Phần 46
Tôi cứ thế đi xe một mạch ra cổng mở cổng rồi phóng đi mặc cho thầy quản sinh và Linh đang hét gọi tôi. Tôi lao đi, đạp hết mức có thể, đi như thể chưa bao giờ được đi. Đến nhà cô, đóng cửa, tôi rút điện thoại gọi cho cô.
– Alo!
– Em đang ở đâu? Anh đang đứng trước cửa nhà em đây.
– Em không có nhà đâu, anh về đi, tối em sẽ gọi cho anh.
– Không, anh muốn nói trực tiếp, anh sẽ đợi ở cửa nhà em đến khi em về.
– Anh mau về đi, tối em mới về nhà.
– Vậy anh sẽ ngồi đây đợi em đến tối.
Nói xong tôi cúp máy luôn, ngồi phịch xuống thềm cửa nhà cô vuốt mặt. Cô không thể chia tay với tôi được, không thể được, chuyện chúng vẫn đang rất tốt đẹp đấy thôi. Tôi ngồi đó được hơn nửa tiếng thì có tiếng cửa lạch cạch, tôi quay lại, là cô, tôi vui mừng đứng dậy nhìn cô.
– Anh vào đi.
Tôi dắt xe vào nhà.
– Lan, sao em lại làm thế? Linh kể hết cho anh rồi, em mau nói đi.
– Em..mình chia tay thôi anh ạ.
– Em nói gì thế? Sao lại chia tay, anh đã làm gì sai à?
– Không, anh không làm gì sai, nhưng em đã mệt mỏi lắm rồi, bây giờ em cần một người đàn ông thành đạt, có công việc ổn định để nương tựa chứ không phải là một cậu học trò cấp ba.
– Lan…
Tôi cứng họng, tôi không nghĩ cô có thể nói ra những điều đó với tôi.
– Thế còn đứa con của chúng ta?
– Em đã phá thai rồi.
– Cái gì? Không thể nào.
– Anh đi theo em.
Tôi theo cô lên phòng cô, vào phòng cô mở ngăn kéo đưa cho tôi tờ giấy, tôi cầm đọc, là giấy xác nhận phá thai của bệnh viện, tôi sốc nhìn cô.
– Tuần sau em sẽ chuyển công tác lên Hà Nội.
– Em định làm thế với anh thật à?
– Ừ, chúc anh hạnh phúc bên Linh, anh đừng có làm gì khiến em ấy buồn đấy, thôi anh về đi, mẹ em sắp đi chợ về rồi.
Tôi đứng dậy theo cô xuống nhà, đến giữa cầu thang tôi ôm lấy cô.
– Lan à, em đừng làm vậy với anh, em còn yêu anh đúng không?
– …
– Em không nhớ mình đã yêu nhau thế nào sao?
– Không, em đã hết yêu anh rồi, anh buông em ra đi.
Cô đẩy tôi ra bước lùi về đằng sau, nhưng cô bị hẫng chân và ngã về đằng sau lăn từ giữa cầu thang xuống nền nhà. Tôi bất ngờ với tay giữ cô nhưng không kịp, cô nằm bất động dưới nền nhà.
– Lan!!!
Tôi hốt hoảng chạy xuống đỡ đầu cô lên gọi cô.
– Lan!! Em tỉnh lại đi! Lan.
Cô đã hoàn toàn bất tỉnh, tôi sợ hãi vội ra ngoài gọi taxi, tôi bế cô lên xe rồi giục anh tài xế mau đi đến bệnh viện, lúc này tôi đang rất lo lắng và sợ hãi, liệu cô có bị làm sao không, nếu cô gặp phải chuyện gì tôi sẽ ân hận suốt đời. Đến viện tôi bế cô chạy xồng xộc vào viện tìm phòng cấp cứu. Y tá yêu cầu tôi đặt cô lên cáng rồi đẩy cô vào phòng cấp cứu, tôi vào theo nhưng bị y tá ngăn lại. Tôi ra ghế ngồi chờ, bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn, sợ hãi, lo lắng, tôi cứ cầu mong cho cô không sao, tôi tự trách mình đã hại cô, giá như người ngã là tôi. Nửa tiếng sau bác sĩ đi ra, tôi vội đến hỏi.
– Lan có sao không bác sĩ?
– Bệnh nhân không sao, nhưng do bị va đập mạnh nên não bị đông máu trong và có thể hôn mê vài ngày, cũng may đưa đến bệnh viện sớm nên nằm điều trị vài hôm cho cục máu đông tan là khỏi.
– Vâng, cảm ơn bác sĩ.
Tôi cảm thấy bớt lo lắng hơn một chút, cô đã được chuyển vào phòng điều trị. Tôi đi vào ngồi nhìn cô, cô vẫn đang hôn mê, tôi nắm lấy tay cô.
– Lan, anh xin lỗi..anh xin lỗi, em mau tỉnh lại đi…
Cô vẫn nắm bất động, tôi ra ngoài gọi cho mẹ cô, năm phút sau bác đến, nhìn sắc mặt bác cũng đủ biết bác lo lắng đến mức nào.
– Lan bị làm sao vậy cháu?
– Cô Lan bị ngã cầu thang…
– Trời, sao lại bất cẩn thế hả con. Cảm ơn cháu nhé, cũng may có cháu đưa đi bệnh viện sớm chứ không thì chết.
– Vâng.
Tôi đứng nhìn cô và mẹ cô, lúc này tôi đang rất hối hận. Ở lại một lúc rồi tôi đi về, mặc dù rất muốn ở lại nhưng có mẹ cô nên không được. Tôi thẫn thờ đi bộ về nhà, tôi không chú ý đường mà cứ mải nghĩ về cô, tiếng còi xe inh ỏi, tôi giật mình chạy nhanh sang đường. Về đến nhà, tôi thấy Linh đang đứng ở cửa nhà tôi, thấy tôi bơ phờ chậm chạp đi từng bước Linh vội chạy đến.
– Đang học mà anh chạy đi đâu vậy? Anh làm sao mà nhìn bơ phờ thế này.
Tôi không nói gì lấy chìa khoá trong balo của tôi mà Linh đã mang về hộ mở cửa bước vào nhà ngồi ngồi ghế, Linh lặng lẽ ngồi xuống cạnh tôi.
– Chị Lan …
– Lan đang nằm viện rồi.
Linh bất ngờ hỏi tôi.
– Sao chị ấy lại nằm viện?
– Bị ngã cầu thang…là do anh.
Rồi tôi kể lại cho Linh, Linh nắm lấy tay tôi an ủi.
– Không phải tại anh đâu, anh đừng tự trách mình nữa, chị ấy cũng không sao rồi, nằm viện vài hôm là khỏi thôi, anh đừng buồn nữa.
– Ừ, cảm ơn em.
Linh nhìn tôi mỉm cười. Đến tối, tôi và Linh đến thăm cô, cô vẫn đang hôn mê. Ngồi nhìn cô tim tôi thấy đau nhói, nghĩ về điều cô đã nói, tôi cảm thấy cô nói đúng, tôi chỉ là thằng nhóc vẫn còn ăn bám gia đình không thể là bờ vai vững chắc cho cô tựa vào. Cõ lẽ khi cô tỉnh dậy tôi sẽ làm theo điều cô nói, tôi sẽ buông tay cô….
Hai ngày sau, ngay khi nghe tin cô đã tỉnh từ mẹ cô mặc dù đang học nhưng tôi cũng bỏ, chạy đến bệnh viện thăm cô, nhưng rồi tôi khựng lại khi thấy cô đang nói chuyện với anh Phong. Thấy tôi đến họ thôi không nói nữa. Tôi chào Phong rồi đến ngồi xuống ghế cạnh cô.
– Lan tỉnh rồi à?
– Ai đây anh?
Tôi sững lại khi nghe cô nói vậy, tôi nhìn Phong, rồi nhìn cô, cô cũng nhìn tôi, nhưng ánh mắt rất khác, ánh mắt như đang nhìn kẻ xa lạ chứ không còn là ánh mắt yêu thương trước đây nữa.
– Đây là học trò của em đấy, thôi anh ra ngoài một chút, hai người nói chuyện đi.
Phong đi ra khỏi phòng bệnh, cô vẫn nhìn tôi với ánh mắt xa lạ ấy.
– Anh! Hiếu đây! Em không nhớ sao?
– Không, tôi không nhớ, mà tôi làm giáo viên bao giờ mà có học trò nhỉ, mà nếu cậu là học trò của tôi thì cậu sẽ ít tuổi hơn tôi sao cậu lại xưng anh với tôi.
– Anh…
Tôi nắm lấy tay cô.
– Em không nhớ gì sao? Anh là người yêu của em mà, em không nhớ chúng ta đã yêu nhau như thế nào à?
Cô gạt tay tôi ra.
– Cậu làm trò gì vậy, tôi không quen cậu sao có thể yêu cậu được, mà cho dù có quen tôi cũng không thể yêu người ít tuổi hơn mình được.
Tôi choáng váng, chuyện gì đang diễn ra thế này, không lẽ cô bị mất trí nhớ, không thể nào, bác sĩ có nói cô sẽ bị mất trí nhớ đâu. Tôi ra ngoài tính tìm bác sĩ.
– Hiếu!
Tôi quay lại, Phong bước đến.
– Đừng tìm bác sĩ làm gì, bác sĩ nói do não bị chấn thương nên khi tỉnh lại Lan đã mất trí nhớ về một khoảng thời ở gian hiện tại, họ nói rất khó để lấy lại phần trí nhớ đã mất.
Tôi không biết nói gì, thật sự rất sốc, tôi đấm mạnh vào tường, mọi người quay ra nhìn tôi.
– Em về đi, khi nào bình tĩnh lại thì quay lại đây anh em ta nói chuyện.
Nói xong Phong đi vào phòng cô, tim tôi lúc này rất đau, như có ai đó đang bóp nát trái tim tôi vậy, tôi ngồi phục xuống cầu thang bần thần một lúc mới ổn định trở lại, sau đó tôi đi về nhà. Về nhà tôi không biết nên làm gì bây giờ, mọi chuyện thật… Tôi không biết phải là sao, tôi suy nghĩ. Càng nghĩ càng buồn càng đau, càng ân hận vì là nguyên nhân chính khiến cô trở nên như vậy. Tôi nghĩ về mấy ngày vừa qua, cuối cùng tôi quyết định sẽ buông tay cô. Cô đã không còn nhớ tôi là ai, có lẽ thế sẽ tốt hơn, cô sẽ không phải đau vì tôi nữa…
Hôm sau tôi cùng Linh đến gặp cô, cô vẫn nhìn tôi với ánh mắt ấy nhưng có phần ác cảm hơn, cô cũng không nhận ra Linh, tôi và Phong ra ngoài hành lang ngồi nói chuyện.
– Nếu trước đây anh không hứa với Lan sẽ không động đến cậu thì có lẽ khi nghe tin từ mẹ Lan anh đã cho người dằn mặt cậu rồi.
– ….
– Thôi, như thế này cũng tốt, Lan không nhớ cậu đâu nên từ nay đừng đến làm phiền cô ấy nữa.
– Em cũng quyết định buông tay Lan rồi, thế này có lẽ sẽ tốt hơn, Lan bên anh sẽ hạnh phúc hơn, mong anh hãy đối xử tốt với cô ấy.
– Chuyện này cậu không phải lo, anh sẽ làm tốt hơn cậu rồi.
– Ừm.
Phong vỗ vai tôi cười, tôi vào nhìn mặt cô một chút rồi về.
– Anh đừng buồn nhiều quá, chị Lan cũng không muốn thấy anh buồn đâu.
– Ừ.
Về nhà, tôi suy nghĩ về cô, khóa mình trong phòng rồi bật máy tính xem lại những bức ảnh chụp chung của hai chúng tôi và khóc, những giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi. Tôi nhớ lại những kỉ niệm của chúng tôi, nhớ những ngày mới quen, rồi đêm giao thừa, khi cô nói lời yêu tôi, khi tôi và cô trao cho nhau nụ hôn đầu tiên, tôi vẫn nhớ như in nụ hôn đó, đôi môi căng mọng ngọt ngào. Rồi lần hụt hẫng khi tôi và cô quan hệ lần đầu, rồi buổi sáng sau cái đêm tôi cướp mất đời con gái của Linh, cô đã khoan dung như thế nào, và còn nhiều hơn nữa. Những ngày tiếp theo không có cô sẽ vất vả lắm đây, nhưng may mắn cho tôi Linh luôn ở bên tôi an ủi, động viên, tôi không đến gặp cô mà chỉ nghe tin từ Phong…
Năm ngày sau cô đã bình phục hoàn toàn và được xuất viện, nhưng phần trí nhớ đã mất thì không thể lấy lại được….
Hai tuần sau kể từ ngày cô xuất viện tôi nhận được một tin nhắn của Phong: “Lan sắp đi Hà Nội rồi, em đến gặp Lan lần cuối đi.” Đọc tin nhắn của Phong mà tôi lưỡng lự không biết có nên đến không, nhưng rồi như một điều gì đó thôi thúc tôi vội vàng lấy xe đạp hết sức đến nhà cô. Nhưng tôi lại không dám vào gặp cô, tôi sợ phải gặp lại ánh mắt xa lạ mà cô nhìn tôi lúc ở viện, tôi đứng ở gốc cây bên kia đường nhìn vào ngõ nhà cô, may vẫn nhìn thấy cô đang cùng Phong và mẹ cô mang vali nên ôtô. Hôm nay cô mặc chiếc váy trắng tinh khôi, tóc xõa dài, nàn da trắng hồng, nhìn cô thật đẹp, thiên thần của trái tim tôi. Rồi khi cô cười với Phong, một nụ cười quen thuộc, bao nhiêu hình ảnh lại tràn về, tim tôi lại đau nhói. Khi dọn đồ xong cô chuẩn bị bước lên xe, cô bỗng dừng lại nhìn quanh một vòng như đang tìm thứ gì đó rồi mới bước lên xe. Chiếc xe từ từ lăn bánh, tôi đứng nhìn chiếc xe đi xa dần, cô đi rồi, đi thật rồi. Tôi lẩm bẩm: “Cô giáo! Em sẽ mãi ở trong trái tim anh!”.
— Hết —