Phần 18
Lên đến thành phố, tôi đi mua đủ đồ bảo hộ vất lên thùng xe, sau đó mới về nhà. Mới có mấy ngày không chăm, mà đám cây đã có hiện tượng nhạt lá. Tôi sẽ chuyển hết về quê.
Kéo cảnh cửa tầng một khóa lại, vừa quay người đến đầu cầu thang, Thu đột nhiên nhảy lên hai chân quặp lấy eo tôi treo người lên và hôn tôi rối rít.
– Anh… ơi! Em… muốn!
Cô vừa hôn vừa rên rỉ nói. Tôi mấy ngày nay cũng bận rộn, lo lắng, cảm giác thèm khát bị đè nén bị câu nói của Thu làm bùng lên, một ngọn lửa bùng lên từ bụng dữ dội quét ngang cơ thể tôi.
Tôi tham lam ngoạm lấy môi Thu, tay luồn dưới cái áo xoa nắn tấm lưng mềm mại của cô, một tay bóp chặt lấy cái mông tròn lẳn, chân vội vã bước lên cầu thang.
Sự khát khao cháy dữ dội, làm tôi chẳng còn nghĩ ngợi gì nữa chỉ còn ham muốn được dụi cái buồi vào sâu trong lồn cô dập tắt cái ngọn lửa nóng đang thiêu đốt cái buồi. Vất cô lên giường, tôi nhanh tay lột cái áo trên người, vội vã kéo cài quần xuống chân để cái buồi bị đè nén bật tung lên. Thu cũng vội vã không kém, cái áo cũng bị cô lột qua đầu, cái quần jeans đẩy ra khỏi chân hai tay cô dang ra ôm lấy thân hình trần trụi của tôi rồi rối rít cầm lấy cái buồi để ngay vào cái lồn đã ướt nhễ nhại của cô, hẩy mông lên để đón cái cái dập xuống vội vàng của tôi và cùng nhau hét lên sảng khoái khi cái buồi thúc vào lồn cô.
Chúng tôi địt nhau hết sức bản năng, không dạo đầu, không âu yếm hoàn toàn là theo sự khát khao đang bừng bừng cháy trong cơ thể. Những cái địt mạnh bạo của tôi, những cáo hẩy mông vội vã của cô, cuốn chúng tôi lên hết cao trào này đến khoái cảm khác, cho đến khi tinh lực của tôi và cô đã rút đi sạch sẽ mới làm chúng tôi mềm nhũn vô lực ôm chặt lấy nhau và cùng thiếp đi.
– Anh ơi… Em đói…
Giọng cô mơ màng vang lên trong ngực tôi mới làm tôi tỉnh lại, đã giữa buổi chiều, chúng tôi mới ăn mỗi bát mì buổi sáng. Cô vẫn lười biếng mềm nhũn để tôi ôm vào nhà tắm, sau đó mặc lại quần áo cho cô và bế cô xuống xe sau đó chạy đến quán ăn, cô vẫn mềm nhũn dựa vào người tôi đi vào quán. Bữa ăn trưa muộn chỉ có trứng rán, thịt rim, một bát canh và tô cơm lớn nhanh chóng bị chúng tôi quét sạch lúc này Thu mới có chút tươi tỉnh lại.
Về đến nhà tôi và Thu loay hoay một lúc mới chuyển hết số cây lên thùng xe và phải nhờ hàng xóm để bê cái xe của cô lên thùng xe, sau đó thu dọn thêm đồ dùng cá nhân, tôi cũng mang xuống hai cái túi tôi dấu kỹ cho lên xe, mang về quê cho an toàn. Tôi cũng lấy một ít tiền đô để đổi sang tiền mặt, Thu chẳng hỏi câu nào.
– Em không muốn bắt đầu việc kinh doanh à?
Tôi hỏi cô khi trên xe đi về.
– Em không vội, cũng không thiếu tiền, coi như cho em một kỳ nghỉ dài đi. Với lại anh không ở đó, em ở lại có ý nghĩa gì. Anh là người đàn ông duy nhất của em.
Tôi không nói gì, cũng chẳng biết nói gì, nhưng tôi lại có cảm giác vui sướng. Tôi quen cái cảm giác luôn có cô bên mình. Mỗi khi tôi chán nản nhất, thất vọng nhất chính cô là người để tôi lấy lại cân bằng, cô có thể bỏ qua sự mệt mỏi của bản thân để tôi có thể phát tiết, dù đôi khi tôi phải vất đi mấy bát phở vì cái bao vẫn khô khốc. Cô im lặng ôm tôi vào bầu ngực mình để tôi có giấc ngủ ngon, những lon beer lạnh lúc nào cũng trữ trong tủ lạnh của cô mang cho tôi rất nhiều sảng khoái để xua tan cái bực bội trong người.
Chúng tôi về đến bệnh viện trời vẫn còn sáng, anh Nghĩa và chị Nguyệt đang đợi chúng tôi đi ăn cơm như cuộc điện thoại của anh lúc nãy. Chị Nguyệt khoác lấy tay Thu đi đến xe tôi, làm anh Nghĩa phải bất đắc dĩ để lại cái xe việt dã màu đen lừng lững mà anh liên tục khoe khoang ở bãi đỗ xe của bệnh viện để lên chiếc xe bán tải cũ của tôi. Chị Nguyệt và Thu ngồi nép một bên, một bên chất mấy cái túi đồ của chúng tôi, anh Nghĩa nhìn qua làu bàu.
– Đi xe anh không đi, giờ chen chúc như thế này.
– Phí tiền, xe chỉ để đi chứ có phải để khoe đâu.
Chị Nguyệt tôi nguýt mắt làm anh ngừng hẳn, quay lên lặng lẽ cài cái dây an toàn. Tôi bật cười, lái xe ra khỏi bãi.
Quán trâu của bạn anh Nghĩ rất lớn, chia làm hai khu trong nhà máy lạnh và ngoài vườn. Tôi thích ngồi ngoài vườn hơn, không bị ngửi mùi ám từ những bàn khác. Gọi xong thức ăn, tôi lấy chai rượu đặc sản của quán rót hai chén, cho anh Nghĩa và tôi. Tôi sảng khoái ngửa cổ làm một hơi, rượu mới nấu vẫn hơi nồng, nhưng thơm và đậm đà. Anh Nghĩ nhấp một ngụm mắt lại len lén nhìn chị Nguyệt.
– Uống đi anh, sảng khoái lên nào, anh hôm nay mời em đấy đừng để em mất hứng.
– Mày nhìn anh ấy đi, càng ngày sức khỏe càng yếu, uống tí lại say mà lại còn hay uống.
Chị Nguyệt cằn nhằn. Ông anh rể tôi cũng không tệ, vẫn giữ dáng người dong dỏng như xưa, chỉ có bụng hơi chảy một chút, nhưng da mặt đã có chút chảy xệ.
– Cứ uống đi anh, nam vô tửu như kỳ vô phong mà. Ngày xưa anh chẳng nói vậy.
Tôi vỗ vai ông anh rể khuyến khích, anh Nghĩa vẫn rụt rè len lén nhìn chị tôi.
– Em phải quản thằng Huy, đừng để nó uống nhiều rượu, có lợi gì cho sức khỏe đâu chứ.
Chị Nguyệt miệng thì nói với Thu, nhưng mắt lại liếc xéo anh Nghĩa. Thu chỉ cười hic hic, tôi chưa bao giờ thấy Thu ngăn cản gì tôi. Nhìn ánh mắt chị Nguyệt, nhìn sự bối rối của anh Nghĩa, tôi chợt hiểu vấn đề. Với cái tuổi gần năm mươi của anh hẳn có nhiều điều lực bất tòng tâm.
– Uống rượu vừa phải thì có hại gì, ngày xưa chị chẳng bảo vậy với em. Mai anh đi chạy với em, đảm bảo mấy tháng nữa sức khỏe lại ngon.
Cuối cùng anh cũng uống hết chén rượu, chị Nguyệt cũng không lườm anh Nghĩa nữa mà chụm đầu nói chuyện với Thu.
– Chuyện hôm qua anh nói, em suy nghĩ thế nào? Làm hay không?
– Làm chứ, em cũng cần việc để duy trì xưởng trước mắt. Nhưng em bảo anh nhé, em không cắt phế đâu, em lấy đúng giá còn bên bạn anh muốn làm gì thì làm em không quan tâm.
– Được, anh sẽ nói với bạn anh.
Tôi lại rót cho anh thêm một chén, rồi đưa chén cụng với anh. Khà một tiếng sảng khoái, anh Nghĩa nói.
– Mày tiếp nhận cái xưởng thì nên đầu tư thêm, chứ cái xưởng nhà mình bao nhiêu năm vẫn lẹt đẹt dựa vào gia công để sống, trong khi nhà khác thì như thế nào, toàn đại gia hết cả rồi. Anh nói với anh Hưng bao nhiêu lần rồi mà anh ấy vẫn không dám. Cả nhà có mỗi em học đại học, nên anh nghĩ em sẽ nhìn ra vấn đề.
– Vâng, em cũng đang tính. Nhưng mà mình làm sau, cần phải là khác đi. Em đang định dựa vào tay nghề và trình độ của bố để làm điểm tựa.
– Đúng, giờ nhà ai còn có được tay nghề như bố không? Bố mà chịu khó quảng bá, thì có khi đã có danh hiệu nghệ nhân rồi. Mày cứ mạnh tay làm đi, cần tiền anh sẽ đầu tư.
– Anh cứ ưu tiên gỗ cho em là được, còn việc đầu tư em cũng có một chút, nếu thiếu em sẽ vay.
Sau khi ăn tối, tôi định ở lại bệnh viên trong anh tôi, thì anh Nghĩa lại xung phong ở lại. Tôi đưa chị Nguyệt và Thu về.
Sắp xếp xong đám cây cảnh ở góc sân thì cũng gần nửa đêm, bố mẹ tôi cũng đã đi ngủ, chỉ còn tôi và Thu ngồi uống chè ở hiên nghỉ ngơi. Thu dựa đầu vào vai tôi cũng chẳng để ý đến đám khói thuốc lào tôi phun lên trời trắng xóa.
– Anh này… anh lấy tiền tiết kiệm của em mà dùng. Để ở ngân hàng cũng chẳng sinh ra bao nhiêu lời lãi.
– Anh có tiền mà.
– Em biết, nhưng nhìn sự thận trọng của anh, em biết chỗ đó bây giờ rất khó để dùng thoải mái.
– Được, vây coi như anh vay em, anh sẽ trả em lãi như ngân hàng.
– Tùy anh, của em cũng là của anh. Anh là người đàn ông của em mà.
Tự nhiên tôi chợt hỏi, tình cảm của tôi dành cho cô như thế nào? Tôi chưa bao giờ suy nghĩ thực sự về câu hỏi này, nhưng tôi lại hưởng thụ sự chăm sóc của cô, hưởng thụ sự tự tin của cô khi hòa nhập với gia đình tôi, hứng thú nhìn sự thay đổi của cô mỗi ngày và nhiều khi có chút ngỡ ngàng nhìn cô vừa quen vừa lạ.
– Anh còn chưa đi tắm, đứng dậy vào đi tắm đi, em lấy đồ cho anh.
Thu chủ động đứng dậy kéo tay tôi đứng lên rồi đẩy xuống nhà tắm. Tôi tắm cũng rất nhanh, rồi nhận lấy cái khăn tắm trong tay Thu, lau khô và quấn quanh người. Thu đưa cả chồng quần áo cho tôi, có cả quần áo của cô.
– Em cũng tắm qua một cái.
Mặc quần áo cho mình, tôi đứng đợi Thu. Nhà tắm nằm cạnh bếp, vốn ngày xưa là cái nhà ngang, sau này bố mẹ tôi sửa lại bổ sung thêm cái nhà tắm và nhà vệ sinh liền một dãy với nhà bếp. Cũng chẳng có cách nào khác, cài nhà năm gian ngày xưa cũng chẳng thể sửa lại. Cái nhà này chỉ giữ được truyền thống, công năng thì rất bất tiện cho cuộc sống hiện đại, tốt hơn vẫn là xây thêm cái nhà mới ở miếng đất bố mẹ để dành cho tôi như nhà của nhà cả tôi. Để Thu đỡ phải đợi đêm về mới tắm, có lẽ cũng phải sớm xây.
Thu tắm rất nhanh, tôi đưa cho cô cái khăn tắm để cô lau người, Thu cũng chẳng cầm ánh mắt nhìn tôi. Tôi cười, lau người cho cô rồi lại mặc quần áo vào cho cô. Quần áo cũ của chúng tôi, Thu gom lại mang lên nhà.
Giắt cái màn lại cho Thu, tôi đi ra và khép của lại, sau đó cũng mắc màn lên cái sập ở ngoài và chui vào. Từ hôm về, hôm nay tôi mới được nằm ngủ trên chỗ ngủ quen thuộc, thư thái giơ tay duỗi chân tôi cũng ngủ rất nhanh. Chỉ là mới thiu thiu ngủ thì Thu ôm cái gối chui vào và nằm xuống cạnh tôi.
– Một mình em không ngủ được, em muốn nằm cạnh anh cơ.
Tôi cũng không phản đối, thu tay lại để cô nằm vào bên trong. Sáng mai tôi cũng muốn chạy sớm.