Phần 38
Hạnh càng cười lớn hơn khi nhìn chị mình ngẩn ngơ… sau một lúc, nàng nghiêm nghị nói:
– Chị đến từ xa gặp em để phê bình em hay sao? Mà chị hoàn toàn không biết cuộc sống của em, chị cũng chưa gặp mặt chồng em lần nào. Em mong muốn chị đến ở với gia đình em một thời gian để tìm hiểu rồi sau đó chị mới có đủ thông tin mà phê bình em chứ? Chị đồng ý không? Đó mới là phương cách của người dùng lý trí chứ!
Hoài đành cười xòa:
– Em nói hoàn toàn có lý, chị xin lỗi em vì quá hấp tấp. Chị không có quyền phê phán gì em hết. Em có cuộc sống của em, dù có khác xa cuộc sống của chị thì chị cũng phải chấp nhận mà thôi. Cho chị xin lỗi nhe!
– Vậy mới là chị của em chứ! Vậy chị chịu về ở với tụi em đến ngày chị trở về Canada nhe?
– Có điều chị phân vân là gặp… chồng của em, chị phải xưng hô ra sao đây?
– Thì có gì đâu: ảnh là cháu của chị thì chị xưng hô Dì – Cháu với ảnh là hợp lý nhất. Còn chuyện em với ảnh là vợ chồng thì đâu có ăn thua gì với chị.
Hoài nhớ mãi giây phút gặp mặt thằng Trung. Đứng trước mặt nàng là một người đàn ông thật đẹp trai, lịch lãm với một nụ cười chào đón thật vồn vã làm nàng tự nhiên thấy bối rối lạ lùng. Nàng thầm nghỉ: ủa đây là cháu của mình đó sao? Người này thật là có một cái gì đó rất gợi cảm, hèn chi em gái mình bị quyến rũ cũng là dể hiểu mà thôi!
Trung chào đón:
– Dạ, con xin chào Dì Ba. Con là Trung đây.
Hoài hơi ngượng khi người đàn ông xưng hô ngọt xớt Dì – Con với nàng. Nàng hơi lúng túng khi trả lời:
– Ờ, Trung đó hả? Tôi… Dì…
Trung đưa tay ra một cách rất Tây phương làm Hoài cũng tự động đưa tay ra bắt tay chàng. Nhưng một sự kiện bất ngờ làm nàng rút tay nhanh lại: vừa chạm vào tay của Trung là Hoài như bị điện giật làm người nàng bấn loạn lên. Chưa bao giờ nàng có cảm nhận lạ lùng như vậy. Trung hốt hoãng:
– Ủa, có gì vậy hả Dì Ba?
Hoài lắp bắp:
– Không có gì… chắc bị mệt vì sai múi giờ…
Hạnh sốt sắn:
– Đúng rồi đó, chị đứng ngoài sân bị nắng, không tốt đâu. Thôi vào nhà nằm nghỉ một chút rồi hảy tính sau.
Vào giường nằm nghỉ, Hoài không khỏi phân vân vì những gì vừa xẩy ra hồi nẩy. Tự nhiên nàng thấy lo lo một cách vô cớ.
Những lo lắng đó nhanh chóng tan biến trong bữa ăn tối với cả nhà. Hoài sung sướng được hưỡng một không khí gia đình vui nhộn mà từ lâu nàng không được biết. Ba đứa nhỏ chạy lăng xăng cười đùa trong khi Trung vừa giúp làm đồ ăn vừa âu yếm chọc ghẹo Hạnh và Thùy. Hoài kín đáo thấy Trung đưa tay rờ mông đít của Hạnh và Thùy, nàng chưa biết hết mọi chuyện nên kiếm cớ kéo Hạnh ra riêng mà hỏi:
– Em nè, cô gái tên là Thùy mà em giới thiệu cho chị đó… cô ta là ai vậy?
Hạnh cười khúc khích:
– Em sẽ có dịp nói rỏ tình (TuoiNung.Com) tiết cho chị nghe. Thùy là vợ bé của anh Trung em đó, mà vừa là người tình (TuoiNung.Com) của em.
Hoài chóang váng, ngồi phịch xuống cái ghế gần đó, nàng ấp úng:
– Em… em… nói gì vậy?
– Để lúc khác em nói hết cho mà. Bây giờ em phải dọn bàn ăn.
Nói xong, Hạnh bỏ vào nhà, để Hoài ngoài hiên với trăm ngàn suy nghỉ. Nàng không thể nào tưỡng tượng được chuyện kinh thiên động địa này: em gái nàng không những dám lấy cháu mình làm chồng đàng hoàng mà còn là người tình (TuoiNung.Com) của một người phụ nữ khác, và cả ba sống chung với nhau một cách đầm ấm dưới một mái nhà!!! Lý trí của Hoài hoàn toàn bị rối tung lên, không giúp nàng được gi trong tình (TuoiNung.Com) huống cực kỳ ngoại hạng này.