Phần 78: Trị thương trá hình
– Nội thương của tỉ không nhẹ, sau này đành phải làm phiền sư đệ rồi.
Nàng bá đạo không lưu tâm tới hắn.
Trần Duyên cũng không khỏi ngỡ ngàng, thì ra tất cả những gì hắn làm đều không qua mắt được nữ nhân này. Nhưng càng không ngờ là nàng không hề nổi giận ra tay mà còn muốn hắn tiếp tục trị thương cho mình.
Nữa tin nữa ngờ Trần Duyên vẻ mặt không khỏi đề phòng từ từ tiến lại gần. Nguyệt Nguyệt thấy dáng vẻ nghiêm trọng của hắn liền cười nhẹ, gương mặt thanh tú làm cho hắn lần nữa không khỏi ngẩn ngơ.
Chưa đợi Trần Duyên lại gần nàng đã vươn mình vẻ mệt mỏi, nằm sấp xuống thạch giường mắt phượng khẻ nhắm. Gọi là y phục nhưng lại không khác gì một tấm lụa mảnh mai không che đậy được ngọc thể lòi lõm của nàng. Kiều đồn nhô cao khiến mảnh lụa kia muốn căng đứt như thể khiêu khích Trần Duyên.
Nhìn dáng vẻ mời gọi của nàng Trần Duyên không hề khách sáo, nhanh chóng lại gần. Vận chân khí, bàn tay to lớn của hắn lại một lần nữa du ngoạn trên thân thể hoàn mỹ của nàng nhưng lần này lại cách một lớp đạo bào khiến hắn không ngừng tiếc nuối. Có lần bạo gan tay heo xoa nắn kiều đồn cứ không ngừng khiêu khích.
Bị tập kích bất ngờ Nguyệt Nguyệt giật nãy mình, quay đầu mắt phượng liếc nhìn khiến Trần Duyên âu lo, nhưng nàng cũng ỡm ờ cho qua. Lại lần nữa Trần Duyên bóp nắn nhưng nữ nhân lại không nói gì làm hắn kinh hĩ, từ đó mỗi ngày đây là nơi được tận tình chăm sóc nhất, chỉ hai canh giờ chữa thương nhưng cả hai đã mồ hôi nhễ nhại.
Từng ngày phục vụ hương diễm khiến hắn vô cùng kích thích nhưng đồng thời lại là một loại tra tấn tàn độc.
Lấy lý do chưa đột phá Trúc Cơ kỳ Trần Duyên đào thêm cho bản thân mật thất gần đó, phóng Tù Không Phù ngăn chặn thần thức dò xét, gọi ra tam nữ. Ban ngày sống trong hương diễm nhưng cũng không khác gì cực hình, tiểu đệ bên dưới luôn khán nghị làm hắn phải than khổ không thôi. Chỉ tội nghiệp tam nữ đáng thương phải nhiều ngày không ngừng giúp hắn hạ hỏa.
Một ngày như mọi ngày Trần Duyên bắt đầu công việc khó khăn nhưng đáng mong đợi. Bỗng nhiên hắn chợt nhận ra nữ nhân này trên người chỉ còn lại đạo bào mỏng manh, thân người cao lớn của nàng khi nằm xuống chỉ đủ để che đi một phần kiều đồn nếu như cặp ngọc thố dài miên man kia không khép lại khẳng định rằng hạ thể của nàng đã phơi bày trước mắt hắn.
Nuốt một ngụm nuốt bọt tay heo run run bắt đầu xoa nắn cặp ngọc thố thon dài tuyệt đẹp kia. Năng lực xoa bóp của hắn không ngừng tăng lên từng ngày làm Nguyệt Nguyệt kinh hĩ hưởng thụ, nhưng khi tay hắn từ từ tiến lên thì cả người nàng chợt căng thẳng.
Trần Duyên cũng không bỏ qua biểu hiện của nàng sợ rằng sẽ chọc giận nữ nhân mãnh liệt này. Ngoài những lần nhẹ rung khi bàn tay hắn mơn trớn thì không có gì khác lạ thường ngày khiến hắn vững tin làm liều.
Lần đầu cùng kiều đồn nàng tiếp xúc da thịt, làm hắn mê mẩn không rời tay. Làn da màu đồng quyến rũ cũng kiều đồn căng tròn khiến Trần Duyên không ngừng chơi đùa nhào nắn.
Nguyệt Nguyệt vừa hưởng thụ cảm giác tê rần cùng tia ấm áp do hắn mang lại đồng thời ngượng ngùng cố gắng che giấu khuôn mặt vốn đỏ chót phía sau tay áo.
Nhưng nàng lại cảm nhận có điều gì không đúng, bàn tay của hắn không ngừng tiến lùi về hạ thể của mình. Hoảng hốt nàng nhanh chóng bắt lấy tay hắn lườm mắt nhìn rồi lại lắc đầu.
Biết đã tới giới hạn của nàng Trần Duyên cũng không gượng ép liền đổi hướng luồn tay vào trong đạo bào dọc theo lương ong mà mơn trớn. Đôi bờ vai hơi mảnh khảnh được hắn nhẹ nhàng xoa bóp, nữ nhân không ngần ngại mà rên lên từng cơn. Thời gian trôi qua nàng đã không còn ngượng ngừng trước mặt hắn mà kìm nén, những lần sung sướng tới mức nhẹ vặn người hay không nể nang rên rỉ đã không còn xa lạ.
Đang hưởng thụ những gì Trần Duyên mang lại, hắn nhẹ nhàng nỉ non vào tai nàng.
– Nguyệt Nguyệt nàng mau quay lại để ta giúp nàng trị thương.
Cách hắn gọi nàng cũng đã thay đổi, có lần trêu đùa gọi nhũ danh của nàng nhưng nữ nhân này lại không hề khó chịu chỉ là có một điều kiện. Chỉ khi có hắn cùng nàng Trần Duyên mới được gọi như vậy, đương nhiên hắn kinh hĩ nhận lời.
Vừa rồi nàng đã từ chối Trần Duyên lần này cũng không muốn khiến hắn thất vọng, như tiểu miêu lười biếng Nguyệt Nguyệt nhẹ nhàng ngồi dậy. Đạo bào quá chật chội không thể nào che được xuân quang phía trước, hai tiểu đậu hồng phấn đính trên cặp đại nhũ căng tròn lắp ló sau y phục, hạ thể được phô bày trước mắt hắn khiến nữ nhân ngại ngùng ngọc thố khép chặt.
Không kịp chờ đợi Trần Duyên không đợi nàng nằm xuống nhanh chóng đi tới đằng sau luồn tay heo lên phía trước mà xoa nắn.
– Nàng cứ ngồi yên, để ta giúp nàng trị thương.
Nguyệt Nguyệt ngượng ngùng gật đầu, dù bản tính nàng bá đạo không sợ trời sợ đất nhưng cùng nam nhân ngồi tư thế nhạy cảm này làm nữ nhân nàng cũng không khỏi xấu hổ.
Thân thể vốn cao hai trượng lại ngồi trong lòng hắn, chỉ tính riêng cự nhũ đã cao ngang mặt. Tiểu phúc (bụng nhỏ) thon thả lại ẩn hiện những múi cơ nhưng không hề làm mất đi vẻ quyến rũ của nàng mà còn khiến dã tính của nữ nhân này được phát ra hết mức.
Thấy Trần Duyên không hề câu nệ vuốt ve tiểu phúc khiến nàng mừng thầm nhưng cũng ngần ngại nghi vấn.
– Tiểu phúc của ta không khiến sư đệ thất vọng sao?
Thì ra nữ nhân này lo lắng tiểu phúc của nàng làm hắn mất hứng, làm nữ nhân thân thể không những mềm mại vô cốt, tiểu phúc cũng phải phẳng lì thon thả chứ không hề có cơ bắp như nàng, thảo nào mấy tháng nay Nguyệt Nguyệt nhất quyết chỉ nằm sấp xuống để hắn trị thương.
Hiểu ra vấn đề Trần Duyên nhẹ cười hôn vào cổ nàng, tay heo mạnh bạo tiếp tục ve vuốt.
– Đương nhiên là không rồi, tiểu phúc của nàng không hề xấu xí. Ta rất say mê nữ nhân ngập tràn dã tính như nàng.
Lời hắn nói là sự thật, không hề giả dối. Nhìn nàng vẻ ngoài thật sự là nữ binh sĩ ngập tràn dã tính đồng thời giáp khải cũng không sao che chắn được cơ thể ngập tràn xuân sắc.
Lời hắn nói làm Nguyệt Nguyệt càng kinh hĩ, vốn lo sợ ban nãy đã không còn, cả thân thể dựa sát vào người hắn. Ngọc thể không xương đè ép càng khiến Trần Duyên mừng rỡ, hết xoa nắn eo thon rồi lại lên trêu đùa cự nhũ.
Tiểu đậu được hắn không ngừng dùng ngón tay chà xát, ngọc thể run lên bần bật, tiếng thở bắt đầu nặng nhọc, gương mặt nàng đỏ bừng quay lại nhìn Trần Duyên.
Tiểu khẩu vừa hé liền được Trần Duyên bắt lấy, bất ngờ bị hắn tập kích Nguyệt Nguyệt vùng vẫy muốn thoát ra nhưng thần thông tu sĩ Trúc Cơ như thể tan biến, chỉ như nữ nhân giận dỗi bị tình lang cố tình chơi xấu. Chỉ vẫy vùng hồi lâu cuối cùng nàng cũng bỏ cuộc mở ra tiểu khẩu để lưỡi hắn tiến vào càn quét.
Trị thương lần này đặc biệt kéo dài, mặt trời dần xuống núi thì cũng đã hoàn tất. Như thể vừa trải qua một trận đại chiến hai người mồ hôi đã ướt đẵm. Nhìn thấy nữ nhân đạo bào mõng manh đã dán sát vào người, không nỡ để nàng trong tình cảnh này hắn mảnh vải sạch tiến lại gần, giúp nàng cỡi đạo bào. Nguyệt Nguyệt lúc này không khác gì tiểu cừu bị lão sói rình rập.
Cầm lấy miếng vải lau đi những giọt mồ hôi trên người, nữ nhân ngoài lườm Trần Duyên mỗi khi hắn “vô tình” chạm nhẹ hạ thể nhưng cũng không hề ngăn cản.
Một tháng, hai tháng… rồi nữa năm cũng trôi qua, cuối cùng thương tích trên người nàng đã hồi phục chín phần. Nguyệt Nguyệt dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
– Tiểu sư đệ, ngươi muốn quay về tông môn sao?
Nhìn dáng vẻ mong chờ của nàng khiến hắn không nỡ rời đi.
– Đương nhiên là không, ta tới đây cốt là để tìm kiếm thiên tài địa bảo nhằm đột phá, không thể tay không trở về.
– Thì ra là vậy.
Tuy chỉ nhẹ nhàng nói ra nhưng không thể nào che giấu được tia kinh hỉ, thời gian qua không khác gì tình nhân chung sống cùng hắn khiến nàng không muốn rời bỏ.
Trần Duyên thật sự không muốn quay về, một phần vì tông môn không hề kêu gọi, phần khác là vì hắn không muốn quay lại. Trước đây Trần Duyên muốn rời khỏi đây là vì thực lực non kém, giờ đây có Nguyệt Nguyệt bên mình, nàng đã lăn lộn ở đây gần trăm năm khẳng định hành trình lần này của hắn an toàn hơn không ít.