Phần 6: Lén lút
Hai ngày sau, Sáng thứ Bảy, 7h30 sáng…
Hôm nay Bích Phương mặc một bộ quần jean áo thun trẻ trung nhanh nhẹn khác hẳn vẻ thướt tha mỗi ngày. Theo từng bước chân nhẹ nhàng thanh thoát của nàng lớp vải jean bó sát ôm lấy cặp mông tròn trịa làm ánh mắt đàn ông rất khó dời đi.
– Chào cô Phương, mấy tuần rồi không gặp…
– Vâng, chào anh.
– À…
Bích Phương mỉm cười chào người bảo vệ tòa nhà chân vẫn không dừng bước đi qua cổng an ninh. Dường như anh ta muốn nói gì đó với nàng nhưng Bích Phương vẫn đi lướt qua thật nhanh. Tâm trạng nàng lúc này đang rất căng thẳng.
Bích Phương đứng xoay vào trong như đang chờ thang máy. Nhưng ánh mắt nàng tập trung vào hình ảnh phản chiếu trên cửa thang máy. Một người thanh niên dáng người cao lớn, gương mặt trẻ trung da ngăm đen đầy nam tính bước vào tòa nhà. Người đó không ai khác là Minh Khoa. Người bảo vệ thấy cậu ta lạ mặt lập tức bước lại lịch sự chào hỏi:
– Xin chào, cho hỏi cậu đến thăm người nhà người sao?
– Phải. Tầng 12, căn hộ A08…
Nhìn Minh Khoa thoải mái trả lời, còn rút trong túi ra chiếc thẻ an ninh phe phẩy trong tay thì trái tim Bích Phương không khỏi đập nhanh.
– Vâng, vậy xin mời cậu.
Nhưng khi thấy người bảo vệ tự mở cửa an ninh mời Minh Khoa vào, nàng liền thở phào nhẹ nhõm. Trò chơi hồi hộp này thật không hợp với một cô giáo cấp ba như nàng.
Từ sau lần vượt qua giới hạn đầu tiên với Minh Khoa trong phòng giáo viên ở trường, sau về nhà còn làm tình với Đức Tiến, Bích Phương đã hoàn toàn liều lĩnh như một con thiêu thân lao đầu vào lửa. Mấy ngày nay nàng thấy mình như bước vào một thế giới mới đầy màu sắc tươi đẹp mới lạ. Thế giới rộng lớn này choáng hết tầm mắt chỉ chờ nàng tìm tòi khám phá.
Hai ngày nay dù nhiều lần trong lớp Minh Khoa ra ám hiệu, dù cũng rất thèm muốn nhưng Bích Phương không dám làm liều tại trường một lần nữa, cũng không tìm được một địa điểm an toàn nào khác cho hai người. Bích Phương không muốn đi những nơi ám muội dơ bẩn như khách sạn. Càng không thể mang Minh Khoa về nhà cha chồng mình. Cuối cùng Bích Phương quyết định hôm nay sáng thứ Bảy đưa Minh Khoa về căn hộ riêng của hai vợ chồng. Dù biết như vậy thật tội lỗi hổ thẹn với Tiến Minh nhưng nàng lúc này đã không còn là một người vợ ngoan hiền nữa.
Nhưng sau đó Bích Phương lại nhận ra một vấn đề khác. Nơi nàng và Tiến Minh ở trước đây là một căn hộ cao cấp có mức an ninh rất cao. Cư dân ra vào đều phải có thẻ an ninh riêng dành cho mỗi tầng. Khó nhất là hai người đã sống ở đó gần ba năm, bảo vệ tòa nhà đều quen mặt. Bích Phương không dám công khai dắt theo Minh Khoa về.
Thế là Bích Phương đưa cho Minh Khoa thẻ an ninh của mình. Bản thân nàng đã quen mặt không cần thiết. Điều nàng lo lắng nhất là khi Minh Khoa nói ra số căn hộ tầng 12A08 vốn là theo lời dặn dò của nàng. Nếu người bảo vệ còn bắt cậu ta quét thẻ an ninh thì màn hình sẽ lập tức hiện ra số căn hộ thật của nàng. Cũng có thể nói những kẻ vụng trộm luôn lo trước sợ sau là như vậy. Thật may cuối cùng cũng trót lọt không để lại vết tích…
Năm phút sau tại phòng khách căn hộ, đang diễn ra một cảnh tượng làm bất kỳ ai nhìn thấy cũng chảy máu mũi.
– Em đừng nhìn chằm chằm như vậy mà…
Trên bộ sofa, Bích Phương toàn thân lõa lồ, hai chân mở rộng quỳ gối ngay trên mặt Minh Khoa. Gương mặt xinh đẹp của nàng đã đỏ ửng xấu hổ muốn che âm hộ mình lại nhưng hai tay lại bị Khoa nắm chặt không buông. Ánh mắt cậu ta thích thú nhìn sâu vào trong âm hộ đỏ hồng mọng nước của nàng.
– Cô cho em nhìn chút thôi… Em rất thích nó…
– Nó đẹp sao? – Bích Phương cắn môi, nhìn xuống đứa học trò hư hỏng của mình hỏi.
– Đẹp… Đẹp lắm. Còn dễ khóc nhè nữa… Ha ha… – Minh Khoa cười toe toét, chợt ngẩng đầu lên hôn lên hai mép thịt đỏ hồng ngay phía trên mình.
– Hứ… Em đừng làm vậy. Nó sẽ không khóc nhè… Hi hi…
Bích Phương cười khúc khích cơ thể né tránh để miệng Khoa không chạm vào được âm hộ của mình. Hai tay Khoa lập tức bắt lấy cặp mông tròn trịa của nàng ghì chặt xuống. Miệng cậu ta như chờ đợi sẵn trám kín lấy âm hộ Bích Phương mà hôn mút thật sâu.
– Ôi… Khoa ơi…
Toàn thân Bích Phương run rẩy cảm nhận cái lưỡi nóng hầm hập làm cho mình nhung nhớ không ngừng vét sâu vào giữa hai mép âm hộ của nàng. Cảm giác sung sướng như lỗ chân lông toàn thân đều nở ra… Hai chân Bích Phương run rẩy hạ xuống như muốn hoàn toàn áp chặt âm hộ vào miệng của Khoa.
– Ôi… Ưmmmm… Cô thích quá…
Quỳ gối trên mặt đứa học trò của mình, Bích Phương hai mắt nhắm chặt há hốc rên rỉ. Cơ thể trần truồng của nàng vặn vẹo xàng xê như muốn cái lưỡi kia càng vào sâu hơn. Nàng kéo hai tay Khoa ghì chặt lên hai bầu vú căng tròn của mình để cậu ta xoa nắn.
– Ưmmmm… Ưmmmm… Ôi…
Bích Phương rên rỉ mỗi lúc càng lớn, nhắm nghiền hai mắt, bờ eo nhỏ ưỡn cong giần giật lên xuống để cái lưỡi nóng ấm của Khoa cọ xát thật nhiều vào mẩu thịt mồng đỏ hỏn ướt át của nàng. Hai bầu vú căng tròn của Bích Phương bị hai tay nhào nặn đến đỏ ửng lên. Ngón tay cậu ta còn se se hai đầu nhũ hoa săn cứng làm toàn thân nàng run rẩy. Bên trong Bích Phương hôm nay như có một dòng suối nhỏ tuôn trào không ngừng, ra bao nhiêu đều được miệng Khoa xì xụp hứng trọn.
– Ưmmmm… Khoa ơi…
Bích Phương mặt đỏ hồng thở dốc hổn hển được Minh Khoa đỡ ngồi xuống ghế sofa. Nàng tựa đầu vào lưng ghế, cặp đùi thon dài trắng nõn mở rộng, đôi môi háo hức đón lấy nụ hôn cuồng nhiệt đứa học trò cao lớn. Nàng cầm dương vật cứng rắn của Khoa cọ cọ vào giữa hai mép âm hộ ướt đẫm của mình cả người giật thon thót thổn thức.
– Ư… Yêu cô đi…
Bích Phương thở dốc nài nỉ nhưng Minh Khoa không vội. Cậu ta mỉm cười ẩn ý vừa khép hai chân nàng lại gác lên một bên vai của mình. Hạ thể Khoa bắt đầu thúc đẩy nhẹ nhàng cho dương vật chèn cứng âm hộ bó chặt của Bích Phương làm há hốc thở dốc. Tư thế ái ân nửa truyền thống nửa tân thời này nàng chưa từng biết tới. Nhưng là người trong cuộc Bích Phương cũng hiểu được ý nghĩa của nó. Dương vật Minh Khoa vốn đã to lớn lúc này lại như to hơn gấp đôi. Bích Phương thấy bên trong mình chật chội không chịu nổi. Nàng có cảm giác như mình trở về đêm tân hôn của mình ba năm trước vậy. Tất cả mô cảm xúc bên trong âm đạo nàng bị đè ép hết mức khi khúc thịt gân guốc của Khoa ra vào. Cùng lúc đó là một cảm giác sung sướng làm đầu óc Bích Phương choáng ngợp mê mẩn.
– Ưmmmm… Ưmmmm… Ưmmmm…
Bích Phương há hốc rên lớn theo nhịp Minh Khoa thúc đẩy thật nhanh. Hai chân nàng duỗi thẳng khép chặt gác lên vai Khoa, được cậu ta nắm lấy rồi từ từ hạ xuống một bên. Cơ thể Bích Phương xoay theo, mông và lưng của nàng từ ngửa đã chuyển sang nằm nghiêng trên sofa. Suốt quá trình đó hạ thể Minh Khoa vẫn không dừng lại một giây. Dương vật to lớn của cậu ta ra vào trong âm đạo xoay chuyển làm Bích Phương sướng đến mức hơi thở tắc nghẽn không rên nổi một tiếng. Gương mặt Bích Phương đỏ ửng, hai mắt nhìn lên Minh Khoa mang theo một vẻ mê ly lẫn khó tin. Nàng thật sự không biết Khoa học được những thứ này ở đâu… Nhưng giây phút này dù cả tòa nhà này có bốc cháy Bích Phương cũng không muốn rời khỏi Khoa.
– Ưmmmm… Ôi… Khoa ơi…
Minh Khoa nghiến răng thúc đẩy thật nhanh. Mặt hắn áp lên bắp chân trắng nõn ngọc ngà của cô Bích Phương, ánh mắt thỏa mãn nhìn gương mặt há hốc ngất ngây của cô. Từ ngày biết đến mùi phụ nữ có thể nói làm tình với cô Bích Phương làm cho Minh Khoa thỏa mãn sung sướng nhất. Yếu tố đầu tiên không hề khó đoán là sự xinh đẹp hấp dẫn của cô không người phụ nữ nào qua tay Minh Khoa có thể so sánh. Yếu tố khác chỉ một mình Minh Khoa biết… Làm tình với cô Bích Phương là hắn hoàn toàn tự nguyện. Chỉ có tự nguyện mới đem lại cho hắn khoái cảm sung sướng nhiều nhất. Sự vinh quang hạnh phúc này dù Minh Khoa thật sự muốn hét lên cho cả thế giới đều biết. Nhưng hắn biết mình vạn vạn lần không thể làm việc đó. Nếu không, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội thân mật gần gũi với nữ thần trong lòng mình.
– Ưmmmm… Ưmmmm… Ôi…
Bích Phương há hốc rên siết ngất ngây hai mắt mê man nhìn lên Khoa. Cậu ta đè chặt bờ eo nhỏ của nàng, hạ thể bắt đầu thúc nhanh như vũ bão. Cơ thể trần truồng của nàng không ngừng rung động thật nhanh thật nhanh. Cơn sướng khoái đã đạt đỉnh cao nhất lại tiếp tục vượt qua vượt cao hơn làm hai mắt Bích Phương nhắm nghiền, đôi môi mở lớn run rẩy… Không một tính hiệu báo trước Minh Khoa như một con ngựa hoang phi nước đại chợt dừng phắt lại.
– Ưmmmm… Ôi…
– Ahhhh…
Bích Phương bật rên lớn như âm thanh dồn nén từ nãy giờ. Toàn thân nàng co thắt âm hộ tuôn trào như vỡ đê. Minh Khoa xuýt xoa ghì chặt hạ thể vào người Bích Phương, dương vật xuất tinh ồ ạt sâu trong cơ thể nàng.
Không lâu sau đó…
Mùi thức ăn thơm ngon từ nhà bếp lan ra cả nhà. Bích Phương nấu nướng hai tay bận rộn qua lại liên tục mà nụ cười vẫn tươi tắn trên môi. Nàng chỉ khoác trên người duy nhất một chiếc tạp dề. Thân thể tuyệt đẹp của nàng phía sau chỉ có một sợi dây vải thắt ngang eo hoàn toàn phơi bày trước ánh mắt nóng bỏng của người thanh niên đang ngồi trên bàn ăn.
– Đừng phá mà…
Đột nhiên hai cánh tay từ phía sau luồn lên trước chui vào trong tạp dề xoa nắn hai bầu vú căng tròn của Bích Phương, nàng mỉm cười gắt khẽ. Nàng nghiêng đầu đón lấy nụ hôn của Minh Khoa trên cổ mình. Bích Phương bật cười khẽ, cặp mông tròn trịa không kìm được mà xàng xê đùa nghịch với thứ cứng rắn đâm chọc phía sau mình.
– Hai tuần qua cô không ở đây. Tủ lạnh không có gì. Ăn mì gói thôi được không?
– Dạ được chứ. Món khoái khẩu của em nha.
Sáng nay hai người hẹn sớm, mải mê làm tình đến gần 9h00 mới nghe bụng Khoa rột rột reo vang. Minh Khoa vẫn chưa kịp ăn sáng. Bích Phương không đói. Buổi sáng thường ngày nàng chỉ uống một ly sữa tươi là đủ. Nhưng nàng không thể ngược đãi Minh Khoa như vậy.
– Cô để em…
Ngồi trên chiếc bàn ăn quen thuộc trước hai tô mì một lớn một nhỏ nhìn người thanh niên bên cạnh mình ăn như hổ đói mà Bích Phương thoáng chút nặng lòng. Nàng tựa cằm lên bờ vai rắn chắc của Minh Khoa nhìn cửa phòng ngủ còn đóng chặt chưa mở ra lần nào. Từ sáng đến giờ Bích Phương không đưa Minh Khoa vào phòng ngủ. Nàng cảm thấy để Minh Khoa làm tình với mình trên giường ngủ của hai vợ chồng, ngay phía trên là tấm hình cưới với gương mặt Tiến Minh tươi cười… Chẳng khác nào sỉ nhục anh.
Bích Phương biết mình đã mang tội ngoại tình không còn đường quay về. Nàng có lỗi với Tiến Minh nhưng nàng hoàn toàn bế tắc không biết phương hướng chuộc lỗi. Dù hiện giờ, sau hôm nay Bích Phương có cắt đứt tất cả quan hệ với Minh Khoa, ngăn cấm Đức Tiến thì tình trạng trống vắng không chịu nổi này cũng sẽ đưa đẩy nàng vào vòng tay người đàn ông khác.
– Cô không ăn sao? – Minh Khoa chợt quay sang hỏi.
– Cô không đói. Khoa ăn giúp cô được không? – Bích Phương mỉm cười nói.
– Cô thật không đói sao? Em không khách sáo đâu…
– Phì… Ăn đi.
Nhìn Minh Khoa ăn luôn tô mì của mình Bích Phương không khỏi mỉm cười. Có lẽ phục vụ mình rất mệt mỏi ah… Hai gò má Bích Phương không khỏi ửng hồng xấu hổ. Hai lần bên Minh Khoa, đặc biệt là sáng nay, nàng mới thật sự hiểu như thế nào là khái niệm ân ái thâu đêm suốt sáng. Minh Khoa phục hồi rất nhanh. Nhanh không tưởng. Dù Bích Phương không làm hành động kích thích gì thì dương vật cậu ta chỉ mất một hai phút đã cứng rắn lại như ban đầu.
Bích Phương chợt nghĩ đến cái lưỡi ấm nóng điêu luyện của Minh Khoa và những tư thế ái ân làm cho mình sướng không thể tả. Trong đầu nàng không khỏi xuất hiện một tia nghi hoặc về đứa học trò của mình.
Bích Phương vẫn biết trong trường Nam Đô không ít học sinh từ lớp 10 đã phát sinh quan hệ tình dục. Thậm chí trong phòng y tế trường có sẵn một cái hộp chứa bao cao su miễn phí cho học sinh. Dĩ nhiên, đó là phòng ngừa chúng đi ra ngoài gieo họa cho nhau, không có nghĩa chúng được quan hệ trong trường. Điều này rất tế nhị. Giáo dục giới tính không có nghĩa là khuyến khích quan hệ tình dục sớm. Nhưng học sinh bản năng tuổi dậy thì mà không có kiến thức còn nguy hiểm hơn. Vì thế việc Minh Khoa biết làm tình Bích Phương không hề thấy ngạc nhiên. Nên biết Khoa là đội trưởng đội bóng rổ trường cậu ta luôn có không ít các bạn nữ hâm mộ si mê. Nhưng biết làm tình và làm tình điêu luyện như một tay chơi sành sỏi là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Nếu so sánh mà nói, Minh Khoa 17 tuổi làm tình còn giỏi hơn Tiến Minh chồng nàng 32 tuổi gấp vài lần. Đó là chưa kể đến vũ khí đàn ông bẩm sinh của cậu ta còn hùng dũng mạnh mẽ hơn anh. Không, nên nói ngay cả Đức Tiến cũng lợi hại hơn Tiến Minh về hai khoản này. Bích Phương xoa xoa hai gò má ửng hồng, lòng thầm trách mắng bản thân mình. Nàng thật không nên đem chồng mình ra so sánh như vậy.
Nghĩ lại về Minh Khoa, Bích Phương biết nhà cậu ta rất nghèo… Ngoài giờ học Khoa còn phải đi làm thêm. Còn tham gia đội bóng rổ của trường. Chính vì vậy từ đầu Bích Phương đã rất ấn tượng với khả năng học tập vượt hoàn cảnh của Khoa mà đề xuất chọn cậu ta là Lớp trưởng. Điều Bích Phương thấy khó hiểu là với quỹ thời gian hạn hẹp như vậy thì Minh Khoa phải quen bạn gái thế nào? Quen bao nhiêu người để có thể tự rèn luyện ra loại kỹ thuật giường chiếu như vậy?
– Em có nhiều bạn gái lắm phải không? – Bích Phương không nhịn được buột miệng hỏi.
– Em á… Em chưa bao giờ có bạn gái. – Minh Khoa đang ăn mì nghe cô hỏi ngạc nhiên lắc đầu.
– Xạo vừa thôi. Cô không tin đâu. – Bích Phương bĩu môi hậm hực.
– Em nói thật mà… – Minh Khoa bỏ đôi đũa xuống nghiêm túc nói.
– Em đừng nói… những thứ em biết… làm tình với phụ nữ là sinh ra đã biết nha…
– Cô hỏi cái này sao? – Minh Khoa có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu. – Cô thật sự muốn biết?
– Em không muốn nói thì thôi…
Bích Phương giả vờ giận đứng lên thì bị Minh Khoa ôm lấy kéo nàng ngồi lên đùi cậu ta. Cặp mông mềm mại mát lạnh của nàng vừa chạm vào nơi đó thì cảm giác cứng rắn đã bắt đầu xuất hiện. Bích Phương hậm hực khoanh tay che ngực không nói tiếng nào chờ một lời giải thích của Minh Khoa.
– Có lẽ cô cũng biết nhà em rất nghèo. Tám năm trước ba mẹ em làm ăn thua lỗ, cùng nhau sang Campuchia trốn chủ nợ. Căn nhà nhỏ trú mưa của bà nội cũng bị người ta siết nợ…
– Lúc chín tuổi em đã lang thang khắp nơi bên gánh hàng rong của bà nội. Còn may kết quả học tập của em tốt, năm nào cũng có học bổng. Bà nội không phải đóng học phí cho em. Lúc em đến lớp thì bà ngồi trước cổng trường bán. Khi tan học em lại cùng bà về một góc nhỏ dưới gầm Chà Và Quận 8 ngủ.
Bích Phương nghe Minh Khoa nói với giọng bình thản như đang nói về ai đó không phải là mình mà lòng không khỏi ê ẩm chua xót. Nàng hiểu, thái độ Khoa bình thản vì đã sớm quen với hoàn cảnh bất hạnh của mình. Nàng chợt thấy hơi hối hận vì đã ép Khoa kể ra chuyện của mình. Dường như đó là một điều cậu ta luôn muốn che giấu.
– Cuộc sống tuy có vất vả nhưng em và bà nội vẫn vượt qua được. Nhưng đầu năm ngoái bà nội em bệnh nặng. Số tiền dành dụm của bà tính để cho em sau này lấy vợ chỉ qua vài tháng là cạn sạch. Lúc đó em rất rối… Em còn tính nghỉ học đi làm thì bị bà mắng chửi xối xả… Bà nói em mà nghỉ học thì dù bà có chết cũng không nhắm mắt.
– Thế là em mượn giấy tờ một người quen có khuôn mặt hơi giống mình… thử đi bán máu…
Bích Phương cả người chấn động, hai mắt đỏ hoe siết chặt hai cánh tay Minh Khoa ôm quanh người mình. Câu chuyện của Khoa làm cho nàng thương tâm xúc động.
– Nhưng em không thành công. Mặt em quá non… Vừa đến đã bị người ta lật tẩy, đuổi về. Lúc em ngồi bên lề đường hoàn toàn tuyệt vọng thì có một chiếc ô tô từ trong bệnh viện đi ra. Chiếc xe đó dừng lại cách đó không xa. Người lái xe kéo kính ngoắt em lại… Anh ta hỏi…
– Mày bán máu không được… Vậy có muốn bán cái khác không?
Nghe đến đây Bích Phương giật thót. Nàng hốt hoảng sờ dưới bụng Minh Khoa, lại sờ ra sau lưng xem có vết sẹo nào không?
– Ha ha… Cô làm gì vậy? Em không dại đến mức bán nội tạng của mình đâu. – Minh Khoa cười ha hả vui vẻ.
– Vậy… họ muốn em bán cái gì?
– Bán… sức lực ah. – Minh Khoa hơi ngượng gãi đầu nói.
– Khuân vác? – Bích Phương nhíu mày hỏi cảm thấy không đúng lắm.
– Trời ơi… Bán sức lực cho phụ nữ ah…
– Phụ nữ…
Bích Phương thảng thốt che miệng. Gương mặt nàng chợt ửng đỏ. Nàng đã hiểu vì sao Minh Khoa lại sành sỏi chuyện giường chiếu như vậy. Đây không phải là nghề dạy nghề sao?
– Phải. Em là một Gigolo chuyên nghiệp. Cô có khinh thường em không?
Nghe Minh Khoa hỏi giọng lo lắng, Bích Phương sửng sốt bừng tỉnh lắc đầu. Nàng ngả đầu lên bờ vai rắn chắc của Minh Khoa trao cho cậu ta một nụ hôn thật ngọt ngào. Nhìn lên mắt Khoa, Bích Phương nói khẽ:
– Từ nhỏ cô đã được mẹ dạy… Không có nghề nào là cao quý hay hèn mọn. Miễn là không lừa gạt, cướp bóc gây tổn hại cho người khác… Thì tất cả người lao động đều đáng được trân trọng như nhau… dù họ sử dụng đầu óc hay hai bàn tay cũng vậy.
– Nhưng em… sử dụng cái kia mà… – Minh Khoa ấp úng nói.
– Phì… – Bích Phương phì cười đánh lên ngực Minh Khoa.
– Cái kia của em đem đến niềm vui cho người khác… – Nói đến đây Bích Phương thấy mặt mình nóng ran. – Thì cũng là… lao động đáng quý ah.
– Em hiểu rồi. Giống như nghệ sĩ hài vậy… cũng đem niềm vui cho người khác… – Minh Khoa làm ra vẻ hớn hở, nói oang oang. – Vậy nghề nghiệp của em cũng giống nghệ sĩ ah…
– Ừ… Cũng giống nhau thôi. – Bích Phương mím chặt môi gật đầu.
– Ha ha… Cô đừng lừa em. Em không ngây ngốc như vậy đâu. Xem mặt cô nén cười đến đỏ lên hết rồi kìa.
– Ha ha… Trời ơi… Bỏ cô xuống…
Minh Khoa cười lớn nâng cơ thể trần truồng của Bích Phương lên vác lên vai đi ra phòng khách. Để nàng chổng ngược như vậy. Đầu phía sau, mông phía trước miệng la oai oái.
– Để em đem lại niềm vui cho cô… Với cô em vĩnh viễn miễn phí nha.
– Vô duyên quá…
“Cạch” Đột nhiên ngay tại khoảnh khắc này cửa phòng ngủ bật mở.