Phần 44
Về đến nhà tôi cảm thấy mệt mỏi, nằm trên giường nghĩ về chuyện vừa rồi, tôi nghĩ mình đã làm đúng, Linh chắc sẽ vượt qua chuyện này thôi. Có lẽ giờ này nàng đang khóc, thôi kệ đi ngủ đã, tôi gắng ngủ những không thể nào ngủ được, cứ lăn qua lăn lại trên giường, đến hai giờ sáng tôi ngủ lúc nào không biết. Sáng hôm sau tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức của đồng hồ. Dậy uể oải đánh răng, rửa mặt, mặc quần áo, xuống nhà ăn sáng rồi đi học. Đến lớp, chưa thấy Linh đến lớp, năm phút nữa là vào lớp rồi, tôi lấy điện thoại gọi cho nàng….
Tút…tút…
Không nghe máy.
Tút…tút…
Vẫn không nghe máy, chắc vẫn còn buồn, tôi bỗng thấy mình thật tệ bạc. Vào lớp, ngồi vào chỗ, hôm nay bàn rộng quá, cô bước vào lớp, cả lớp đứng dậy chào cô rồi ngồi xuống.
– Linh hôm nay không đi học sao Hiếu?
– Vâng, chắc Linh ốm.
– Ừ, Linh gửi giấy xin phép à?
– Vâng.
– Ừm.
Ngồi học tôi không tập trung được, cứ nghĩ hoài về Linh, tiết học trôi qua thật nhạt nhẽo, ra chơi tôi xuống căn-tin với cô.
– Chiều mình đến thăm Linh nhé, không biết em ấy bị làm sao mà không thấy gửi giấy xin phép nghỉ học.
– Ừ.
– Em sao vậy Hiếu?
– À …không sao.
Tiếng trống vào lớp vang lên, cô đuổi tôi lên lớp, chiều nay phải gặp Linh, tôi thấy khó nhìn mặt Linh quá, không biết gặp Linh phải nói gì, cô mà biết tôi chia tay Linh thì sẽ thế nào đây, chắc cô sẽ giận tôi lắm, những tiết học dần qua đi.
Ba giờ chiều cô đến đón tôi qua nhà Linh.
– Cháu chào chú, Linh có nhà không chú?
– Hai cháu vào đi, Linh ở trên phòng đấy, không biết nó làm sao mà khóc suốt từ hôm qua đến giờ, cứ ở trong phòng không ra ngoài, chú hỏi mà nó không nói..hai cháu lên động viên nó giúp chú với.
– Vâng.
Tôi với cô đi lên phòng Linh, cô gõ cửa.
– Linh ơi chị với Hiếu đến thăm em này, cho bọn chị vào nhé!
– …
– Linh! Em có trong phòng không đấy?
– Vâng, chị vào đi.
Chúng tôi vào phòng Linh, tôi bất ngờ, nhìn Linh lúc này thật bơ phờ, tóc thì rối mù, mắt sưng húp, nhìn thấy thương quá.
– Em sao vậy Linh? Sao mắt sưng hết lên thế này?
– Em không sao đâu.
Linh cười, một nụ cười méo mó, tôi nhìn Linh không biết nói gì cả.
– Em đừng giấu trong lòng một mình như vậy, có chị với Hiếu luôn ở bên cạnh em mà.
– Vâng, dù sao mọi chuyện cũng qua rồi, em không sao đâu.
– Ừ, để chị chải lại tóc cho, rối mù hết lên rồi.
Cô với Linh ngồi quan tâm nhau rất tình cảm, tôi thì chỉ biết ngồi im lặng ở ghế.
– Chắc anh lại làm gì sai với Linh đúng không?
Tôi bất ngờ khi cô hỏi tôi câu này, chưa kịp trả lời sao thì Linh đã nói.
– Không phải tại anh Hiếu đâu chị.
– Ừ, Hiếu mà bắt nạt em thì cứ nói với chị để chị xử lý.
– Vâng, hi hi.
Hai người họ thật tình cảm, nghe cô bảo xử lý tôi lại thấy hơi nhột, chúng tôi ngồi chơi với Linh đến bốn rưỡi thì về, hình như Linh có vẻ khá hơn khi được cô quan tâm, lúc về tôi lán lại nói với Linh vài câu.
– Anh xin lỗi.
Linh cười nhìn tôi.
– Em không sao đâu, anh về đi, chúc anh hạnh phúc bên chị Lan.
– Ừ, cảm ơn.
Ra khỏi phòng Linh tôi thở dài, xuống nhà thấy cô đang nói chuyện với bố Linh, chúng tôi chào chú rồi đi về.
– Nhìn Linh em thấy thương quá, tội nghiệp em ấy, khóc sưng hết mắt.
– Ừ…
…
– Thực ra…Linh như vậy là tại anh.
– Sao? Anh đã làm gì để em ấy khóc như vậy hả? Anh thật xấu xa.
– Anh biết…anh với Linh …chia tay rồi.
– Hả? Sao anh lại làm vậy với Linh, anh không nhớ em đã nói gì sao?
– Anh biết, nhưng chuyện chúng ta đã rõ ràng rồi nên anh nghĩ anh phải làm vậy.
– Rõ ràng gì chứ…anh thật ngốc, anh mau xin lỗi rồi quay lại với em ấy đi.
– Nhưng còn anh với em?
– Anh với em vẫn vậy mà, anh mau quay lại với Linh đi, anh không thấy em ấy buồn thế nào à? Anh không sớm làm lành với Linh em giận anh luôn đấy.
– Thôi anh không muốn nhắc đến chuyện đấy đâu, mình đi đâu chơi nhé.
– Không, mình về đi, khi nào anh làm lành với Linh thì em mới đi chơi với anh.
– Em bị làm sao thế hả?
– Em không làm sao cả, anh mới là người bị làm sao đấy.
Tôi thấy bực mình khi cô cư xử như vậy với tôi, tôi yêu cô có yêu Linh đâu mà cô bắt tôi quay lại với Linh, tôi sẽ không quay lại với Linh đâu, về nhà tôi với cô cau có với nhau, cô thật khó chịu, cô không nghĩ cho mình hay sao mà cứ lo cho người khác thế không biết. Cả buổi tối tôi với cô không nhắn tin, gọi điện cho nhau, tôi lại cắm đầu vào game…
Hôm sau đi học Linh đã đi học trở lại nhưng mắt vẫn còn sưng, tôi cảm thấy ngại khi gặp Linh.
– Đi học lại rồi à?
– Ừ.
– Đi ăn sáng không?
Linh đứng dậy đi ăn sáng cùng tôi, nhưng chúng tôi chẳng nói gì với nhau, ngồi ăn mà chỉ im lặng, tôi phá vỡ sự im lặng.
– Đừng buồn nhiều quá, sẽ sớm quên thôi.
– Không quên đâu.
– Định nhớ để đau khổ suốt đời sao?
– Ừm.
Tôi quay ra nhìn Linh, Linh nhìn tôi cười rồi quay đi.
– Điên.
– Kệ.
Tiếng trống vào lớp vang lên, chúng tôi cùng nhau đi lên lớp, những tiết học dần qua đi, chúng tôi không nói chuyện nhiều. Về nhà tôi gọi cho cô từ tối qua đến giờ chưa được nói chuyện với cô rồi.
– Anh xin lỗi và quay lại với Linh chưa?
– Chưa.
– Thế em tắt máy đây, khi nào anh làm lành với Linh thì gọi cho em.
Nói xong cô tắt máy luôn, cô ép tôi quá rồi, tôi sẽ không quay lại với Linh đâu. Suốt mấy ngày sau đó cô – tôi – và Linh vẫn vậy, cô vẫn không chịu nói chuyện hay hẹn hò với tôi, thật bực mình, cô vẫn chưa cho tôi đến thưa chuyện với mẹ cô. Nhưng sao tôi thấy bụng cô vẫn như thế, không thấy to thêm, hay là cô quấn băng ép cho bụng đỡ lộ nhỉ, mấy ngày nay chưa được lại gần cô rồi, nhớ quá. Đang ngồi học tôi phóng xe đến nhà cô, tôi gọi cô ra một góc tối.
– Anh không ở nhà học bài đi còn đến đây làm gì.
– Anh nhớ em và con.
– Anh không nhớ em nói gì sao? Anh quay lại với Linh chưa?
– Anh không quay lại với Linh đâu, em đừng ép anh nữa.
– Thế mình chia tay đi.
Tôi bất ngờ, tôi không ngờ cô lại nói như vậy.
– Em nói cái gì vậy hả?
– Mình chia tay đi.
– Không được,… còn con của chúng ta.
– Mẹ con em tự lo được.
– Không, em đang nghĩ cái gì vậy?
– Vậy sao anh không nghe em?
– Nghe cái gì? Sao lúc nào em cũng nghĩ cho người khác mà không nghĩ cho bản thân mình thế hả!
Tôi lớn tiếng, cô nhìn tôi.
– Anh xin lỗi.
– Không sao đâu, anh về đi không hàng xóm em để ý.
– Ừ, anh xin lỗi,..anh yêu em.
Cô không nói gì lặng lẽ đi vào nhà, tôi bối rối quay đầu xe về, vừa đi tôi vừa tự chửi bản thân mình ngu ngốc khi lớn tiếng với cô, nhất lại là ngay trong khu nhà cô và cách nhà cô có ba nhà. Tại sao cô lại vì Linh mà nói chia tay tôi, cô không yêu tôi hay sao, cô không biết tôi yêu cô đến mức nào hay sao mà cô lại làm vậy với tôi. Giá như ngay từ những ngày đầu tôi không quá thân với Linh thì tương lai của tôi và cô có lẽ cũng đã tốt đẹp hơn. Số phận như đang đùa cợt tình cảm của chúng tôi vậy. Về nhà tôi không tài nào ngủ được, một đêm thức trắng với bao suy nghĩ, hôm sau tôi mệt mỏi lết xác đi học, bộ dạng thất thểu. Đến lớp Linh thấy tôi như vậy chạy đến lo lắng hỏi thăm.
– Làm sao vậy? Ốm à?
– Không sao.
Tôi gạt Linh ra đi đến chỗ ngồi, ngồi phịch xuống ghế xoa xoa mặt, Linh đứng nhìn tôi không nói gì. Tôi đứng dậy đi mua đồ ăn sáng, Linh lặng lẽ đi theo tôi rồi lại lặng lẽ ngồi xuống cùng tôi ăn sáng, không khí thật căng thẳng.
– Hiếu….
– Gì?
– Em sẽ coi như chúng ta chưa có chuyện gì và tiếp tục yêu anh.
Tôi bất ngờ nhìn Linh.
– Nói cái gì vậy?
– Em sẽ vẫn coi anh là người yêu của em.
– Lan đã nói gì?
– Chị ấy không nói gì cả.
– Đừng phá vỡ tình cảm của chúng tôi nữa, tôi xin cô.
– Em sẽ không phá vỡ tình cảm của hai người đâu.
– Vậy hãy từ bỏ cái ý nghĩ ngu ngốc đấy đi.
– Không, em sẽ không bỏ đâu.
Tôi nghiến răng, thật quá quắt, tôi ném mạnh hộp xôi xuống đất rồi đi lên lớp, cả buổi học tôi tránh mặt và không nói chuyện với Linh. Đến trưa cô gọi cho tôi, tôi mừng như cún vớ được cứt.
– Alo, anh nghe nè.
– Anh ăn cơm chưa?
– Anh ăn rồi, còn em?
– Em cũng vậy, chiều nay anh đến nhà em chơi nhé, mẹ em đi chùa rồi.
– Anh đến luôn bây giờ nhé.
– Vâng.
Tôi vội vàng đạp xe hết tốc lực đến nhà cô, vậy là lời nói chia tay của cô với tôi chỉ là đe dọa tôi mà thôi. Vào trong nhà cô ôm lấy tôi.
– Em nhớ anh.
– Anh cũng nhớ em nhiều lắm, cũng gần hai tuần rồi em giận anh còn gì.
– Ai bảo anh không chịu nghe em.
– Anh đã bảo là anh không muốn đâu, Linh hôm nay đã nói muốn quay lại với anh nhưng anh không đồng ý, không biết nghĩ cái gì nữa.
– Là em bảo Linh quay lại với anh đấy.
– Hả? Sao em lại làm vậy?
Tôi cảm thấy bực mình vì cô đã làm vậy.
– Em đã nói gì với Linh?
– Đó là bí mật giữa bọn em, em không nói đâu.
– Sao em cứ bướng bỉnh thế hả?
– Anh mới là người bướng bỉnh đấy, em muốn anh hạnh phúc thôi.
– Nhưng anh chỉ hạnh phúc khi ở bên em thôi.
Cô cười nhìn tôi, một nụ cười rất khó hiểu, rất khác.
– Em cười gì?
– Không.
– Mình đi đâu chơi nhé.
– Thôi, em muốn ôm anh như thế này thôi, em buồn ngủ quá, mình đi ngủ đi anh.