải thương người ta nghe chưa…” – nói với Cương.
Cương giờ cũng còn lông bông, la cà… nghe vụ có con nên anh cũng hơi ớn ớn. Nhưng điều đó là tự nhiên, không đáng sợ, chứ có người như chị Trang, muốn có con còn không được. Anh mới:
“Dạ… Con biết mà… Sau này cưới ai, có con hay không cũng phải thương người ta chứ…”
Huyền: “Giờ nói vậy thôi… chứ mốt rồi mới biết à nha…” – chị nhìn Cương với vẻ nghi nghi.
Cương cũng cười cười, tưởng tượng trong đầu “Không biết sau này mà có vợ, rồi mình có bay nhảy lung tung như giờ không… chứ hiện tại là thấy bản thân còn sung lắm, đụng ai cũng sáp vô “tâm sự trăm bề” mà…”. Ngồi ngắm Huyền và Hiền một lát, mấy chị em còn lại cũng dần xuất hiện, thay xiêm y mới để “ăn tiệc”. Và cảnh nổ mắt đã xuất hiện. Cô nào bà nấy cứ quất cái váy, đầm ngủ không tới nổi xuyên thấu, nhưng đủ để thấy được màu sắc của nội y bên trong. Trừ Huyền và Hiền vẫn bận đồ kín và không trong suốt từ hồi sáng giờ.