Phần 75
Tuấn cũng hơi thấm rượu rồi nên cười khà khà:
– Làm thử là làm sao?
– Thì bây giờ mình đi tìm mồi… rồi nếu cơ hội đến thì anh thả giàn, chơi luôn cho đến nơi đến chốn… kiếm con nhỏ nào đó, bắt nó mà hiếp như anh ao ước.
Tuấn bàng hoàng, sững sốt:
– Nè, cái thằng du côn, mầy có giởn mặt tao không đó? Tao nói là nói cho vui vậy chứ tao đâu có điên rồ gì mà đi làm chuyện đồi trụy đó! Ở tù như chơi!
– Không dám đâu, anh làm như anh quân tử lắm! Em biết được là khi xưa, anh quen được với Bà Xã của hai đứa mình khi anh sàm sở định hiếp dâm bả ngoài bãi biển, đúng không?
Tuấn lặng thinh, không biết trả lời ra sao. Thằng Tâm nói nhỏ vào tai chàng:
– Nè, thí dụ, cái cô bán chè trước cửa quán đó, anh nhìn thấy không?
Tuấn nhìn ra thấy một thiếu phụ đang thu xếp gồng gánh, có lẻ cô ta đã bán hết hàng nên định quay về nhà.
– Ừ, rồi sao?
– Em biết sơ về cô Năm nầy, cô ta có căn nhà nhỏ tuốt ngoài ngoại ô xa, nơi vắng vẻ lắm, mà cô ta sống lẻ loi với bà Mẹ, bị bịnh nằm liệt giường. Hay là anh em mình theo dõi cô ta về nhà rồi anh thực hiện ý đồ với cô ta?
Tuấn giựt mình toát mồ hôi, không ngờ thằng Tâm lại nhanh nhẩu đến độ đó. Mới nói chơi với nó về một ý tưởng thầm kín của mình mà nó đã ra được kế hoạch mau chóng như vậy. Chàng liếc nhìn cô bàn chè. Cô nàng đâu chừng 40 tuỗi, gương mặt không có gì đặc sắc nhưng có vẻ hiền lành chất phát. Tuấn nhìn cô bán chè quẫy gánh lên vai rồi nhanh nhẹn đi nhanh về hướng ngoại ô…
Thằng Tâm mỉm cười:
– Sao? Anh chấm người đàn bà nầy có đáng cho anh cưỡng dâm hay lại chê bai cô ta?
Tuấn chặt lưỡi, phân vân:
– Mầy nói thiệt hay không đó? Tao sợ mầy luôn!
Thằng Tâm không thèm trả lời, kêu trả tiền rồi nắm tay Tuấn kéo ra ngoài, chàng bắt Tuấn ngồi lên xe rồi rồ máy chạy. Một lúc sau, hai người đổ lại một nơi vắng vẻ, chỉ loe hoe vài căn nhà lụp xụp. Thằng Tâm nói nhỏ:
– Nhà cô Năm bán chè ở đây nè.
Không để cho Tuấn suy nghỉ, nó nắm tay chàng mà lôi vào sân, đứng núp dưới một tàn cây. Cả hai chờ đâu chừng 15 phút thì thấy người đàn bà bán chè lững thững về đến nơi. Cô mở khóa cửa rồi bước vào nhà, chạy nhanh vào phòng phía sau thăm hõi bà Mẹ rồi lui cui đi nấu nước cho Mẹ uống. Khi xong rồi thì cô ta mới vương vai thở phào mệt mõi bước về phòng mình.
Cùng lúc Tuấn và Tâm xông vào, ôm chặc lấy người đàn bà. Cô Năm thất kinh hồn vía, định la hét cầu cứu thì bị thằng Tâm đưa tay bịt miệng. Cả hai đè người đàn bà xuống rồi lấy áo gối trên giường xé ra làm giây vãi mà cột hai tay hai chân Cô Năm. Cô Năm không hiểu gì hết, sợ đến té đái làm ướt hết cái quần. Tuấn làm mặt hầm hầm hung dữ mà rít vào tai cô:
– Cô mà la thì tui giết cô chết ngay, có biết không?
Cô Năm lắm lét gật đầu. Tuấn làm dấu biễu thằng Tâm rút tay đang bịt miệng cô. Chàng hỏi gằn:
– Nhà có ai nữa không?
Cô Năm líu lưỡi, lấp bấp:
– Chỉ có… tui… với Mẹ tui…
– Mẹ cô đâu?
– Bả ngũ đằng ché sau.
Thấy Tuấn không đến nổi hung hăng, Cô Năm đánh bạo năn nỉ:
– Tui lạy mấy ông, đừng hại Mẹ tui, bả tuổi già, lại bị bịnh, nằm liệt giường không đi đứng được… Tui lạy mấy ông. Nhà tui nghèo, không có của cải gì hết. Tui chỉ có mấy trăm ngàn, xin được dưng hết cho mấy ông. Xin tha cho hai Mẹ con tui.