Phần 47
Tiếng chuông điện thoại của đứa rảnh háng nào đó kêu lên. Cương và Tuyền nhúc nhích cơ thể.
“Ưm hựm… hực hực… hực… Ai zạ… Hực… Chồng…” – con mén nằm kế Cương kêu với giọng ngáy ngủ.
Cương nhổm đầu nhìn quanh. Ah… thì ra là điện thoại của Cương rảnh háng…
Anh với tay lên tủ đầu giường lấy cái điện thoại của mình. Chị Chi bên bất động sản, bạn Huyền. Anh bấm trả lời.
“Alo… Cương đó hả… Lát 1 tiếng nữa em chạy qua căn nhà hôm bữa chị nói nha…”
“Dạ… Uhm… để giờ em chạy qua luôn. Tại chưa biết đường…” – Cương đáp.
Chi: “Dễ mà em. Nó ở ngay mặt tiền mà… cứ mở bản đồ lên rồi xẹc qua. Vậy nha…” – rồi chị cúp máy như đang bận lắm.
Tuyền: “Gì chồng… Đi coi phòng ả…”
Cương: “Uhm. Mới 4h mấy à… Bà xã ngủ tiếp ih… Lát dậy đi làm.” – Vừa nói vừa ịnh lỗ mũi lên bắp tay em nó như hít hơi con gái cho tăng cường độ tỉnh vậy.
Tuyền chợt quay người ngửa ra, làm nguyên bầu ngực đập vào mặt Cương, nhưng anh vẫn để y vậy. Em nó:
“Hị hị hị… Chồng làm gì ớ…” – vừa nói vừa để tay ra sau gáy Cương.
Cương: “Hít sữa bà xã cho khỏe…” – mặt lắc lắc làm bầu ngực Tuyền sóng sánh sóng sánh.
Tuyền: “Hực hực… hực… Chồng biến thái quá à… Sao cứng nữa òi…” – em nó nói khi cảm nhận thằng ku đang trượt nhẹ nhẹ dọc khe bướm em.
Cương: “Muốn lụi sò, ăn tuộc nữa nè… Hm hm…”
Tuyền: “Hì hi hí… Ghét chồng quá à… Ăn sáng giờ chưa đã sao… đòi ăn quài zạ… Hửm…” – mắt em tròn to ra, nhìn long lanh dễ thương thấy sợ luôn.
Cương: “Ai biểu mặc cái lưới… nhìn là muốn ấy chi…”
Tuyền bặm môi nhìn Cương 1 hồi, cười cười rồi nói:
“Chồng thích em vậy lắm hả… Hửm…”
Cương: “Hớ… Mặc vậy hỏi ai hông muốn… hiếp em luôn… Mà đâu ra bộ lưới đó dạ…”
Tuyền đỏ mặt, nhìn chỗ khác. Cương lay lay người em nó. Hồi sau em mới:
“Ông kia ổng mua cho ớ…”
Cương hơi ngạc nhiên vì giờ mới biết ông bạn trai Tuyền cũng “ghê gớm nhể”. Anh hỏi:
“Mua rồi… Em mặc cho ổng ngắm lần nào chưa…”
Tuyền: “Hơ… Hỏi chi dạ… Hửm…” – mặc em cười cười, kênh kênh như chống chế.
Cương: “Hỏng nói thoi. Anh thay đồ đi đây… Hm hm…” – anh cũng không muốn nhìu chuyện, nên nhổm người tính ngồi dậy.
“Hôm bữa đi Phan Thiết ớ…”
Cương lại dừng nhổm dậy, ngã người xuống nằm sát bên em, tay bóp nhẹ bầu ngực láng mịn, căng tròn của em mà hỏi:
“Hm hm… Vậy ổng cũng bạo lắm ha… Cho bà xã mặc vậy để… hiếp em… Hm hm hm…”
Tuyền đánh “chát” vô vai Cương, quay mặt lại tới khi mũi 2 đứa chạm nhau, rồi nói:
“Hứm… Anh nghe chưa… Có phước lắm mới được lụi em lúc mặc nó đó nghe chưa… Ổng còn chưa được làm gì em nữa đó… Hứm…” – em chọt ngón tay lên môi Cương mà khều khều.
Cương ngậm ngón tay em vô, mút mút như kẹo. Thấy anh im re, em lại nói:
“Sao hổng nói gì hết dạ… Chòng…” – em nó hơi giẫy nhẹ người.
Cương: “Thì nói đúng quá… Anh cãi gì nữa… Hè hè hè…”
Tuyền bặm môi, thúc cho anh 1 chỏ, rồi hất nhẹ mặt lên làm mũi anh cạ vào đôi môi mềm mọng của em. Cương cũng muốn “lụi than tre” em cái nữa, nhưng nghĩ sợ trễ hẹn coi nhà. Nên:
“Hứm… Anh đi coi phòng đó… Ở nhà ngoan nghe…”
Tuyền: “Ah… Đỡ em dậy đi… Người ta ra tiễn chồng nè…”
Cương đỡ cái thây “nàng tiên hải sản” của em nó dậy, em nó dụi dụi mắt, chu mỏ như mấy đứa con nít bị ba mẹ kêu thức để đi học. Rồi em bò lại chỗ mép giường, chĩa con sò hồng hồng về phía Cương. Anh sáp lại gần, mút nhẹ mông em nó cái.
“Ah… Chồng… Biến thái quá à… Hực hực…” – ẻm hết chổng mông lên, mà ngồi bệt xuống nệm rồi với tay đánh anh nhưng hụt.
Cương: “Hm hm… chĩa cái đó vô anh chi… Hm hm…”
Tuyền cắn gió “cụp cụp” anh mấy cái như đe dọa “Ăn thịt anh giờ”, Cương đứng dậy, tồng ngồng y chang em nó, rồi nhéo má em nó. Tuyền nhắm mắt lại chịu đựng, nhìn dễ thương gì đâu á… Xong Cương đi xuống giường, kéo em nó ngồi dậy đi vô nhà tắm. Anh ở ngoài lục lọi quần áo để thay… Lát ra, em nó thấy Cương mặt cái áo thun rộng tay dài, quần jean đen, ẻm trần truồng đi từ từ lại, ôm vòng ra sau lưng anh rồi ngửa mặt nhìn anh hỏi:
“Sao chồng hay mặc đồ rộng quá dạ… Hong mặc đồ vừa người đi… Hửm…”
Cương: “Hoi… Mặc vậy thoáng… Chừng nào đi chơi hay sao đó mới mặc hoi…”
Tuyền: “Tưởng chồng hết áo, em mua cho nè…”
Cương: “Hoi đừng mua, anh hông thích rồi bỏ, mắc công lại giận anh…”
Tuyền: “Chứ hồi đó giờ… có ai mua cho chồng chưa…”
Cương: “Có… mà anh hông thích, nên cũng hông mặc luôn.”
Tuyền: “Hí hí hí… Vậy… em mua… đồ cho thằng nhỏ mặc nha… Hí hí hí…”
Cương: “Chi dạ… Anh tự mua được rồi… Với còn gần chục cái, mua nữa dư hông…”
Tuyền: “Hoi… Cho em mua ih… Đi chồng… Em… lựa lưới cho mặc… Hé hé hé hé…”
Cương: “Ờ… Mặc xong nhìn như thằng gay đó chứ mà lưới lọt này kia…”
Tuyền: “Hơ… Mặc cho em coi mà… Đi… Chứ thấy hông… Em hy sinh mặc cho chồng coi nè… Thấy hông…”
Cương: “Đâu… mặc gì đâu… Có thấy miếng lưới gì trên người em đâu… Hả… hả…” – anh giả bộ nghiêng qua nghiêng lại, nhìn khắp người Tuyền như để kiếm coi có miếng vải nào còn dính trên cơ thể trần trụi của em nó bây giờ.
Tuyền dậm chân “bạch bạch” xuống sàn:
“Hong chịu… Chồng chơi kỳ… Hong thương em gì hết…” – ẻm quay lưng vô Cương, rồi chu mỏ ra như giận dỗi.
Cương thấy em nó dễ thương quá mức cần thiết, vòng tay ôm eo em nó, rồi:
“Hm hm hm… Em mua đi… Anh mặc cho nhìn… Chịu hông…”
Bả chuyển thái độ qua hí hửng ngay lập tức, xoay người lại mà chỉ vô người anh:
“Hí hí hí… Chòng nói òi nha… Em mua mà hỏng mặc… em nghỉ chơi luôn ớ…” – rồi bả sát lại Cương, vẽ vẽ ngón tay lên ngực anh. (Chắc vẽ bùa để phong ấn thằng ku khỏi long nhong la cà đó mà)
Cương: “Hoi tưng đủ rồi đó… Để anh đi công chuyện nè…”
Tuyền: “Hí hí… Uhm. Để em mặc đồ vô cái… Hí hí…” – ẻm chồm lên, “chụt” lên môi Cương cái, xong loay hoay soạn đồ ra mặc.
Em nó chồng đại cái đầm cute mọi hôm vô người, rồi lẽo đẽo theo Cương ra ngoài. Cũng mắc cười, vì hồi trưa đang ăn bánh, tự nhiên Tuyền kêu vô “để nhờ 1 chút” xong giờ là chiều gần tối luôn mới vác mặt ra. Tội bé Ý ngồi ăn bánh có mình… thôi kệ… để mốt bù cho bé nó sau.
Phòng khách, phòng bếp giờ cũng trống, chắc Ý nó đâu đó trên lầu rồi. Cương với Tuyền đi ra. Anh lấy con xe Tào 110cc để đi coi nhà. Tuyền hỏi:
“Sao chồng hỏng đi xe bự ih…”
Cương: “Đi xe đó… cho người ta lên giá phòng sao…”
Tuyền: “Hm hm… Cũng tính toán dữ ha…”
Cương dắt xe khỏi sân, Tuyền lẽo đẽo theo sau. Em dặn:
“Đi cẩn thận nha chòng… Được nhà hay không, về rồi tính tiếp…”
Cương thở dài: “Uhm… Để coi sao… Anh đi á…”
Cương chạy lề rề, nhìn bóng dáng cô gái mặc đầm ngủ nhỏ dần trong gương chiếu hậu…