Phần 15
Một tuần tiếp theo, tôi không làm gì cả, cái xưởng vẫn chưa có giấy phép, quan trọng là tiền tôi có thể sử dụng không nhiều, tôi đang định dừng không xây nhà nữa thì Thu nói đã chuyển tiền đặt cọc. Cái nhà xây cũng không nhiều tiền lắm, dù nó rộng nhưng chỉ có một tầng và kết cấu đơn giản, Thu bảo đã mơ ước sẽ xây được căn nhà như thế, gần gũi với thiên nhiên và nhưng vẫn tiện dụng.
Cũng chưa đâu vào đâu, nên tôi cũng thoải mái quanh quẩn ở nhà, cùng Thu làm việc nhà, đưa cô đi chợ, tối đi dạo phố và chờ đến ngày đi biển. Bố tôi đột nhiên gọi điện lên báo ông anh cả tôi bị đột quỵ, đang cấp cứu ở bệnh viện tỉnh.
Tôi vội vã nhét đồ cá nhân vào túi, Thu cũng nhanh chóng chuẩn bị cho mình rồi chúng tôi vội vã chạy xuống nhà. Tôi cũng không nghĩ đến việc Thu đi theo, vội vã lái xe đến chỗ anh trai tôi.
Bố tôi đang lo lắng đợi tôi ở sân bệnh viện, cũng chẳng nghĩ ngợi gì sau mấy câu hỏi thăm tình hình anh trai tôi, tôi giới thiệu Thu với bố tôi.
– Đây là Thu, bạn gái con.
Thu khựng lại, rồi nét mặt bỗng đỏ rực lên rạng rỡ, e thẹn chào bố tôi.
Anh trai tôi cách tôi khá xa, bố mẹ tôi sinh liền tù tì anh trai tôi và chị gái tôi hai năm một, sau đó mãi sau này mới lại đột nhiên mang bầu và sinh ra tôi. Hồi bé tôi vẫn bị gọi là Nhỡ.
Anh trai tôi giống với bố tôi y đúc, khuôn mặt chữ điền thô ráp, thân hình lực lưỡng kiểu lão nông chi điền, chị gái và tôi lại giống mẹ nhiều hơn, khuôn mặt mềm mại hơn. Chị gái tôi thừa hưởng hết những nét đẹp của mẹ tôi, chính vì vậy chỉ cũng chẳng kịp đi học đại học đã lấy chồng. Anh rể tôi hơn chị tôi gần mười tuổi, trồng cây si chị tôi từ hồi lớp mười, khi đó tôi được hối lộ không biết bao nhiêu đồ chơi và cả tiền nữa. Ông anh rể tôi nổi tiếng ăn chơi vì gia đình anh là một trong những đại gia buôn gỗ ở xã, nhưng từ khi lấy chị tôi anh thay đổi hoàn toàn, trở lên trí thú làm ăn và đặc biệt cưng chiều và sợ chị tôi một phép, trong khi chị tôi lại rất hiền, chẳng hiểu. Có khi là số trời, như tôi không suy nghĩ gì giới thiệu Thu là bạn gái chẳng hạn.
Anh trai tôi có hai đứa con, một trai một gái, đứa lơn năm nay đang học lớp mười hai, đứa nhỏ học lớp chín. Chị dâu tôi là bạn thân của chị gái tôi cũng là mối tình đầu của anh trai tôi, không xinh đẹp nổi bật như chị gái tôi, nhưng chị dịu dàng, nết na và chịu thương chịu khó. Bố mẹ tôi cực kỳ thương chị chỉ là khi sinh đứa thứ hai chị bị hậu sản, nên sức khỏe yếu đi nhiều từ đó.
Tôi vì được sinh muộn lại là út ít trong nhà, nên hồi bé được cả nhà chiều, đặc biệt chị gái tôi. Hồi bé tôi cũng nghịch, có lần bố tôi nhận làm một cái tủ chè, bố tôi mới vẽ dấu để chạm khắc cho tấm rèm tủ bằng gỗ, tôi nhìn chẳng thấy thuận mắt lắm nên lấy bút vẽ lại sau đó còn dùng cái chạm chạm theo. Lúc đó tôi mới năm tuổi, còn chị gái tôi đang học lớp mười một, bố tôi giận dữ lọc tôi ra đánh, chị gái tôi bèn nhào vào che lấy người tôi sau đó quỳ xuống xin cho tôi. Cách chị chiều tôi như vậy, tôi muốn gì chị cũng tìm cách để tôi thỏa mãn.
Con anh trai tôi thì lại lầm lì ít nói, hồi bé tôi cũng chẳng có nhiều thân thiết với anh trai tôi, sau đó anh tôi đi bộ đội mấy năm, lúc anh xuất ngũ tôi cũng đã lớn hơn nên anh em tôi cũng trở lên hiểu nhau và thân thiết hơn.
Anh trai tôi vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu, mẹ tôi và chị dâu đang nắm chặt tay nhau mắt đỏ hoa ngồi bên ngoài. Vừa nhìn thấy tôi, mẹ lại nhào vào tôi nức nở, một lúc sau mẹ mới ngừng lại khi nhìn thấy Thu vẫn đứng cạnh tôi lên tiếng chào.
– Đây là Thu, bạn gái con.
Tôi giới thiệu với mẹ.
– Chào con. Ngồi xuống đây với bác.
Mẹ tôi thân thiết kéo tay Thu ngồi xuống bên cạnh.
Qua lời kể của chị dâu, tôi mới biết cụ thể sự việc. Anh trai tôi đi giao hàng cho khách về muộn và đi tắm, sau đó bị ngất trong nhà tắm, may mà chị dâu tôi đang ở gần nên hô hoán mọi người đi cấp cứu kịp thời, nhưng mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn chưa xác định được mức độ nghiêm trọng.
Ngồi một lát để an ủi chị dâu và mẹ tôi, tôi đứng dậy đi đến văn phòng khoa, tôi muốn nói chuyện với bác sĩ trực tiếp điều trị cho anh trai tôi. Bác sĩ điều trị cho anh trai tôi chính là bác sĩ trưởng khoa, trông hiền từ và có giọng nói rất nhẹ. Qua lời bác sĩ anh tôi đã được can thiệp phẫu thuật kịp thời nên không có vấn đề gì lớn, chỉ là khả năng phục hồi còn cần nhiều thời gian và nỗ lực. Qua lời bác sĩ tôi cũng yên tâm, bây giờ chỉ còn đợi anh tôi tỉnh lại thôi. Hy vọng sẽ giống như lời bác sĩ nói.
Quay lại chỗ bố mẹ tôi, thì chị gái và anh rể tôi cũng vừa đến, tôi lặp lại lời bác sĩ để bố mẹ yên tâm. Nhìn mẹ và chị dâu mệt mỏi, đặc biệt là chị dâu tôi, tôi kiên quyết bắt bố mẹ và chị dâu để anh rể tôi đi về với lý do giờ mà có thêm người ốm nữa thì nhà lo làm sao được, có tôi ở đây có gì sẽ thông báo. Cuối cùng thì bố mẹ tôi và chị dâu cũng phải đồng ý, nhưng chị gái tôi lại ở lại.
Ba chúng tôi ngồi tại cái ghế dài bên ngoài phòng hồi sức, càng ngồi tôi lại càng cảm thấy nặng nề, cả Thu và chị gái tôi cũng vậy, Thu nắm chặt lấy bàn tay tôi không rời. Cảm giác thời gian trôi thật chậm, càng ngày tôi càng cảm thấy đè nén, cuối cùng không chịu được tôi quay sang hỏi Thu và chị gái tôi.
– Chị và em có đói bụng không?
– Chị không đói, hai em có đói thì đi đi. Chị đợi ở đây, có gì chị sẽ gọi.
– Thôi anh đi đi, mua gì cho em cũng được.
Thu không đi, tôi gật đầu đứng dậy đi ra hướng cổng bệnh viện. Đi một vòng từ bệnh viện đến hết đoạn phố trước mặt, tôi lại vòng lại, vừa đi vừa hít thở thật sâu để xua tan cảm giác lo lắng nặng nề. Sau đó mua mấy chai nước và một túi bánh đóng sẵn và quay lại bệnh viện.
Thu và chị tôi đang cầm tay thì thầm to nhỏ gì đó, thấy tôi đến Thu nhích người ra để tôi ngồi vào giữa. Chị Nguyệt, chị gái tôi, không ăn chỉ lấy chai nước. Tôi bóc cái bánh, cắn một miếng rồi lại đưa lên để Thu cán một miếng, cũng chỉ ăn hai cái rồi chúng tôi thôi. Sau đó, tôi và chị Nguyệt nhỏ giọng nói chuyện gia đình, Thu vẫn nắm chặt lấy tay tôi.
– Em đợt này hãy ở nhà đi. Cái xưởng nhà mình đang loạn lên, còn mấy đơn hàng chưa giao, mà bố thì lâu rồi chẳng chú ý gì đến cái xưởng, vẫn một mình anh Hưởng quản lý.
Sau khi nói hết, chị Nguyệt chốt một câu.
– Em còn…
Thu chợt bóp tay tôi, làm tôi phải quay sang nhìn, Thu gật nhẹ đầu nhắc tôi đồng ý.
– Được rồi, để em xem.
Sau đó tôi lại nhìn Thu.
– Anh ở đây, mình em lên thành phố đừng kêu nhé.
– Ai bảo em sẽ lên thành phố? Em sẽ ở đây với anh.
– …
– Anh xem, anh Hưởng thì phải mất thời gian phục hồi, chị dâu phải chăm cho anh ấy. Mình anh ở đây còn cái xưởng, bố mẹ anh tính sao?
Chị Nguyệt gật đầu, tay đưa ra vỗ vào bàn tay Thu đang nắm tay tôi.
Mãi đến chập tối, anh trai tôi mới tỉnh, anh vẫn nằm bất động, chỉ có anh mắt là chớp chớp nhìn chúng tôi, đầu khẽ gật gật. Bác sĩ rất lạc quan, thông báo cho chúng tôi kết quả phục hồi của anh tôi rất khả quan.
Anh rể tôi một lúc sau cũng đưa bố mẹ tôi và chị dâu đến, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh tôi tỉnh táo hoàn toàn, chỉ có cơ thể vẫn bất động do ảnh hưởng của đột quỵ.
Đêm đó tôi ở lại bệnh viện, Thu nằng nặc đòi ở lại cùng không chịu ra khách sạn, cũng may bệnh viện có phòng dịch vụ nên coi như thoải mái, Thu gối đầu lên đùi tôi ngủ, tôi dựa đầu vào thành ghế để ngủ.
Sáng hôm sau, chị dâu tôi và con bé thứ hai vào viện, tôi dặn chị mấy điều bác sĩ dặn rồi cùng Thu về nhà bố mẹ tôi.
Căn nhà vẫn vậy, ngôi nhà năm gian kiểu cũ với số tuổi đời gấp mấy lần tuổi tôi, được bố tôi chăm chút từng tí một vẫn khang trang. Vườn cây trước nhà vẫn xanh um tươi tốt, cái sân lát gạch ba vanh rêu xanh phủ từng đám tạo cảm giác xưa cũ yên bình.
Hai gian buồng hai bên đầu hồi, một bên là của bố mẹ tôi, một bên là của chị Nguyệt giờ để Thu ở, tôi như ngày trước ngủ ở cái sập bên ngoài. Nhà anh chị tôi thì ở ngay bên cạnh sát vách nhà bố mẹ tôi, bên trái còn một miếng đất nữa bố tôi để dành cho tôi lấy vợ, bây giờ đang được mẹ tôi trồng rau.
Bố tôi thì đang lúi húi ở cái xưởng gỗ của bố ở sau nhà, mẹ tôi đang nhặt rau, chắc chuẩn bị cho bữa trưa. Đưa Thu vào buồng cất đồ đạc, cô đột nhiên ôm chặt lấy tôi, đầu áp vào ngực tôi.
– Em yêu anh!
Tôi vỗ nhè nhẹ vào lưng Thu. Tôi thấy thích cái cảm giác khi Thu nói “Anh yêu em!”, Ánh mắt cô long lanh, hai má đỏ lên.
– Em nghỉ ngơi một lát đi, để anh xuống dưới xưởng với bố.
Tiếng đục lúc khoan thai, lúc dồn dập vang lên khi tôi vòng ra sau nhà, bố tôi đang chăm chú chạm cho tấm cánh cửa của cái tủ chè. Chiếc sập đã làm xong, nước vecni đen bóng làm nổi những vân gỗ mềm mại uốn lượn cho cảm giác nó uốn lượn mãi không ngớt, chiếc sập hai tấm được chọn lựa kỹ làm các vân gỗ không bị cảm giác đứt đoạn, vẫn giữ được sự liền lạc. Chứng tỏ chủ nhân của nó rất cẩn trọng và kỹ lưỡng, cũng rất hợp với tính của bố tôi. Ông tỉ mẩn trong từng sản phẩm của mình, từ chọn gỗ, đến chạm khắc các họa tiết. Những nét chạm khắc phù hợp với vân gỗ mà khi nhìn cho cảm nó như được sinh ra từ chính tấm gỗ vậy.
Không muốn bố tôi mất tập trung, tôi cũng không lên chiếc chào mà đi vòng quanh ngắm nghĩa chiếc sập. Chủ đề của bộ sập là trường thọ với biểu tượng chủ đạo là cây trúc, tôi vuốt tay dọc theo những cành trúc với những chiếc lá mềm mại y như nó đang rung rinh trước gió xung quanh bộ riềm của cái sập, khi chạm vào các họa tiết tự nhiên trong đầu tôi lại hiện lên từng thao tác để tạo ra nó. Lâu lắm rồi tôi cũng chưa động vào bộ đục.