Phần 3
Cả tuần nay Tuấn băn khoăn về tin một tù vượt biên ở đội 4 đã bị quản giáo nhận diện là tù cải tạo ở trại Suối Máu, Tân Hiệp, Biên Hòa, và đã bị đưa đi liền. Tuấn đã ở trại Suối Máu 3 năm và có thể mấy ông quản giáo ở K1, K2, K3 nhớ mặt chàng. Nếu có một ông nào đó mà đổi từ trại Suối Máu ra trại tù Vũng Tàu thì chàng có thể lại là trường hợp của anh tù vượt biên vừa bị nhận diện. Sau khi suy nghĩ mấy ngày, Tuấn quyết định trốn trại. Chàng quan sát khu vực Bàu Sen. Chỉ có một con đường đất từ quốc lộ đi vào khu lao động, dài gần cây số. Hai bên là đầm đầy sen chạy dài hút mắt. Chàng không thể ước lượng đầm sen dài tới đâu. Mấy toán tát cá chỉ loanh quanh cách chỗ con đường đất chừng 2,300 mét, trong đó tên đội trưởng và có thể có những thằng ăng ten luôn canh chừng con đường. Không cách nào ra khỏi con đường đất. Tuấn bỏ ý định trốn ở Bàu Sen. Đang bâng khuâng không biết trốn bằng cách nào thì đội 1 thay thế đội 3 đi lấy củi.
Trong ngày đầu đi lấy củi, đội 1 chia làm 2 toán. Toán đi lấy củi gồm 11 người còn trẻ khỏe mạnh, còn những người có tuổi và gầy yếu thì tiếp tục lao động ở Bàu Sen. Ngoài tên tù đội trưởng, toán có một công an chỉ huy và một công an lái xe. Xe đi qua Bà Rịa, đi theo liên tỉnh lộ Bà Rịa – Long Khánh. Trước 75, Tuấn phục vụ tại Tiểu Khu Long Khánh nên biết rõ con đường liên tỉnh này bỏ hoang, vì mất an ninh hoàn toàn. Xe đi khoảng 10 cây số tới một khu chợ buôn bán với nhiều hàng quán thì dừng lại cho tù vào một quán cạnh chợ ăn sáng. Hai viên công an và tên tù đội trưởng ngồi một bàn, còn tù ngồi từng toán, tùy khả năng, người uống cà phê, người hủ tíu, người bánh mì kẹp thịt. Ngồi quán gần cả tiếng, toán tù được lệnh lên xe và đi khoảng chục cây số nữa tới vùng rừng cao su thì xe rẽ vào một con đường đất chừng cây số thì dừng lại. Theo lệnh đội trưởng, mỗi toán 2 người đi quanh khoảng 200 mét tìm những cây cao su gãy hay ngả nghiêng thì cưa với chiều dài khoảng 3 mét chất lên xe.
Cây cao su tươi rất dai nên khó cưa, và cưa của nhà tù cũng quá cùn nên hai người phải mất cả nửa tiếng mới cưa xong một khúc. Vì thế, sau khi nghỉ trưa 1 tiếng, toán tù phải đi quanh tìm cây và ì ạch cưa tới 5 giờ chiều mới đầy xe để có thể về trại. Trên đường về, Tuấn nghĩ miên man về con đường tẩu thoát. Buổi sáng vào quán bên cạnh chợ, nhưng không được ra khỏi quán. Chỗ cưa cây, rừng cao su bạt ngàn, nhưng hai người một cặp, kiểm soát lẫn nhau, ngay khi đi tiểu hay đi cầu cũng không được đi xa. Thành ra trong rừng cao su cũng không làm gì được.
Sau hơn 1 tuần đi lấy củi, Tuấn đã tìm ra nơi có thể tẩu thoát. Hôm nay là ngày quyết định hành động. Chàng mặc quần áo như thường lệ, tù vượt biên không có quần áo tù, đi đôi giày vải do người nhà thăm nuôi đem vào. Buổi chiều về hơi trễ, gần 6 giờ xe mới chuyển bánh, tới Bà Rịa thì trời đã chập choạng tối, điện đường đã sáng. Khi xe đến ngã năm, chạy chậm lại thì Tuấn ngồi trên đống củi ở cuối xe đã nhảy xuống đường và chạy thục mạng về phía con đường bên trái vào một ngõ nhỏ, và cứ thế chạy qua mấy con đường nhỏ đi vào khu nhà dân có vườn, có nhiều cây cối. Chạy được chừng 15 phút, Tuấn dừng lại, không thấy động tĩnh gì ở phía sau. Chàng yên tâm đi qua một con đường nhỏ khác, rồi đi loanh quanh chừng 20 phút thì ra một khu phố buôn bán. Tuấn dừng lại mua một ổ bánh mì thịt và hỏi đường ra bến xe Bà Rịa. Khi nhìn thấy bến xe, chàng không vào bến mà đi qua khu khác. Tới khoảng hơn 10 giờ, chàng mới tới bến xe, nhập vào đám người ngồi nằm chờ đợi ở bến. Có lẽ đây là những người lỡ độ đường, nằm ở bến xe để chờ những chuyến xe ngày mai. Tuấn tìm được một chỗ khá tốt ở sau bến, ngồi tựa vào tường, chờ qua đêm. Nghĩ lại Tuấn thấy mình ước tính đúng. Chỉ ở khu ngã năm giữa Bà Rịa mới có thể chạy. Tên tù đội trưởng và tên công an ngồi ở phía trước đống củi không dám đuổi theo, vì sợ sẽ có những người khác theo nhau chạy. Còn bắn cũng không dám, vì khu ngã năm luôn có nhiều xe đạp, xe gắn máy và người đi bộ, nếu bắn có thể trúng người khác. Vậy là Tuấn đã thoát khỏi nhà tù Vũng Tàu, nhưng còn đường về Sài Gòn. Chàng quyết định không đi đường Bà Rịa – Sài Gòn, vì có thể bị bắt lại ở những trạm kiểm soát, mà sẽ đi bằng con đường liên tỉnh lộ Bà Rịa – Xuân Lộc, con đường đi lấy củi. Sáng hôm sau, khi bến xe đã náo nhiệt, Tuấn tới bến xe Bà Rịa – Xuân Lộc và đi chuyến xe thứ nhì. Con đường này có hai trạm kiểm soát, nhưng chỉ có tên lơ xe chạy vào trạm báo rồi chạy ra và xe tiếp tục đi. Tuấn đến bến xe Xuân Lộc sớm, vào quán ăn sáng uống cà phê. Trên xe đi Sài Gòn, Tuấn nghĩ nhiều đến Thu Hồng, tiếc thân thể màu mỡ ấy. Nàng hẹn với Tuấn là ra tù sẽ sống với nhau. Tuấn nghĩ, đẹp và dâm như thế thì Hồng lại tìm một anh nào đó, rồi bảo anh ta dọn đến chỗ của Tuấn và nàng lại được anh ta xoa bóp đêm đêm.
… Bạn đang đọc truyện Tù vượt biên tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/09/truyen-sex-tu-vuot-bien.html
Thoát khỏi nhà tù Vũng Tàu được một năm, Tuấn lại gặp 1 chuyến vượt biên khác và lần này chàng đã qua đại dương an lành tới đảo Galang. Vì là sĩ quan đã đi cải tạo, nên chỉ 5 tháng, Tuấn được phái đoàn Mỹ phỏng vấn, được nhận và chàng đã qua trại Bataan ở Phi Luật Tân hơn 1 tháng. Hôm nay là Chủ Nhật, Tuấn lên chợ khu 1 để tìm mua mấy thứ cần dùng. Từ chợ đi ra, Tuấn định tới quán bên kia đường uống cà phê thì bỗng có người kêu tên và choàng ôm ghì lấy Tuấn giữa chỗ đông người. Tuấn nhìn lại, sửng sốt thốt lên: Thu Hồng.
Hồng buông Tuấn ra:
– Hồng Bàu Sen đây. Tưởng không bao giờ gặp lại anh nữa. May quá, hôm nay em lại đi chợ trên này. Em ở mãi khu 5.
– Anh ở khu 7, cũng không mấy khi lên chợ khu 1. Hôm nay lên đây để tìm mua mấy thứ cần, nên mới có thể kỳ ngộ như thế này.
Tuấn cầm tay Hồng đi qua đường, vào quán cà phê. Hai người ngồi phía trong quán, nhìn qua thung lũng với dãy núi chạy dài vào chân trời. Cô tiếp viên đến bàn.
– Em uống cà phê hay nước ngọt?
– Cho em cà phê sữa.
Tuấn nói với cô tiếp viên:
– Please give me two cups of milk coffee.
Khi cô tiếp viên đem cà phê để ra bàn, Tuấn nói: Thank you, rồi hỏi Hồng:
– Em sang đây đã được bao lâu?
– Dạ, được 5 tháng rồi.
– Vậy thì khi anh lên Galang, em vẫn còn ở Galang.
– Em ở Galang được 8 tháng thì qua đây. Thỉnh thoảng em cũng ra mấy quán uống cà phê mà sao không gặp anh?
– Chắc đi uống khác giờ. Anh thường 9, 10 giờ mới ra quán.
– Anh thì chỉ ở quán Bàu Sen mới mong tới sớm.
Tuấn cười:
– Anh tẩu thoát rồi, còn Bàu Sen gì nữa. Mà sau đó có gì thay đổi?
– Thằng Dũng đội trưởng nhảy xuống đuổi theo anh, bị đụng vào xe máy té gãy chân. Phải mấy người xuống khiêng lên xe đi bệnh viện. Nếu nó không té, đuổi theo anh thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
– Không chắc tìm thấy anh, vì trong khu đó có nhiều con đường nhỏ. Nó vào cũng sẽ bị lạc trong mấy con đường đó. Còn anh thì chạy thục mạng lao từ đường này, quành sang đường kia để nếu có người đuổi theo cũng không biết phải đi đường nào. Nhưng nó té nên anh đỡ vất vả… Tù với nhau cả, lập công làm gì. Anh chạy nó có mất gì đâu.
– Thằng Thông lên thế thằng Dũng và đội 1 thôi đi lấy củi.
– Em còn ra cái xó chòi hay trở về bếp?
– Trưa em vẫn ngủ ở đó, nhưng không có tên nào thế chỗ của anh.
Tuấn chỉ ngón tay vào ngực Hồng:
– Chúng nó mê cá, nên anh mới có cơ hội vàng. Cảm ơn em. Ai ở tù được như anh?
– Em mê anh nên muốn cho anh thấy hết.
– Chớ không phải do lời khen người đẹp, hát hay?
– Không phải. Mê ngay từ ngày đầu anh ra Bàu Sen. Khen chỉ là dịp để làm quen. Vì thế em không thích thấy anh nhìn có vẻ say đắm cô chủ quán mà không nhìn em chăm chú bao giờ.
– Toán nữ luôn đi sau cùng, còn ở trong quán thì em ngồi khuất sau mấy cô. Như thế làm sao nhìn? Em không thấy cuối cùng anh phải kiếm cớ lùi lại để đi sau toán nữ.
– Hôm đó em hát để anh nghe. Anh khen thật đúng ý em. Nếu không khen thì biết lúc nào mới làm quen được. Hôm em mở hai khuy áo, anh có đoán được ý em không?
– Đoán được ngay khi em nằm ngửa hớ hênh.
Hồng cười, rồi lấy trong bóp ra mấy trăm đô la, đưa cho Tuấn:
– Em có anh chị ở Cali gửi cho khá tiền. Anh cầm lấy ít trăm để chi dùng. Sang Mỹ anh định ở tiểu bang nào?
– Mấy tháng ở đây anh mới tìm người bảo trợ, nên chưa biết sẽ về đâu.
– Anh ở chỗ nào yên ổn rồi thì sang Cali một chuyến. Em sẽ giới thiệu anh với anh chị em, rồi sẽ theo anh về nhà. Khi nghe tin anh chạy thoát, em mừng cho anh nhưng buồn nhiều vì nghĩ là sẽ không bao giờ gặp được anh nữa. Em vẫn nghĩ anh sẽ ở hết án như bao nhiêu người khác, nên không vội ghi cho anh địa chỉ.
– Trên xe từ Xuân Lộc về Sài Gòn, anh cũng nghĩ như em và trách mình là không lấy địa chỉ của em sớm để khi em ra tù thì đi tìm. Ai ngờ, thật là duyên số.
– Bên khu 5 có mấy quán cà phê lộ thiên. Buổi tối họ kê bàn ghế ra bãi cỏ, ngồi uống rất tình. Tối nay chừng 7, 8 giờ, anh qua em nhà dãy B phòng số 5. Mình uống cà phê lộ thiên với nhau xem hương vị cà phê Bataan đêm nay đậm đà tới đâu.
Chợt nhớ cái money order của Trần Thọ mới nhận ngày thứ sáu, phải ra nhà bank ở Batanga mới đổi sang tiền Phi được, Tuấn hỏi:
– Em đã ở Bataan mấy tháng, có đi Batanga lần nào chưa?
– Em đã đi 2 lần với cả lớp học, có thầy hướng dẫn.
– Thành phố Batanga thế nào?
– Thành phố nhỏ ven biển, cảnh đẹp và hiền hòa.
– Thứ Hai anh phải đi Batanga để đổi một money order 200 Úc Kim của một người bạn ở Úc gửi. Đô la thì có thể đổi ở đây, còn Úc kim phải ra nhà băng ở Batanga mới đổi được.
Mắt Hồng sáng lên:
– Thứ Hai em đi với anh.
– Anh sợ em không đi được, vì ra khỏi trại phải có giấy phép.
– Luật quy định như thế, nhưng người không có phép vẫn đi được. Vì ở cuối khu 7 có một đường đi vòng phía dưới trạm kiểm soát. Em sẽ ra đó trước để đón xe lam anh đi, rồi mình cùng ra bến xe Morong, đón xe đi Batanga.
– Sao em biết đường đó?
– Lớp em có nhiều tên đã đi ra Morong theo cách đó – Hồng cười: Mấy thằng kháo nhau và chỉ đường để ra Morong chơi gái. Chúng chỉ cho nhau cặn kẽ, em nghe hết nên biết đường. Còn từ Morong đi Batanga thì em đã đi hai lần, nên cũng quen thuộc như đường từ nhà tù Vũng Tàu ra Bàu Sen.