Phần 42
Đến tối, ngồi ăn cơm tôi thấy mẹ hình như vẫn chưa thư dãn nên tôi lại thôi không nói, hơn bảy giờ trời bắt đầu mưa khá to, thảm nào lúc chiều nhiều mây thế. Tôi ở nhà nói chuyện điện thoại với cô, chát yahoo với Linh, nàng đòi chat qua Fb nhưng tôi không đồng ý, fb chả có gì vui sất, mấy cái biểu tượng cảm xúc xấu hoắc, chả bù cho yahoo. Nhiều lúc loạn lên tôi toàn nói nhầm mấy câu linh tinh với cô, may mà cô không để ý, mà cô có để ý chắc tôi cũng chẳng biết.
– Cả ngày nay mẹ anh đang bực cái gì đấy làm anh không dám nói chuyện của chúng mình.
– Vâng, anh từ từ thôi, mà hình như bụng em đang to lên hay sao ấy, em lo quá.
– Em cố gắng đừng để ai biết nhé, anh sẽ cố gắng nói chuyện với mẹ anh sớm nhất có thể.
– Vâng, mà anh không học bài đi, mai đến lớp anh mà chưa làm hết bài tập em giao thì anh biết tay em.
– Em lại bắt lạt anh đấy à?
– Em không biết đâu, thôi anh làm bài đi, em tắt máy đây.
– Ơ kìa…
Chưa nói xong mà cô đã tắt máy, cô chỉ giỏi bắt lạt tôi thôi. Tôi lại vừa làm bài tập cô giao vừa chat với Linh, chúng tôi thảo luận mấy bài toán, cãi nhau ỏm tỏi, gửi biểu tượng cảm xúc loạn xạ.
Trước khi lên giường tôi gọi cho cô chúc ngủ ngon rồi đến Linh, hôm nay thật mệt mỏi, tôi ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau đi học, đi ngang qua phòng quản sinh thấy cô, cô nhìn tôi cười, tôi cũng vậy, chả có thể làm gì hơn, buồn thật, tôi lấy điện thoại nhắn tin cho cô hỏi cô ăn sáng chưa và mấy thứ lặt vặt khác. Linh đến lớp là kéo tôi xuống căn-tin mua đồ ăn sáng rồi lại ra chiếc ghế đá quen thuộc ngồi ăn. Vào tiết học, tôi chăm chú nhìn cô, không chú ý nghe giảng bị cô nhắc mấy lần nhưng vẫn như không, cô nhắn tin cho tôi đe dọa, tôi chăm chú nghe giảng. Những tiết học dần qua đi, trưa về nhà, mẹ tôi hôm nay có chuyện vui hay sao mà về khá sớm, không mắng tôi vì la cà như mọi hôm nữa, chắc hôm nay má có chuyện gì vui, cơ hội để tôi thưa chuyện với má đây rồi. Ngồi ăn cơm tôi cứ nhìn má ngập ngừng định nói nhưng lại thôi, tôi run quá.
– Có chuyện gì muốn nói hay sao mà cứ nhìn mẹ thế?
– Vâng.
– Thế nói đi, lại tiền tiêu vặt hả?
– Không, ăn cơm xong con mới nói được.
Ăn xong tôi đẩy má ra ngoài uống nước xem tivi còn tôi xung phong đi rửa bát, chứ mọi hôm ăn xong là tôi phắn lên phòng chơi game rồi. Rửa bát xong tôi ra ngồi với má, tôi càng lúc càng run và hồi hộp, tôi không biết phải bắt đầu như thế nào.
– Mẹ, con nói ra mẹ đừng sốc quá…
– Ừ, nói đi.
– Con …có người yêu rồi…
Má cười.
– Tưởng chuyện gì to tát, thế nó là con gái nhà ai, hai đứa yêu nhau lâu chưa?
– Bọn con yêu nhau từ đợt tết âm lịnh, nhưng còn chuyện to hơn chút xíu…
– Làm sao? Nói luôn đi mẹ nghe.
– Người yêu con có…có…
– Có gì?
– Có …thai rồi ạ.
Tôi nhắm chặt mắt nói, ngay lập tức mẹ tôi làm rơi điều khiển tivi xuống đất, trong đầu tôi hiện lên dòng chữ: “Thôi xong rồi.”
– Mẹ…mẹ bình tĩnh thôi ạ.
– Mày…con ơi là con.
Má cầm luôn cây chổi lông gà đánh tôi, tôi co ro chịu chận.
– A! A! Mẹ bình tĩnh đi mẹ, a, con xin lỗi.
Sau một hồi ăn chổi lông gà thần chưởng mẹ cũng tha cho tôi.
– Sao mày lại làm vậy với con gái nhà người ta hả con, mẹ dạy mày thế nào mà mày lại làm thế với con gái nhà người ta.
– Con xin lỗi.
Tôi xoa xoa cánh tay, nơi bị ăn đòn nhiều nhất xin lỗi má với vẻ mặt không thể biết lỗi hơn, mà thở dài nhìn tôi rồi nói.
– Thế con bé đấy con gái nhà ai, bao nhiêu tuổi?
– Dạ…
Tôi nhìn má, lỗi sợ hãi cục bộ dâng lên, tôi nhắm mắt nói với má.
– Là…là…cô Lan ạ.
– Cái gì????
Tôi ti hí mắt nhìn má, má có vẻ rất sốc.
– Mẹ, mẹ bình tĩnh đi ạ.
– Mày…thằng mất dạy này…
Má lại cầm chôi lông gà vụt tôi, tôi ngồi im chịu ăn đòn.
– Sao mày có thể …con ơi là con…. Mẹ cho mày ăn học tử tế để mày làm chuyện đồi bại với cô giáo à…
Không biết mà đánh tôi bao nhiêu cái nhưng cái chổi lông gà này đánh phát nào thấm phát đấy, nước mắt tôi chảy ra, tôi bắt đầu khóc tu tu như con nít.
– Con xin lỗi mẹ…hu hu…nhưng chuyện đã xảy ra rồi con còn biết làm thế nào nữa.
Thấy tôi khóc, mẹ không đánh tôi nữa.
– Mày có biết từ lúc bố mày ly dị mẹ mẹ đã phải vất vả thế nào để nuôi mày ăn học đến ngày hôm nay không?
– Con xin lỗi….
– Hừ… Thế giờ mày định làm gì? Mấy tuần rồi?
– Cô có thai hai tuần rồi, cô có nói đi phá thai nhưng con không đồng ý, con muốn giữ lại đứa bé, con…sẽ cưới cô.
Tôi vừa nói xong mẹ lại đánh tôi thêm vài cái rồi mắng.
– Mày ngốc lắm con, trời ơi là trời.
Má đứng dậy đi vào phòng, tôi nói vọng theo.
– Mẹ đồng ý cho con lấy cô nha mẹ.
– Để mẹ suy nghĩ, mẹ còn phải nói với bố mày nữa.
Tôi thất thểu đi lên phòng, má đánh đau quá, lâu lắm rồi tôi mới bị ăn đòn như vậy, hình như từ năm lớp năm đến giờ thì phải, lần sau phải để mấy thứ hung khí này ra xa rồi mới nói chuyện với má được, hic. Tôi lên phòng ngồi xuýt xoa mấy chỗ bị đánh gọi cho cô.
– Anh nói với mẹ anh rồi.
– Thế mẹ anh nói sao? Mẹ anh có sốc lắm không.
– Có, mẹ bảo phải suy nghĩ, mẹ còn đánh anh đây này, đau quá, hic.
Cô cười khúc khích bên kia phone, tôi bị thế này còn cười được, cô thật ác, nói chuyện vài câu nữa rồi thôi, có vẻ cô đang rất lo lắng, tôi cũng vậy, và sợ hãi nữa, má mà đánh nữa là toi. Tôi ngồi, trên phòng ngóng má, hơn một giờ, đến giờ đi làm của má rồi, sao đây, tôi sốt ruột.
– Tối bảo cô Lan đến đây ăn cơm nói chuyện.
– Vâng.
Tôi hí hửng xuống nhà tiễn má đi làm, rồi chạy lên nhà gọi điện cho cô.
– Mẹ anh muốn tối nay em đến nhà anh ăn cơm nói chuyện.
– Vâng, em lo quá.
– Anh cũng lo lắm chứ, nhưng chắc không sao đâu.
– Vâng, em xin lỗi, vì em mà anh bị mẹ đánh đòn như vậy.
– Em đừng nói vậy, anh mới là người có lỗi, không sao đâu, anh chịu đựng được, vì em và con.
– Vâng, em cảm ơn chồng yêu nhiều lắm.
– Hì, mà chiều nay em phải đi dạy đúng không, em đừng dạy mệt quá nhé.
– Vâng, thôi em đi dạy đây, tạm biệt chồng yêu, bốn giờ em sẽ đến nhà anh.
– Ừ, tạm biệt vợ yêu.
Một cảm giác là lạ dâng trào trong tôi khi cô gọi tôi là chồng yêu, trong tôi dâng lên một sức mạnh mãnh liệt, tôi cảm thấy mình phải có trách nhiệm với cô hơn bao giờ hết, nhất định tôi sẽ cưới cô, nhất định là như vậy. Tôi leo lên giường nằm xoa xoa chỗ bị má đánh, tôi lo lắng không biết tối nay mẹ sẽ nói gì với cô, mong mẹ đừng làm khó cô quá, tôi cũng mong mẹ không phản đối chuyện của hai chúng tôi, chắc mẹ sẽ không phản đối đâu, mẹ vốn thương tôi lắm. Tôi lại nghĩ cách nói thế nào cho Linh đỡ đau lòng, nghĩ hoài không ra, đau đầu thật. Bỗng chuông nhà tôi gieo lên, không biết ai đến giờ này nữa, tôi đi xuống, là Linh.
– Sao em đến mà không gọi cho anh trước?
– Anh không muốn em đến à?
– Không phải.
Tôi với Linh đi vào nhà.
– Túi gì đấy?
– Bánh rán em vừa làm đấy, cả sữa chua mít nữa.
– Em giỏi ghê.
Được khen Linh cười tít mắt, chúng tôi ngồi xem tivi và ăn bánh. Ngồi cạnh Linh, tôi muốn mở lời mà không thể, muốn nói cho Linh biết tất cả nhưng lại sợ nàng sốc, đau khổ, biết đâu nàng lại làm chuyện gì đó ngu ngốc thì sao. Nhưng nếu tôi không nói thì trước sau gì Linh cũng biết, lúc đó mọi chuyện càng trở lên tồi tệ.
– Linh, anh xin lỗi.
– Ơ, anh sao vậy?
– Anh xin lỗi.
– Sao anh lại nói vậy? Mà tay anh làm sao thế này?
Linh vén áo tôi lên, nàng bất ngờ khi nhìn thấy tôi bị như vậy.
– Anh bị làm sao thế này? Anh đánh nhau à?
– Không, anh…bị mẹ đánh.
– Thật à? Mẹ anh đánh ghê vậy, anh làm sao mà lại để mẹ đánh thế?
– Anh cũng không biết.
– Anh đừng có giấu em.
– Anh nói thật mà.
– Hừ…
Linh lườm tôi rồi đứng dậy định đi đâu đó.
– Em đi đâu đấy?
– Em đi mua băng dán cho anh.
– Anh không sao đâu, ngồi xuống đi.
Tôi kéo Linh ngồi xuống, nàng yêu tôi như vậy cơ mà vậy mà tôi sắp làm khổ Linh, buồn thật. Tôi vẫn chưa biết nói với Linh thế nào, đã bốn giờ kém rồi, phải nói khéo để Linh về thôi.
– À bốn giờ bác anh đến đây rồi….
– Anh muốn em về chứ gì?
– À…ừ…
Tôi cười cười, Linh đứng dậy đi về. Tôi chạy lên phòng dọn dẹp lại phòng rồi xuống nhà xem tivi đợi cô đến, bốn giờ năm phút cô đến. Tôi ra mở cửa, cô mặc quần jean và áo phông, nhìn cô thế này trông…ngực cô tròn thật.
– Mẹ anh chưa về à?
– Ừ, em vào nhà đi, để anh dong xe cho, túi gì đấy?
– Túi hoa quả thôi anh.
Dong xe xong tôi cũng chạy vào nhà với cô, cô mang túi hoa quả vào bếp, tôi lấy nước cho cô.
– Chỗ anh bị mẹ đánh đâu cho em xem nào?
– À, không sao đâu em.
Cô bắt tôi cho cô xem chỗ bị đánh, cuối cùng tôi đành cho cô xem, cô xuýt xoa thương tôi, y chang người chị đanh dỗ dành thằng em bị mẹ đánh đòn hư.
– Em lo lắng quá anh à.
– Anh cũng thế, nhưng em đừng lo, chắc mẹ anh không làm gì em đâu, mà có làm gì anh cũng sẽ bênh vực em.
– Em không cho anh cãi mẹ anh đâu.
– Anh có bảo anh sẽ cãi mẹ anh đâu.
Đúng lúc đấy thì mẹ tôi đi làm về, chắc hôm nay mẹ xin về sớm, tôi với cô ra chào má.
– Cháu chào cô.
– Cô giáo đến bao giờ đấy? Vào nhà đi.
– Cháu cũng vừa mới đến thôi.
Ba chúng tôi đi vào nhà, mẹ đi thay quần áo rồi ra nói chuyện với chúng tôi, được vài câu mẹ rủ cô đi chợ mua thức ăn. Tôi đòi đi cùng, mẹ không cho, hai người đi rồi, tôi ở nhà lo lắng, chắc chỉ là đi chợ bình thường thôi, tôi trấn an mình. Nửa tiếng sau họ mới đi chợ về, đi gì mà lâu thế, tôi chạy ra đón, bê túi thức ăn cho cô, tôi nói thầm với cô.
– Mẹ anh có nói gì không?
Cô nhìn tôi cười lắc đầu, phù. Ba chúng tôi vào bếp nấu nướng, tôi cứ tranh làm hộ cô.
– Anh cứ để em làm, em không sao đâu.
– Hiếu ra mua cho mẹ chai xì dầu đi.
– Vâng.
Tôi nhìn cô rồi lấy tiền đi mua, mẹ đang nhắc khéo tôi đây, khổ thật. Mua xong về tôi chỉ phụ mấy việc lặt vặt.
– Bố có đến không mẹ?
– Không, mẹ chưa nói với bố mày.
– Vâng.
Mọi lần chuyện lớn của tôi nếu mẹ đồng ý mẹ sẽ nói với bố tôi về chuyện đấy còn không đồng ý thì thôi, dù tôi có kể với bố đi chăng nữa mẹ cũng sẽ không đồng ý. Không lẽ mẹ sẽ phản đối chúng tôi đến cùng sao, tôi càng lúc càng lo lắng. Tôi với cô không dám nói gì với nhau chỉ nhìn nhau cười. Sau một hồi nấu nướng mọi thứ cuối cùng cũng xong, chúng tôi dọn đồ ăn ra bàn, hương thơm nghi ngút, mẹ mà kết hợp với cô nấu thì chắc là ngon tuyệt cú mèo đây.