Phần 93
Trinh lập tức tìm quanh, nàng đã tìm thấy chiếc túi xách của mình bị bọn bắt cóc ném vào một góc tường. Trinh lấy điện thoại ra gọi cấp cứu, may mắn chỗ này không nằm trong phạm vi phá sóng, nhưng Trinh không biết đây là nơi nào mà chỉ biết đây là một công trình bị bỏ hoang.
Trinh cúp máy gọi điện cho mẹ – Thục.
“Mẹ đấy à? Con và bố đang bị bắt cóc nhưng đã có người giải cứu. Bây giờ con gửi vị trí cho mẹ, mẹ tới đây đón bố và con nhé!”
Thục nghe Trinh nói hai bố con bị bắt cóc thì vô cùng hoảng sợ, ba chân bốn cẳng chạy xuống lấy xe đi tới công trình bỏ hoang.
Thục tới liền hỗ trợ Trinh dìu ông Trung và Dũng xuống xe, đi tới bệnh viện.
Bệnh viện đêm nay có một vụ giang hồ thanh toán lẫn nhau nên gần như chật kín, chỉ còn một giường đẩy nên Thục và Trinh ưu tiên đưa ông Trung vào trước. Y tá và bác sĩ nhanh chóng đưa ông Trung nằm lên giường đẩy vào phòng cấp cứu.
Dũng được Thục và Trinh dìu đi sau, do Dũng khá nặng cân nên Thục và Trinh phải luồn người vào trong nách Dũng để xốc nó lên. Chẳng biết vô tình hay cố ý mà tay của Dũng vừa vặn rơi vào trên cặp vú to đồ sộ của Thục, cặp vú của Thục vô cùng to và mềm mại. Do đi vội nên Thục cũng không mặc theo áo lót, bàn tay của Dũng cứ vô tư chà sát lên vú của Thục.
Mặt Thục đỏ lên như gấc nhưng nghĩ tới việc thanh niên này vì cứu chồng và con mình mà bị thương nên nàng không gây khó dễ cho Dũng.
Bác sĩ nhìn thấy thảm trạng của Dũng liền lên tiếng trách móc hai nàng.
“Trời ơi! Sao người bị nặng thế này không đưa vào trước. Mau… mau đưa vào trong”
Do tình trạng của Dũng nguy cấp hơn nên được bác sĩ ưu tiên cho một giường nằm của một bệnh nhân khác. Đội ngũ y bác sĩ rất nhanh đã ổn định được tình hình của Dũng, thể chất của Dũng rất khỏe nên mặc dù mất nhiều máu nhưng nó cũng chỉ hơi mê man một chút mà thôi.
Thục thấy tình hình của Dũng đã ổn liền nói với Trinh.
“Con qua với bố xem tình hình thế nào. Mẹ ở đây trông cậu ta”
Trinh “vâng” một tiếng liền đi qua chỗ ông Trung.
…
Dũng bắt đầu mơ màng tỉnh lại, nó nhận biết mình đang trong bệnh viện. Dũng nhìn sang bên cạnh thì thấy một người phụ nữ vô cùng gợi cảm, nàng có nét hao hao giống với Trinh.
Thục thấy Dũng đã tỉnh lại liền nói ngay.
“Cháu cứ nghỉ ngơi đi. Cô là vợ của chú cháu vừa cứu, cũng là mẹ của bạn kia luôn. Cô cảm ơn vì cháu đã can đảm cứu chồng và con gái của cô. Thật ngại với cháu quá!”
Dũng bất ngờ nhìn ngắm Thục, quả nhiên mẹ nào con nấy, phải bốc lửa như này mới đẻ ra được đứa con ngon nghẻ như Trinh chứ.
“Không có gì đâu cô. Cứu một mạng người hơn xây tòa tháp bảy tầng. Cô đừng đặt nặng vấn đề quá cô ạ. Nhưng cô gọi y tá hộ cháu được chứ ạ? Y tá nam càng tốt cô ạ”
Thục ngạc nhiên hỏi, tay nàng đặt lên trán Dũng.
“Cháu có vấn đề gì sao? Không sốt. Để cô gọi y tá”
Thục chạy ra gọi được một y tá nam, nàng dẫn y tá tới giường bệnh của Dũng.
Nam y tá cầm nhiệt kế đút vào tai Dũng rồi hỏi.
“Anh cảm thấy thế nào? Có vấn đề gì không?”
Dũng cảm nhận thân thể một chút rồi nói…
“Tôi có. Hai vai đều đau và cảm giác thoát lực”
Y tá nhìn nhiệt kế gần 37 độ thì gật gật đầu.
“Đau là đương nhiên, mảnh đạn đã được gắp ra. Vết thương bên vai cũng được xử lý. Anh sẽ đau trong vài ngày nữa sẽ đỡ. Còn vấn đề gì nữa không?”
Dũng nhìn qua y tá rồi lại nhìn Thục rồi ngập ngừng nói.
“Tôi buồn… đi vệ sinh”
“Nặng hay nhẹ? Nếu nhẹ thì để người nhà phụ giúp đi. Anh không nên di chuyển. Tôi còn rất nhiều bệnh nhân bên ngoài” – Nam y tá nói xong liền đi.
Thục ngại ngùng nhìn Dũng nhưng trong lòng nàng cũng hạ quyết tâm. Người ta dám liều cả mạng cứu chồng và con mình thì việc giúp người ra đi vệ sinh có là gì! Nghĩ vậy nên Thục nói với Dũng.
“Để cô giúp cháu. Chuyện nhỏ như vậy mà làm cô hết hồn!”
Dũng sửng sốt nhìn Thục, nó không ngờ bà cô trẻ đẹp ngon lành như này dễ dàng giúp nó cầm cặc đi đái. Mặc dù rất sướng và hài lòng nhưng Dũng vẫn phải tỏ ra ngại ngùng.
“Liệu… có ổn không cô?”
Thục đỏ mặt quay ra nói với Dũng.
“Có gì mà không ổn? Cháu cũng như con cô thôi”
Dũng hơi nhắm mắt nói với Thục.
“Vâng. Vậy phiền cô giúp cháu!”
Thục cầm chiếc bô tiểu nam lên, nàng hơi chần chừ kéo khóa quần của Dũng xuống, tiếp theo là đến cái quần sịp.
Thục há hốc mồm khi nhìn thấy dương vật của Dũng, mặc dù chưa cương cứng nhưng nó đã dài gần 15cm và to hơn hai ngón tay, từng đường nét gân guốc trên con cặc lại Thục rạo rực.
Thục một tay cầm bô tiểu một tay cầm cặc của Dũng, Thục như bị điện giật khi vừa chạm vào dương vật của nó, to dài và rất đầm tay. Mặt Thục đỏ lên như gấc, đây là lần đầu tiên Thục cầm một con cặc khác ngoài cặc của ông Trung từ sau khi cưới.
Dũng thấy Thục cứ cầm mãi cặc của mình mà nó đã không chịu nổi.
“Cô ơi! Nhanh không cháu… ấy ra ngoài mất”
Thục hoàn hồn lại sau pha chấn thương do cặc Dũng gây ra, nàng nhẹ nhàng cầm cặc chỉnh hướng đút vào miệng ống của bô tiểu.
Thục nhìn cặc Dũng đút vào ống bô mà âm đạo nàng quặn thắt, nàng đang tưởng tượng như cặc của Dũng đang đút vào lồn nàng vậy.
Dũng như xả lũ vào trong bô tiểu, dòng nước dài không dứt lại làm Thục cảm thán về sức trai, nàng lại miên man suy nghĩ và liên tưởng tới việc Dũng đang xuất tinh đầy âm đạo mình. Mãi tới khi Dũng đã hành sự xong và quay ra nói xong rồi mới kéo Thục trở lại với thực tại.
Đóng nắp bô tiểu lại và để gọn vào một góc, Thục bắt đầu hỏi han về thân phận của Dũng. Dũng cũng rất thành thật kể hết với Thục về lý lịch bản thân từ việc nghỉ học sớm để quay sang tập trung kinh doanh và những điều xoay quanh bản thân nó.
Dũng ngắm Thục đang ngẩn người ra khi nghe nó xoen xoét kể về thành tích kinh doanh Trung tâm ngoại ngữ của mình nhưng thực chất nó chẳng làm cái mẹ gì hết. Mọi việc đều được My giải quyết từ đầu tới cuối, nó chỉ nhìn xem tháng này lãi bao nhiêu tiền mà thôi.
Dũng đột nhiên hỏi Thục…
“Tình hình chú nhà mình và bạn kia sao rồi cô?”
Thục nghe tới tình trạng của ông Trung liền thở dài.
“Haiza… Con gái cô không sao. Chỉ hơi mệt mỏi một chút mà thôi, còn chú Trung thì phức tạp hơn. Bác sĩ chẩn đoán suy thận cấp do ngộ độc, chắc hẳn nguyên nhân do độc tố của loại thuốc kia. May mắn không ảnh hưởng tới tính mạng, giờ phải lọc máu nữa. Còn điều trị dài cháu à! Nói đến cô lại phải cảm ơn cháu. Không có cháu liều mình giúp đỡ thì cô cũng không biết hậu quả sẽ kinh khủng đến mức nào nữa. Cô và gia đình chắc chắn sẽ cảm ơn và hậu tạ cháu”
Dũng cảm thấy cơ hội bắt đầu đến.
“Cô à! Cháu làm việc nghĩa không nghĩ tới việc được người đền ơn. Bố cháu dạy cháu làm người phải biết giúp nhau lúc khó khăn hoạn nạn. Cô đừng quá đặt nặng vấn đề này trong lòng. Mà cháu có việc này cô có thể giúp cháu được không?”
Thục sửng sốt trước quan điểm của Dũng, thời đại này không lừa nhau đã là rất tốt rồi, “cậu bé” này lại không cần đền ơn, quả thực là người hiếm thấy trong xã hội bước chân ra cửa là có vài thằng lừa đảo này. Thục tất nhiên sẽ đáp ứng mọi thỉnh cầu của Dũng.
“Có việc gì cháu cứ nói. Cô chắc chắn sẽ giúp”
Dũng tỏ ra vội vàng nói với Thục.
“Chuyện ngày hôm nay cô đừng nói với bố mẹ cháu nhé. Cháu không muốn bố mẹ cháu lo lắng và cô cũng đừng nói với người khác được chứ?”
Thục ngỡ ngàng khi Dũng nói vậy.
“Vậy… Cô thật ngại quá. Để cháu nằm viện mà không báo cho gia đình cháu một câu, thật không phải chút nào! Nhưng cháu đã nói như vậy thì cô sẽ tôn trọng quyết định của cháu. Cô sẽ không nói với ai hết, việc này cháu có thể yên tâm. Chú nhà cô và con gái cô cũng sẽ không nói với ai.”
Dũng nở một nụ cười sáng lạn, cười nói với Thục.
“Cảm ơn cô. Cháu cứ lo rằng cô sẽ báo về nhà cháu. Giờ cháu yên tâm rồi. Cháu nghỉ một lúc cô ạ!”
“Ừ. Cháu cứ nghỉ ngơi đi. Cô cũng nghỉ một chút” – Thục gật đầu nói với Dũng rồi sang giường bên cạnh để nằm.
Vì để Dũng có phòng nghỉ tốt nhất nên Thục đã dùng chức danh của ông Trung ra để lấy một phòng riêng cho Dũng. Phòng có hai giường cách nhau khoảng 1m, Thục nằm quay mặt về phía Dũng, nhắm lại đôi mắt bồ câu con đậu con bay.
Dũng khẽ hé mắt thấy Thục vừa đặt lưng xuống đã thả lỏng thì quay hẳn mặt sang nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp và thân hình mạn diệu của Thục.
Thục để tóc dài ngang vai, đôi mắt khẽ nhắm làm nổi bật hàng mi dài cong vểnh gợi cảm, đôi môi chuẩn hình trái tim chúm chím đỏ au làm Dũng chỉ muốn nhào tới mà cắn xé. Ngũ quan tinh tế kết hợp với khuôn mặt V – line giúp cho Thục vừa có nét gợi cảm, vừa có nét thanh thuần đáng yêu.
Thục nằm ngang làm cặp vú đồ sộ của nàng đang đè ép lên nhau như muốn lòi ra khỏi chiếc áo hai dây, khuôn ngực Thục hơi trễ xuống do cặp vú quá lớn. Chiếc áo hai dây vốn không quá hở hang nhưng khi Thục mặc lên lại mang đậm nét gợi cảm quyến rũ nhưng vẫn sang trọng mà lại không dung tục.
Vòng eo con kiến là nét tương phản làm nổi bật cặp vú và cặp mông to tròn của Thục, thân hình của Thục đúng chuẩn như một chiếc đồng hồ cát.
Dũng bắt đầu thấy rạo rực toàn thân nhưng nó không dám manh động trong trường hợp này, một là địa vị của Thục không nhỏ, hai là nó đang vô cùng suy yếu nên Dũng quyết định nhắm mắt lại. Mắt không thấy thì tâm không phiền, nhưng hình ảnh của Thục vẫn cứ lởn vởn trong đầu của nó. Chắc hẳn do quá mệt mỏi nên không lâu sau Dũng đã ngủ thiếp đi.
…
Đã hơn 4 tiếng kể từ lúc Vũ mất liên lạc với Dũng, toàn bộ nhân viên trong công ty đều nháo nhác lật tung cả thành phố lên để tìm Dũng nhưng vẫn không thấy. Thời điểm này thì Dũng đang nằm ngủ trong bệnh viện rồi nhưng Vũ vẫn không hề biết.
Khoảng 1 tiếng sau có người phát hiện ra một công trình bỏ hoang vừa xảy ra đánh nhau, có vài người chết, số còn lại cũng bị thương nghiêm trọng.
Vũ lập tức cắt cử hơn 30 người tới hiện trường, một mảnh hỗn độn người nằm la liệt dưới đất.
Vũ lập tức đánh tỉnh một tên bị gãy chân dậy tra hỏi.
“Ai là người đánh chúng mày?!”
Tên bị gọi kêu la oai oái, hắn cứ nghĩ là viện binh bên mình nên một mạch kể hết cho Vũ nghe.
Vũ nghe hết câu chuyện đã đoán ra được Dũng hành động một mình xử hết toàn bộ nhóm người này. Thâm tâm Vũ lại càng khâm phục Dũng hơn. Vũ cũng đã biết Dũng được người đưa đi bệnh viện nên lập tức bảo anh em thu dọn hiện trường.
Người sống thì áp giải về công ty, người chết cũng mang đi chôn ở một nơi khác.
Vũ áp giải hơn chục tên còn sống về công ty Vạn An và nhốt bọn chúng vào tầng hầm được thiết kế đặc biệt.