Phần 83: Độc Long Nhãn
Bên trong mật thất sâu trong lòng đất, trung niên huyết bào mắt nhắm chặt tỉnh tọa. Hắn nữa thân ngâm mình trong huyết ao đặc sệt, mùi tanh của máu nồng nặc xông lên mũi không khỏi khiến kẻ khác cảm giác nôn mữa.
– Trại chủ, trại chủ không hay rồi.
Từ bên ngoài tiếng hét thảm thiết vọng lại.
– Hộc…
Nam nhân bỗng nhiên thổ búng máu, vẻ mặt nhợt nhạt. Thần sắc giận dữ, hắn trong lúc tỉnh tu chỉ cần nữa ngày là đại công cáo thành không ngờ lại có kẻ quấy phá khiến bản thân phải chịu phản phệ, nội thương không nhỏ.
– Là kẻ nào dám to gan cản trở lão phu, là kẻ nàooooo.
Không kiềm được cơn thịnh nộ, trung niên lật tung mật thất. Nhìn thấy tên tu sĩ thân cận vốn là kẻ thường ngày được hắn tin cậy giao nhiệm vụ canh giữ nơi đây. Lấy ra đại đao, không chờ tên kia lên tiếng một lời, thân thể bị chẻ dọc làm hai máu tươi lêng láng.
– Có kẻ nào ở đây không?
Trung niên hét lớn, nhưng đáp lại chỉ là im lặng tới đáng sợ. Mặc dù ngày thường với bản tính đa nghi rất ít kẻ được phép lại gần nơi này nhưng hôm nay rõ ràng không có bất kỳ ai.
Nhanh chóng phóng người qua ngoài, trong mắt hắn là quang cảnh hoang tàn. Khắp nơi chỉ toàn là máu, không hề có một tiếng động.
– Ngươi là Độc Nhãn Long không sai chứ?
Giọng nói thì thầm phá tan đi sự tĩnh lặng, một nam một nữ chầm chậm bước tới. Độc Nhãn Long không tin vào mắt mình, sánh bước cùng thiếu niên không ai khác chính là đệ nhất phu nhân của hắn.
Ánh mắt hắn càng lúc càng điên cuồng, nữ nhân của mình lại bị kẻ khác ôm ấp. Càng khiến hắn điên tiết lên là mỹ phụ không hề tỏ vẻ khó chịu mà còn không ngừng dấn sát người hắn, như thể hận không thể cùng thiếu niên kia tại chỗ hoang dâm.
– Tên tiểu tử kia, ngươi to gan đụng vào nữ nhân của ta mau để mạng lại.
Độc Nhãn Long hai tay siết chặt đại đao gầm hét.
– Vĩ Long Trảm.
Đại đao dài hơn thân người quét tới, không khí xung quanh như bị trảm làm đôi mạnh mẽ hướng Trần Duyên quét tới.
Hạ Thảo trong vòng tay Trần Duyên nhìn thấy đại đao chém tới, nàng hoảng sợ chỉ biết vùi đầu vào trong ngực hắn. Điều đó càng làm Độc Nhãn Long điên cuồng, không quan tâm tới tổn thương của mỹ phụ, hắn càng nắm chặt không chút ngần ngại.
Nhưng kết quả hắn mong chờ đã không diễn ra, không tin vào mắt mình thiếu niên kia dùng tay không bắt chặt lấy đại đao. Không giấu được vẻ kinh hoàng Độc Long Nhãn vận lực toàn thân nhằm rút lấy đại đao.
Trần Duyên buông lỏng, đại đao đã hằn dấu tay của hắn khiến kẻ khác phải khiếp sợ. Không ngờ tiểu tử kia lại dám dùng nhục thân đón lấy một trãm của hắn.
– Tiểu… tiểu huynh đệ thật là ngươi là ai, lão phu tự nhận chưa hề có bất kỳ thù oán nào với tiểu huynh đệ.
Biết bản thân không phải đối thủ Trần Duyên hắn chỉ còn cách hy vọng tiểu tử kia nhận một chút gì đó mà để hắn toàn mạng.
– Ngươi không có thù oán gì với ta nhưng nữ nhân của ta thì lại khác.
Hạ Thảo không hề che giấu oán hận của nàng, ký ức chính tay hắn giết chết phụ mẫu của nàng vẫn còn như ngày hôm qua. Bao nhiêu ngày tháng nhẫn nhục không lúc nào nàng không muốn báo thù rữa hận.
Làm sao hắn không biết lòng thù hận của nữ nhân kia đối với mình, trước kia cố ý kiềm chế tu vi của nàng, mỗi ngày hưởng thụ cảm giác kẻ thù phải phục tùng dưới hạ thể khiến hắn sảng khoái không thôi.
– Đó cũng chỉ là đãng phụ thấp hèn, tiểu huynh đệ thực lực hơn người con đường tu luyện rộng mở cớ sao để nữ nhân ti tiện này làm mờ mắt.
– Chuyện hôm nay ta kiến nghị chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, lão phu cũng không khiến tiểu huynh đệ không rời đi tay không. Mặc dù ta chỉ là tán tu nhưng gần trăm năm cất chứa cũng đủ khiến ngươi hài lòng.
Lần này chính hắn lại khiến Trần Duyên không ngờ tới, Độc Nhãn Long lấy từ trong ngực áo một cái nhẫn màu đen, lập tức một ý nghĩ xông thẳng đại não.
Độc Nhãn Long không khỏi càng nói càng đắc ý, hắn không tin trước cám dỗ cực lớn này dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng khó mà từ chối.
– Hừ ngươi đừng hòng xảo trá qua mặt ta.
Hàng trăm Phệ Huyết Trùng lao xuống cắt xé huyết nhục mặc cho Độc Nhãn Long đau đớn gào hét.
– Nhẫn trữ vật dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng khó có được, nhà ngươi nghĩ rằng đem ra một chiếc nhẫn có vẻ thần bí liền khiến ta tin xái cổ sao.
Nhẫn trữ vật bề ngoài không có gì khác lạ, chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ sinh ra thần thức mới có thể nhận ra. Độc Nhãn Long dù có đánh chết cũng không ngờ tên tiểu tử Luyện Khí kỳ lại có thể phát hiện.
– Ngươi… ngươi…
Chính vẻ mặt đã đã bán đứng âm mưu của hắn, có kẻ nào bấm bùng dâng ra trân tàn mà không hề có chút tiếc nuối, thậm chí hắn còn vui vẻ ra mặt.
– Không, tiểu huynh đệ đã hiểu lầm. Đây chính thực là…
Đau khổ do thể xác bị dằn vặt khiến hắn không còn cứng miệng, biết không lung lay được thiếu niên lạnh nhạt kia Độc Nhãn Long ném đi mặt mũi quỳ rạp xuống cầu xin Hạ Thảo đang ngồi trong lòng Trần Duyên.
– Hạ… Hạ Thảo ta cầu xin nàng hãy tha… cho ta một mạng.
– Hừ Hạ Thảo là tên để hạ nhân như ngươi gọi sao?
– Không không là phu nhân đại nhân đại lượng cho tiểu nhân một con đường sống…
Dáng vẻ không thể nào thê thảm hơn của Độc Nhãn Long không những không hề khiến nàng nổi lên một chút xót thương mà gặp lại hắn còn làm lòng căm thù trong tim càng mãnh liệt.
Hơn năm mươi nhân mạng, nam nhân trực tiếp giết bỏ, nữ nhân bị bọn chúng đem ra giở hết mọi trò cầm thú. Mẫu thân bị hắn làm nhục trước mặt phụ thân khiến ông phải cắn lưỡi tự sát, cuối cùng mẫu thân nàng cũng tự sát theo phu quân. Hình ảnh thảm thiết đó đã in sâu trong tâm trí nữ hài suốt bao nhiêu năm nay không thể bị xóa nhòa.
Cảm nhận nữ nhân nắm tay siết chặt, lòng thù hận khiến cả người gồng chặt, mỹ mục giận dữ. Điều này không khỏi khiến Trần Duyên cảm thấy lo lắng, sợ rằng nàng không làm chủ được tâm trí, hình ảnh kẻ thù dần khắc sâu khiến để lại tâm ma hậu hoạn khó lường.