Phần 52
Sáng hôm sau…
Trong sân lớn nằm giữa ba tòa Trung tâm ngoại ngữ Dương Hà tiếng trống, tiếng pháo vang lên ầm ĩ. Ở giữa sân đang diễn ra màn biểu diễn múa lân Tứ Quý Hưng Long vô cùng đẹp mắt. Trên bục biểu diễn có hai hàng ghế đã ngồi chật kín người.
Hàng ghế bên trái là chỗ ngồi của ông Quân, Kim Phượng, My, Dũng và một số ông chủ máu mặt ở thành phố Dương Hà.
Hàng ghế bên phải là chỗ ngồi của các vị lãnh đạo trong thành phố Dương Hà. Trong đó có cả Phó Chủ tịch thành phố, Phó Bí thư thành ủy, Giám đốc sở giáo dục, Giám đốc công an thành phố, Bí thư quận Đá Đông, Chủ tịch quận Đá Đông… Đội ngũ hùng hậu như vậy chỉ để đến chúc mừng khai trương một Trung tâm ngoại ngữ cỏn con. Tất nhiên đó là do ông Quân đã vận dụng mọi mối quan hệ để mời đến. Ông muốn xây dựng cho thằng Dũng một nền tảng tốt nhất. Còn việc làm ăn được hay không thì lại do năng lực của nó rồi.
Sau vài bài phát biểu dài dòng mang đầy tính chất phông bạt thì buổi khai trương kết thúc. Ông Quân có mời toàn bộ quan khách ở lại để tham dự bữa tiệc nhưng mọi người đều từ chối khéo. Toàn những ông tai to mặt lớn đến đây đã là rất nể mặt ông Quân rồi.
“Bố đã trải đường cho con rồi đấy. Việc của con bây giờ là kinh doanh thật tốt. Đừng làm bố thất vọng.” – Ông Quân quay ra hỏi Dũng khi khách mời đều đã rời đi hết.
“Con đã rõ. Thưa bố!” – Dũng trịnh trọng trả lời.
“Bố sắp phải đi đâu chắc con đã biết. Quyết định lần này của bố chưa chắc đã chính xác. Nếu như bố xảy chân thì trụ cột trong gia đình mình sẽ là con đấy. Gánh nặng không hề nhẹ đâu. Cố gắng lên!” – Ông Quân vỗ vai Dũng nói. Chẳng biết sao ông Quân có dự cảm không lành về quyết định lần này của mình.
“Vâng. Con sẽ cố gắng hết mình” – Dũng gật đầu. Dũng mặc dù chưa hiểu hết ý của ông Quân nhưng cũng biết ông đang có dự định rất lớn. Nó muốn làm điểm tựa vững chắc để bố nó có thể buông tay mà làm.
…
Nhờ có danh tiếng của các giảng viên đại học và buổi khai trương hoành tráng có sự góp mặt của những ông tai to mặt lớn nên tình hình kinh doanh của Trung tâm ngoại ngữ Dương Hà diễn ra vô cùng tốt. Dù bỏ ra số tiền lớn để mời các giảng viên về nhưng hiệu quả đã thể hiện ngay tức thì. Số lượng học viên đến đăng ký ngày đầu tiên kéo dài ra tận sân. Chỉ trong vòng 3 ngày đã full danh sách cho học viên đợt 1. Nếu muốn đi học thì đành phải đợi mở khóa tiếp theo.
Trong phòng giám đốc điều hành Dũng và My đang hoạt động kịch liệt, chiếc bàn giám đốc mang tên Trần Diễm My đang rung lắc dữ dội.
Cặc thằng Dũng đang cứng ngắc như thép ra ra vào vào cái lồn đỏ hỏn còn đang chảy từng giọt nước trắng đục xuống bàn. Cặp vú lớn lắc lư trong không khí hiện đầy vết hằn đỏ mà thủ phạm chính là đôi bàn tay đang giữ eo của My gây ra.
“Ahhhh… em chết mất” – My cắn răng rên rỉ.
Dũng thấy My rên thì nó liền cúi đầu xuống mút chùn chụt cặp vú lớn của My, răng nó cắn nhẹ vào đầu vú rồi kéo căng đầu vú ra làm My sướng chảy cả nước mắt. Dũng địt vào lồn My như vũ bão, nó muốn đẩy nhanh tốc độ để cả hai sớm chinh phục đỉnh vu sơn. Không làm Dũng thất vọng, chỉ sau vài phút My đã xuất khí, không phải xuất khí bình thường mà là triều phun, từng tia nước bắn ra làm ướt hết cả đám lông dái và hai chân của Dũng. Khuôn mặt My đờ đẫn sau cơn cực khoái. Dũng đâm sâu con cặc vào trong âm đạo, đầu khấc đỏ hỏn của nó tách đôi miệng tử cung của My ra rồi xuất tinh lấp đầy tử cung của cô. Đây đã là lần thứ 3 nó xuất tinh trong ngày hôm nay.
Đã 5 hôm kể từ ngày Trung tâm ngoại ngữ đi vào hoạt động. Vì muốn làm quen với công việc ở Trung tâm nên Dũng thường xuyên đi theo My để học tập quản lý. Nhưng học tập thì ít mà địt nhau thì nhiều. Mỗi ngày nó đều bơm tinh vào người My không dưới 3 lần.
“Thôi. Từ mai anh ở nhà đi. Đừng theo em đến Trung tâm nữa” – My đỏ mặt lên nói với Dũng.
“Sao thế? Em không thích anh nữa à?” – Dũng giật mình hỏi. Đây là lần đầu tiên My ngỏ ý không muốn ở cùng nó.
“Còn sao nữa? Ngày nào anh cũng đè em ra làm cho lên bờ xuống ruộng. Sức đâu mà làm việc? Mới có mấy ngày mà đã bã hết cả người rồi” – My phụng phịu nói.
“Hì hì… Dạo này có vẻ như anh dậy thì hơi mạnh. Cả người như dùng không hết sức. Khổ cho em rồi” – Dũng yêu thương vuốt ve cơ thể My.
“Thôi đi. Tránh ra để em đi rửa nào. Lần nào cũng vậy, bẩn hết cả rồi” – My đẩy Dũng ra rồi đi về phía phòng vệ sinh cá nhân. Trong căn phòng làm việc của My có đầy đủ phòng ngủ nghỉ và vệ sinh riêng để đảm bảo tính cá nhân.
“Làm tình thì chả bẩn. Mà những vết đó đều là kết quả của em mà” – Dũng vô tội nói.
“Anh không làm thì em sẽ phun ra như vậy sao. Còn nói nữa. Từ mai nghỉ khỏe. Em không kham được ham muốn của anh. Anh về làm với Phượng nữa đi. Mình em chịu trận thế này thì chả mấy mà xanh cỏ” – My nghe Dũng đổ tại mình thì tức giận nói.
“Mẹ… đang đến mùa thu hoạch dâu” – Dũng gãi gãi đầu nói. Nó cũng muốn về làm cùng Kim Phượng lắm chứ. Nhưng nàng đang đến kỳ nên nó đành tìm đến My để phát tiết, tiện thể thụ thai cho My luôn.
“Ôi trời. Mỗi tháng 7 ngày như này thì không biết em chịu được bao lâu nữa” – My than ngắn thở dài. “Đến cả người bị tiêm thuốc kích dục mãn tính như cô còn không chịu được Dũng thì không biết ai có thể chịu được. Chắc phải tìm thêm vài chị em để giảm tải thôi” – My nghĩ thầm trong lòng.
Dũng đang ngồi ngoài nghịch máy tính thì nhận được điện thoại của ông Quân. Ông gọi Dũng về để dặn dò vài việc trước khi đi “công tác” cùng ông Thắng giáo sư.
“Anh về nhà có chút việc. Em ở lại nhé” – Dũng mở cửa phòng vệ sinh thấy My đang ngồi chồm hổm rửa lồn, nó nói xong liền đóng cửa lại ngay.
Dũng về đến nhà thì đã thấy hàng loạt vali to và vali nhỏ xếp đầy ở phòng khách. Ông Quân đang ngồi uống trà thấy Dũng về liền gọi:
“Con về rồi đấy hả. Ngồi xuống đây!” – Ông Quân chỉ vào cái ghế trước mặt.
“Có việc gì vậy bố” – Dũng ngồi xuống rót cốc nước hỏi ông Quân.
“Bố dự tính ngày mai sẽ đi Trung Quốc trước rồi mới qua Nam Mỹ. Lần này đi thời gian khá lâu. Bố đang cần một phụ tá đi cùng nhưng hiện tại chưa có nhân tuyển nào, bố đang tính gọi Vũ đi cùng. Con nói xem nó có tin tưởng được không?” – Ông Quân hỏi Dũng.
“Bố định gọi Vũ đi cùng sao? Con tiếp xúc với hắn ta đã rất lâu rồi. Trước sự việc xảy ra ở nhà bác Thắng thì con hoàn toàn tin tưởng nhưng sau việc lần trước đấy thì phải xem xét. Còn chưa nói về khía cạnh bác Thắng có vui lòng để Vũ đi cùng hay không. Con thấy không ổn!” – Dũng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói ra quan điểm của mình. Thực chất còn một việc nữa mà Dũng chưa nói, hiện nó đang có kế hoạch khác cần dùng đến Vũ.
“Bố cũng nghĩ như con. Chắc không ổn. Đành tìm người khác vậy” – ông Quân thở dài.
Dũng mặc dù lo lắng cho an toàn của ông Quân nhưng nếu có chuyện không hay xảy ra trên đường thì một mình Vũ cũng không thể giải quyết được, cùng lắm là chỉ có tác dụng đối phó với bọn lưu manh đầu đường xó chợ mà thôi.
“Được rồi. Bố sẽ liên hệ với một vài người bạn ở Trung Quốc xem có tìm được ai đi hỗ trợ hay không. Con cũng hỏi Vũ cho bố 1 – 2 người có thân thủ tốt để đi cùng. Tây Tạng là khu tự trị, tình hình an ninh phức tạp. Không thể không đề phòng.” – Ông Quân nói.
“Vâng. Con sẽ hỏi Vũ ngay” – Dũng bước ra ngoài cầm điện thoại lên gọi cho Vũ.
– Alo. Tôi có việc cần anh giúp – Dũng lên tiếng khi ở đầu dây bên kia bắt máy.
– Cậu có việc gì vậy? Tôi sẽ làm hết sức.
– Bố tôi chuẩn bị đi Tây Tạng với ông Thắng giáo sư. Tôi cần 2 người đi theo phụ tá, công việc chủ yếu là bảo vệ. Anh xem có ai tin tưởng được thì giới thiệu cho tôi. Thù lao phong phú. Yên tâm…
– Hai người sao? Có cần thân thủ tốt hay không vậy?
– Hỏi thừa. Thân thủ không tốt thì bảo vệ kiểu gì. Có ai không? – Dũng cáu gắt.
– Hahaa. Có có… việc cậu cần thì lúc nào cũng có.
– Ai? Thân phận như thế nào? Có quan hệ gì với anh?
– Là em họ tôi và vợ của nó, cũng là sư đệ sư muội cùng tôi luôn. Tôi với chúng nó lớn lên cùng nhau. Thân thủ cực tốt, học võ từ hồi bé tí, đến năm 18 thì cả hai cùng nhập ngũ được biên chế vào tiểu đội đặc công. Nhưng cách đây khoảng 1 năm thì đã giải ngũ rồi, hiện đang làm vệ sĩ tư nhân, tôi sẽ gọi chúng nó về làm việc cho cậu. Bao giờ cậu cần người?
– Nhân phẩm tốt chứ? Ngay ngày mai tôi cần. Tối mai.
– Đảm bảo nhân phẩm tốt nhưng mỗi tội hơi trực tính. Quân nhân mà.
– Không sao. Anh gọi cho hai người đó đi. Có kết quả thì báo cho tôi.
– Được được.
Dũng gọi điện thoại xong liền vào báo cáo với ông Quân. Ông Quân rất hài lòng về kết quả làm việc của Dũng. Hai người lại còn là vợ chồng, chắc chắn phối hợp sẽ rất tốt. Dũng thấy ông Quân vừa ý thì lên phòng thay đồ, đi tới trước cửa phòng Dũng nhận được điện thoại của Vũ:
– Tôi đã liên hệ được. Chúng nó yêu cầu thù lao hơi cao nhưng tôi nghĩ vẫn trong tầm tay cậu giải quyết nên đã đồng ý luôn với chúng nó.
– Cao là bao nhiêu? – Dũng hơi nhíu mày vì Vũ đã tự quyết định việc thù lao.
– 5 Triệu/người/ngày. Hai người là 10 triệu/ngày. Vợ của em họ tôi cũng đã có một thời gian làm việc ở Tây Tạng theo diện bảo vệ đại sứ quán.
– Được. Mai anh đưa hai người đó tới nhà tôi. Nhớ dặn họ chuẩn bị sẵn đồ đạc. Tối sẽ xuất phát.
– Được. Trước 10h sáng tôi sẽ tới.