Phần 70
“Ưa… Gì mà thốn dữ vậy…” – Cương cảm nhận độ thốn bên dưới khi trước mặt là 1 màu đen, có chút xám xám.
Mở mắt ra, tịnh tâm 1 lần nữa. Anh thấy thằng ku đang độn lên và chọc vào cái mền đang trùm trên người. Trời đã sáng…
Nằm lăn qua lộn lại… nướng tới nấu lui muốn chín luôn cây xúc xích cứng khự ở dưới. Não bung ra lại những ký ức suốt từ thời cha sanh mẹ đẻ tới giờ. Cương nhận ra, mình đang ở nhà thằng bạn. Tuy đã ở nhà nó cả chục… nói đúng hơn là cả trăm lần… nhưng giờ lại thấy hơi lạ lạ sao đó. Cũng đúng thôi… Vì nào giờ ngủ trong phòng nó mà, phòng này có bao giờ đút mặt, kê đầu vào ngủ hay ở đâu mà biết. Cương mới nhớ ra là hôm qua Lộc nó “động đậy” với Trâm ở trong phòng. Tò mò muốn biết review của Lộc sau một đêm rung giường với em kia, thay vì xỉn như chết giống bữa trước… Cương vội vệ sinh cá nhân, rồi thay đồ đi xuống dưới.
“Ủa… Sao có mình Lộc ngồi ngơ ngáo chỗ bàn bếp cạnh cô Linh đang nấu ăn ta…” – Cương tự hỏi trong đầu.
“Dậy rồi hả con…” – Linh hỏi khi thấy Cương đi xuống.
Lộc ngước lên nhìn mà mặt ổng cứ phê phê sao đó. Chắc thiếu ngủ…
“Dạ… Qua ngủ sớm… giờ thức sớm luôn…”
Linh: “Trời… Ngủ được vậy mừng rồi… Tưởng lạ chỗ… khó ngủ…”
Cương: “Dạ… Lạ phòng chứ không lạ chỗ cô… Ủa Lộc… Trâm đâu ròi…”
Linh cười cười, còn Lộc nhướn mày lên kêu:
“Trâm gì ba… Tối qua chở về còn đâu…”
Cương: “Tưởng rủ nó ở lại luôn chớ… Hm hm…”
Linh: “Qua cô kêu thằng này cho nó ở lại luôn đi… Hơn 10h mấy rồi… Ổng không chịu, đòi chở về, sợ má nhỏ kia la…”
Cương: “Hm hm… Lộc ổng vậy là được lắm rồi cô… Chứ bé đó ở lại… mắc công bên kia người ta cấm luôn, hổng cho quen ổng nữa là chết à…”
Linh: “Cô thì dễ… Có anh này ảnh cũng này nọ dữ lắm nè…”
Lộc: “Này nọ gì… Mình cũng phải giữ ý chứ mẹ… Với Trâm nói ba má nó cũng khó lắm… Bởi phải vậy thôi…”
Thực ra, sau lần ịch lén với Trâm, Cương cũng thấy tội thằng bạn, cộng thêm anh cũng không có ấn tượng sâu sắc hay dư âm gì với con bé… nên cũng chả muốn “lén” thêm lần nào nữa. Cũng phần không muốn tạo thêm nghiệp, tội Lộc. Thành ra anh cũng đốc thêm:
“Uhm… Bé nó qua đây mà thấy cũng tự nhiên, nói chuyện có duyên… nên ông quen được vậy cũng hay…”
Lộc: “Thiệt vậy hả… Ha ha ha…”
Linh: “Ừa thì vậy… Nhưng mà con người ta cũng mới lớn à nha… Để cho nó học hành đàng hoàn rồi muốn quen hay cưới gì tùy con à…”
Lộc: “Trời… Con biêt rồi… Mà cũng xác định là mới quen thôi mà… Cưới hỏi từ từ tính… Chứ nhìu khi Trâm nó vậy… sau này đi làm đổi tính đổi nết… Rồi này kia nọ…”
Linh: “Nghĩ tới vậy luôn hả… Ha ha ha… Ờ… Biết vậy là tốt… Chứ lụy nó quá, mốt có gì rồi khổ nữa. Còn quen sao thì tùy con à…”
Cương: “Ủa mà ông tốt nghiệp rồi… Chừng nào lấy bằng…”
Lộc: “Trời… Nó hẹn tui mấy tháng nữa mới có… Giờ xài bằng tạm của trường nó cho thôi chứ chưa có cái thiệt…”
Rồi 3 người bàn luận xôn xao về chuyện học, chuyện làm của Lộc. Nói chung là bàn vậy thôi, chứ sự nghiệp do ổng chọn chứ nhà ông chả ai ép ai làm gì hết. Cũng thoáng… Nói về sự nghiệp, tự nhiên Cương nhớ tới con mén tưng. Giờ thì đang làm tính toán sổ sách part – time cho quán gì đó, nhưng mà sau vụ tốt nghiệp của 2 đứa… hông biết em nó tính vô đâu làm nữa. Cũng may là em nó cũng vẽ đẹp, được… nhưng còn nhỏ vậy… không biết vô công ty nào đó rồi có bị áp lực gì không. Nghĩ tới mà nhớ em nó quá… Chưa quá 24 tiếng kể từ lần gặp cuối mà đã vậy rồi.
Cương ăn ké bữa sáng bên nhà Lộc, rồi lết lại lên phòng để chuẩn bị đồ đạc đi học. Anh nhắn cho con mén:
“Con bé kia… Sắp đi chưa đó…”
Tuyền hơn phút sau mới trả lời:
“Hơ… Người ta là phụ nữ dòi… Bé gì mà bé… Ghét… Ăn sáng chưa mặt heo…”
Cương: “Chứ em ăn chưa mà hỏi…”
Tuyền: “Ăn của chị Huyền òi… Chòng ăn chưa… Hỏi mà còn hỏi lại người ta nữa…”
Cương: “Rồi nè… Giờ lên trường đó… Muốn anh ghé qua chở hôn…”
Tuyền: “Hoi đi… Xa mút chỉ mà chở chở gì… HỨm…”
Cương: “Chê hôi nên không muốn cho chở chứ gì… Hm hm hm…”
Tuyền: “Ghét… Lát lên lớp… biết tay em…”
Cương: “Anh biết mặt em chứ có biết tay em đâu. Có thằng nhỏ của anh biết à…”
Tuyền: “Hay quá ha… Quánh chòng giờ… Ghét…”
Cương cười cười rồi kêu:
“Thoi anh đi lên trường luôn nè… Bữa nay giống bữa cuối đi học quá ha… Mốt đi có 1 ngày 1 tuần à…”
Tuyền: “Hoi lên trường bàn tiếp. Nhắn mỏi tay quá nè… Còn gặp cái mặt heo nữa… Coi coi tối qua giờ có biến đổi gì hông… Hi hi…”
Cương: “Xấu hơn trước đó… Hm hm…”
Tuyền: “Xấu thì em biết nào giờ rồi… Sợ biến đổi thành thích đàn ông luôn… Hi hi hi…”
Cương: “Nha… Chọc tui nha… Lát lên kia… chết với tui…”
Tuyền gửi cái mặt le lưỡi chọc quê qua. Cương gửi lại bản mặt tức giận. Xong anh cũng sửa soạn, đi xuống lầu, ra xe rồi chào 2 mẹ con Lộc mà đi học với bản mặt hí hửng. Chắc do ức chế con bé sò sứa đó mà…
Cương ghé tiệm bánh, mua 3 cái bông lan mặn để mục đích cho Thi ăn. Ẻm hay nhịn cho tiết kiệm mà… chứ không ăn thì lấy gì có nước, có sữa cho Cương hút (ý là mua nước mua sữa thêm cho 3 đứa uống, chứ bậy bạ gì đâu). Cương vô gửi xe, thì thấy mới có mỗi xe Thi ở ngay chỗ mọi khi, còn xe con mén kia thì không thấy. Chả biết em nó chưa vô, hay đã tới rồi nhưng để chỗ khác nữa. Cương lại từ từ đi về phía lớp học. Đúng là có mỗi Thi trong lớp. Em nó thấy Cương là mắt sáng rỡ, chắc do thấy đồ ăn thôi, chứ nhìn Cương có gì hấp hành, bán dẫn đâu mà khoái. Anh mới nói:
“Cho em nè… Hm hm…”
“Ối… Sao anh mua nữa thế… Em bảo đừng mà…” – Thi chửi Cương như chó… lộn… như ma xó.
Cương: “Hoi ăn đi… Ăn cho… có sữa nè… hm hm hm…”
Thi ngớ mặt ra: “Hả…” – rồi lát sau nhéo vào lỗ tai Cương mà kéo lại nói:
“Anh nhá… Nay dám nói bậy nhá… Tin em cho chết không… Hả…”
Bởi phận thằng bóng nó vậy đó. Bị hết đứa này tới cô kia đòi bạo hành xác tới vậy… không coi anh ra cục… gì hết. Kinh hãi vì Thi càng ngày càng dữ dù anh chả làm gì nên tội, Cương:
“Ừa… ừa… Tin tin…”
Thi vừa thả tai anh ra với vẻ mặt cười cười mà bặm bặm… anh liền “chụt” lên cái má láng láng em nó rồi mau lết về chỗ ngồi. Thi giơ tay lên cao tính xáng cho Cương một bợp chim… thì:
“Chị Thi… Hí hí hí… Làm gì mà giơ giơ tay lên dạ…”
Thi liền quay mặt qua, thấy con mén đang đi từ ngoài tới trước cửa lớp, Thi không nói mà lườm Cương 1 cái. Tuyền kêu:
“Ủa… Nay làm gì có mình chị ngồi đây dạ… Ông kia chưa vô hả…”
Cương ngơ ngác, Thi hỏi:
“Là sao em… Ông nào…”
Tuyền: “Ông bóng Cương của em ớ… Hỏng thấy ổng đâu hết trơn ớ…”
Nhìn cái mặt ẻm xạo xạo là Cương thấy ghét òi. Anh đứng khỏi chỗ ngồi, đi ra sau lưng con mén mà mặt nó lơ lơ coi anh như không khí vậy. Thi thì che miệng cười, con mén nó còn la:
“Sao chị cười… Có gì mắc cười dạ…”
Cương ngồi dậy, đi tới chỗ con mén đáng ghét, mới giơ tay lên tính bóp vào eo em nó thì:
“Ah… Làm gì dạ…” – em nó né cái sự bóp eo của Cương.
“Ủa… Hông thấy anh mà… Sao né dạ…” – Cương hỏi mà nheo mắt nhìn em.
Tuyền ngó lơ chỗ khác, rồi nhìn Thi:
“Ủa… Ai nói vậy ta… Ai nói vậy ta…”
Thi bụm miệng cười, Cương la:
“Xạo xạo… Bóp chết ngắc giờ… Nè…” – anh chồm với lấy bịt bánh rồi đưa em nó.
“Ih… Có đồ ăn nè… Hí hí hí…” – mắt bả sáng rỡ nhìn đồ ăn.
Cương: “Ủa sao giờ thấy rồi ta…”
Tuyền hất cằm lên đối diện bản mặt Cương như khinh địch, xong sà vào ghế ẻm ngồi mà hí hửng cầm bịt bánh khoe.
“Em có bánh nè chị… Hổng biết của ai nữa… HÍ hí hí… 2 chị em mình ăn ih…” – chu cái mỏ ra.
Thi: “Thoi… chị có luôn này… Hm hm… Không biết của ai luôn…”
2 Đứa tưng nó ngồi đó mà xạo xạo như đúng rồi. Cương lủi thủi, uất hận mà cười cười xong cầm bịt bánh của mình lên:
“Haiz… Hỏng biết bịt bánh này của ai luôn…” – nói với vẻ chán đời.
“Ih… ih ih… giật… giật…” – con mén hớt tay trên của Cương làm cho giờ anh không còn một mẩu nào để cầm, chứ đừng nói là nhai.
Phận thằng bóng… không thèm… Cương hỏi:
“Hai đứa kia… Làm đồ án tới đâu rồi…”
Thi: “Em vẽ được tới bài mẫu vật rồi. Còn mẫu người thì chưa…”
Tuyền: “U vậy hả… Hm hm… Em chưa làm gì luôn ớ…”
Cương bặm môi, nhéo cái má phúng phính của con mén.
“AH… ĐAU… Ghét chòng…” – xong quay qua với với tính trả thù mà đâu có được.
Cương: “Hớ… Làm biếng… Anh đây chưa thèm đụng tới luôn chứ ở đó mà làm… Hứm…”
Tuyền nhanh với tay và cuối cùng cũng “Bép” vào tay anh vài cái:
“Ưm… ưm… Ghét… Lười hơn người ta mà xạo xạo… Ưm… ưm…” – vừa nói vừa đánh.
“Hè hè hè hè…” – Cương cười trừ.
Cương: “Ưm mà… vẽ hình người… Hình như khỏa thân luôn đúng hông…”
Thi: “Vẽ một hình đủ đồ, một hình khỏa thân nhưng phải vừa nam vừa nữ đấy anh…”
Tuyền: “Vậy… lôi hình trên mạng về vẽ… được hông chị…”
Cương liền tài lanh:
“Đây anh đứng làm mẫu cho vẽ… Hè hè hè…”
2 vệ nữ nhìn anh với vẻ ngơ ngát. Rồi Tuyền bặm môi cười khóa chí. Thi nói:
“Đúng rồi ha… Bữa trước… em vẽ anh Cương đúng không Tuyền…”
Tuyền: “Hí hí… Dạ… Nhưng mà… ổng quậy lắm chị… vẽ hổng được với ổng luôn ớ…” – mặt tỏ vẻ bất bình, kể tội.
Cương: “Quậy gì… ai biểu vẽ xấu… Hớ…”
Tuyền chồm qua, bặm môi mà đánh anh như uất hận. Cương chụp tay em nó rồi la:
“Hớ… không thích người ta làm mẫu thì thôi… Người ta đứng cho Thi vẽ…”
Tuyền: “Hong… Hỏng cho… Chị… ổng xấu lắm… Đừng có cho ổng làm mẫu…”
Thi chỉ biết bụm miệng cười, ẻm với Cương cũng quần nhau tơi tả bên nhà Trang rồi, nên chắc chả ngại gì. Có mỗi con mén là ngại. Cương la:
“Tự nhiên cấm người ta… Hông vẽ thì thôi… Tự nhiên cái tự nhiên hà… Giờ muốn tui làm mẫu cho vẽ hông…” – Cương liếc liếc con mén.
Tuyền bặm môi, mặt đỏ bừng. Ăn ngủ với nhau cả trăm tiếng đồng hồ, mà giờ có lòng tốt muốn đứng mẫu cho vẽ mà còn ngại nữa.
“Vậy giờ… anh làm mẫu cho 2 đứa vẽ… ai làm mẫu cho anh nè…”
Tuyền vẫn bị Cương cầm 1 tay để khỏi động thủ, ẻm hé miệng ngơ ngác nhìn Cương và Thi. Không ai nói gì, nên Cương:
“Em làm mẫu nghe!” – Nói với Tuyền.
Ẻm phồng má lên thấy ghét ý nói “hông…” trong im lặng. Cương nhìn qua Thi:
“Vậy… làm mẫu cho anh nghe… Thi…”
Thi chắc cũng không ngại, nên nhìn qua Tuyền như coi phản ứng của ẻm, còn Tuyền cũng nhìn Thi. Thi cười cười mà gật đầu.
“Ah… Chòng kỳ quá à… Tự nhiên bắt chị Thi trần truồng cho chòng ngắm hả… Sao khôn quá dạ…”
Cương: “Vậy em làm đi… Hỏi hổng chịu, rồi giờ la… Ngộ hà…”
“Thôi để em làm mẫu cho. Không sao đâu mà…” – Thi nói với 2 người.
“Hoi hoi hoi… Để em làm…” – Tuyền nói với Thi, xong nhìn qua anh bằng ánh mắt căm thù mà kêu:
“Hứm… Ghét… Ép người ta ở truồng trước mặt chị Thi vậy… vui hông…”
Đúng là cái con nhỏ đáng ghét mà. Đã kêu cho Thi “ở truồng” mà còn không chịu. Cương nói:
“Hay ha… Ai ép đâu… Người ta hỏi mà hông chịu… Chị Thi tình nguyện làm rồi giành… Giờ còn la… Cắn chết giờ…”
Tuyền giật giật tay khỏi tay Cương, xong đánh anh mấy cái. Rồi duỗi thẳng tay mà chỉ mặt Cương:
“Chòng ớ… Bữa nào chết với em… Hứm…”
Cương coi như đã chốt đơn. Liền nói:
“Vậy con bé này làm mẫu cho 2 tụi mình vẽ nha Thi. Rồi sau đó em làm mẫu cho Tuyền. Coi như đứa nào cũng đủ hình 1 nam 1 nữ rồi.”
Thi “Vâng…”, còn con mén thì nhìn Cương mà “hớ…” cái. Ẻm kêu:
“Chị làm mẫu cho em là 2 tụi mình làm riêng hoi… hỏng có cho cái bản mặt này vô ớ…”
“Ờ… hổng cho vô đâu… Vậy ai qua nhà ai vẽ mà đòi…”
2 vệ nữ nhìn nhau, rồi nhìn Cương. Thi hỏi:
“Vậy… qua bên Tuyền được không…”
“Dạ… hông được đâu… Tại chủ nhà em hổng cho dắt bạn bè vô. Nhất là cái bản mặt này nè…”
Thi: “Ô vậy á… không cho bạn nam – nữ vào luôn á…”
Tuyền gật gật đầu. Thi kêu:
“Vậy… Qua bên nhà chị đi…” – xong quay qua Cương: “Được không anh…”
Cương: “Phòng em rộng không…”
Tuyền nhìn qua Thi, Thi kêu:
“Dạ… Cũng chật… nhưng mà dọn tí… chắc cũng có chỗ…”
Cương: “Vậy thôi, qua anh đi. Anh đang ở nhà bạn. Bữa có xin nó với mẹ nó rồi. Nếu mấy đứa chịu thì qua… không sao đâu…”
“Ố hay thế… Hm hm hm…”
Tuyền: “Hơ… ổng dụ 2 chị em mình vô sào huyệt của ổng ớ chị… Mặt này… ghê lắm ó…” – ẻm lại nheo mắt nhìn anh với vẻ soi xét.
Cương: “Vậy hoi… thi qua thôi… Em hổng qua… ráng chịu… Hè hè hè…”
Tuyền: “Hong… Phải qua… để bảo vệ chị Thi chứ… Hớ… Mặt này… gian lắm nè…”
3 mặt nhìn nhau với đủ 500 sắc thái giám. Lớp học lại dần được mấy sinh viên khác vào lấp đầy. Cương – Thi – Tuyền cũng không bàn thêm gì nữa… Suốt buổi học mà con mén cứ nhìn qua Cương bằng cặp mắt đe dọa như muốn ăn ku… nuốt zái Cương vậy… Nhìn là muốn đè em nó ra mà nhổ lông mũi. Con gái con nứa mà đáng ghét quá trời. Tới cuối giờ, cô Vân cũng dặn dò sinh viên các thứ, chúc mấy đứa làm ăn ra trò trống để khỏi học lại đợt nữa, mất thời gian.
Mấy học sinh khác cũng túa về nhà hay đi đâu đó… ai mà biết. Riêng 3 đứa linh tinh kia luôn về sau, Vân hỏi:
“Sao… Mấy em chuẩn bị tới đâu rồi…”
Cương: “Dạ… Em chưa tới đâu hết… Có Thi làm gần xong rồi… hm hm hm…”
“U… nhanh vậy hả em…” – Vân ngạc nhiên hỏi Thi.
“Hì hì hì… Em chưa đến đâu hết cô ạ… Anh Cương nói quá thôi…” – Thi đính chính.
Vân: “Nói chung tranh thủ làm sớm thì khỏe. Với 3 đứa học cũng được. Ráng lên mấy em. Mình còn gặp có mấy bữa nữa thôi, mốt còn thấy nữa đâu.”
Cương: “Dạ… Muốn thấy thì gặp thôi cô… Có gì đâu…”
Cương với Vân nhìn như có gì đó hiểu nhau. Chắc tại cái laptop thôi… chứ Thủy liên quan gì ở đây. Vân kêu:
“Mấy em có gì hông hiểu, cứ nhắn cô biết… Trả lời được lúc nào thì cô làm… Ha…”
Thi với Tuyền cảm ơn Vân. Rồi xách nách Cương như tù binh mà đi khỏi lớp. Vân nhìn 3 đứa loi nhoi mà lắc đầu, rồi lại quay xuống hấp diêm cái laptop khi dập lia lịa ngón tay vào mấy cái nút vô tội… 3 đứa tạm biệt nhau ở cổng trường. Cương nói:
“Để hộ tống bà bã về nha…”
Tuyền: “Hoi… Xa quá trời mà hộ hộ cái gì…”
Cương: “Tại mặt thấy ghét… muốn đi chung để trả thù… cái tội hăm dọa anh trên lớp.”
Tuyền: “Ơ… ơ ơ… Ai làm gì đâu… làm gì đâu… Hm hm hm…”
Cương: “Vậy người ta về ổ đây… Ghét cái mặt suốt ngày chu mỏ…”
Tuyền: “Ơ… Tự nhiên mỏ người ta đẹp… Ai thèm chu với cái mặt chòng… Hớ…”
Rồi Tuyền chạy trước, Cương rề rề chạy sau. Anh không chạy về nhà, mà cứ bám đuôi con bé tưng. Tuyền cứ lâu lâu ngoảnh đầu ra sau. Một lúc lâu chợt chạy chậm thật chậm để Cương chạy ngang hàng.
“Hớ… Cũng ráng mà đu theo người ta hà… Muốn làm gì… Hả…”
Ẻm bặm môi rồi chạy xe mà tay cứ với với tính đập Cương 1 trận. Cương kêu:
“Nhìn thấy ghét… Phải theo dõi để biết nhà… Mốt qua đánh lộn… Hm hm hm…”
Tuyền: “Hứm… Thách dám vô nhà chứ ở đó mà đòi đánh người ta…” – ẻm le lưỡi ra chọc quê.
Em nó cũng chả đánh đuổi gì Cương, mà 2 đứa cứ sàng qua sàng lại, lúc đứa này vọt lên, lúc đứa kia lùi lại. Mặt em có vẻ cũng thích thích nên chạy hoài vậy, cho tới khi tới trước cửa động banh. Tuyền nói:
“Đó… biết nhà người ta chưa…”
Cương: “Chùi ui… Nhà bự quá ha… Hm hm…”
Tuyền nheo mắt lườm anh rồi la: “Về đi… Ghét… xạo xạo… quánh chết giờ…”