Phần 76: Nữ nhân bưu hãn
– Hahaha tiểu tử ngươi thấy yêu thú cấp hai ra sao hả?
– Quả thật không tồi.
Trần Duyên khắp người đầy thương thế, khóe miệng đã rỉ máu cho thấy hắn đã nội thương không nhẹ sắc mặt tái nhợt nén đau đớn ngồi trên lưng Tiểu Kim theo sau Chu Lão.
– Được rồi từ giờ ngươi cứ ngoan ngoãn ở nơi đây trị thương.
– Ngươi đã rất không tồi, lần đầu vượt cấp chiến đấu tuy chỉ là yêu thú cấp hai yếu nhất nhưng đã rất không dễ dàng.
Lão hiếm hoi mở miệng tán dương.
Không nói lời khách sáo, bước chân đi vào mật thất rộng lớn được linh trùng đào xới Trần Duyên ngồi xuống tĩnh tọa. Ngũ Trùng cũng được hắn đem ra trấn giữ xung quanh một thân đi sâu vào trong.
Lấy ra Tiểu Phương Thế Giới đeo trong ngực áo, Trần Duyên dùng thần thức đưa tam nữ rời đi. Thương thế của hắn không hề nhẹ, nếu như tự mình vận công trị thương thì không biết tới ngày tháng nào.
Không ngoài dự đoán, thương thế trên người hắn dùng tốc độ mắt người có thể trông thấy từ từ khép lại. Mặc dù nội thương còn không nhẹ nhưng đủ để khiến hắn kinh hỉ không thôi.
Hơn mười ngày trái ôm phải ấp Trần Duyên đã gần như bình phục. Kiểm kê đàn linh trùng, lần này quả thật tổn thất không hề nhỏ đủ khiến hắn phải đau ruột. Nhưng ông trời quả thật không tuyệt đường sống của của người, lần này thu hoạch quả thật không tệ.
Tiểu Huyết vốn là linh trùng cấp một Ất đẳng đỉnh phong bao lâu nay không hề suy chuyển giờ đây bỗng nhiên đột phá trở thành linh trùng Giáp đẵng khiến hắn kinh hĩ không thôi.
Không chỉ có vậy, tam trùng còn lại Tiểu Kim cùng cặp Lục Đường Lang vốn là linh trùng Giáp đẳng cùng đã mạnh hơn không ít.
– Huyết nhục yêu thú cấp hai đúng là đại bổ.
Kết quả này khiến hắn không thể không vui mừng, nổi thất vọng khi nãy chợt tan biến không còn.
Cùng ngũ trùng Trần Duyên chuyển hướng ngược lại quả quyết rời khỏi. Hắn tới đây chủ yếu là vì lòng hiếu kỳ muốn kiểm chứng thực lực bản thân, nhưng giờ đây dù chỉ là yêu thú có thực lực yếu nhất cũng chút nữa lấy đi tính mạng khiến hắn không muốn ngu ngốc tiếp tục xông xáo.
– ẦMMMMM…
Tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc kèm theo đó là ánh sáng chói nhòa.
Đang trên đường rời đi thì Trần Duyên không khỏi giật mình, trong ánh sáng chói nhòa đại kiếm phi thẳng lên không trung như đâm thủng tầng mây.
– Đây không phải là tín hiệu cầu cứu của tông môn sao.
Hắn không khỏi kinh nghi, kẻ du hành nơi đây chín thành đã là tu sĩ Trúc Cơ kỳ thực lực khó lường không ngờ lại sử dụng thứ tín hiệu hại người này để cầu cứu.
Đại Kiếm Phù là tín hiệu đặc trưng của đệ tử Ma Kiếm Tông nhưng hầu như không ai sử dụng. Chỉ khi lâm vào tình trạng thập phần nguy hiểm mới có thể lấy ra, mặc dù tín hiệu này lan đi không dưới trăm dặm xung quanh đủ để đồng môn kịp thời nhận ra nhưng cũng lại là con dao hai lưỡi. Nếu như gần đó là kẻ dụng tâm xấu xa hay là yêu thú thì xin chúc mừng người đã bị bọn chúng phát hiện.
Lộ ra vị trí của bản thân là điều tối kỵ nhất là nơi cực kỳ thích hợp để làm những chuyện mờ ám này.
Sau một lúc chần chờ Trần Duyên đành cắn răng chuyển hướng nơi phát ra tiếng động lao đi. Mặc dù nội tâm rất không động tình nhưng không hiểu sao cơ thể hắn không thuận theo suy nghĩ mà nhanh chóng rời khỏi.
Càng tiếng lại gần hắn cảm nhận được mặt đất rung chuyển càng lúc càng dữ dội, từng âm thanh do đất đá vỡ vụn, cổ thụ bị đánh gãy càng rõ ràng. Cố gắng che giấu bản thân Trần Duyên len lỏi qua những đại thụ do chấn động khiến rễ cây như đại xà bật lên mặt đất.
Cuối cùng hắn cũng đã tới nơi, nhưng cũng chỉ đứng cách xa nơi dữ dội kia một dặm. Trên thân cây Trần Duyên che giấu khí tức như đại thạch bất động quan sát trận chiến đằng xa.
Mặt đất như bị kẻ nào xới lên mấy lần, xung quanh không hề có sinh vật tồn tại thậm chí thực vật cũng không thoát khỏi kết cục bị giày xéo. Trên không trung một người một điểu không ngừng ngự không chiến đấu.
Nữ nhân chiến bào bạo lộ tay cầm chủy thủ chật vật chống chả. Nhưng nàng làm gì còn tâm chí lo nghỉ tới chuyện đó, sắc mặt tái nhợt cho thấy nữ nhân này đã thương thế không nhẹ. Đối diện là hắc ưng kỳ lạ, miệng không ngừng phát ra âm thanh chói tai.
– Không phải ta chỉ lấy đi vài quả trứng nhỏ thôi sao mà súc sinh ngươi nhất quyết không buông tha.
Mặc dù trong tình thế bất lợi nàng cũng không khỏi bá đạo hét lớn.
– Nữ nhân này đúng là cực phẩm mà.
Từ chỗ ẩn nấp Trần Duyên không khỏi bất đắc dĩ, hắn nghi ngờ lựa chọn tới nơi đây là sai lầm.
Trận chiến ngày càng khốc liệt, những chiêu thức như vũ bão lần lượt được thi triển. Nhìn thấy sức phá hoại đã dần tiến về phía mình khiến Trần Duyên không thể nào kiên nhẫn. Bên kia chiến bào nữ nhân bị đại ưng dồn ép phải liên tục lùi về phía hắn.
Biết bản thân đã không còn đường lui, yêu thú cấp hai lại là điểu yêu đặc thù tốc độ dù là tu sĩ Trúc Cơ cũng không nắm chắc tẩu thoát. Dù hắn có nhanh tới đâu ắt hẳn cũng không toàn mạng, yêu thú rất hận khi có sinh vật khác xâm nhập lãnh địa của nó.
Chiến bào nữ nhân chịu phải nhiều thiệt thòi, chiến bào vốn là pháp khí cấp hai bình thường cũng chống chịu được ba phần sức mạnh của nàng giờ đây đã không toàn vẹ. Cặp cự nhũ nâu mật khỏe khoắn bị bạo lộ trước gió.
Không để tâm tới chyện đó, nàng hoành chũy trước ngực liều mạng chống đỡ cặp vuốt dễ dàng xuyên thủng sắc thép kia.
– Kenggggg…
Tiếng vang chói tai nàng như đạn lạc đâm xuống tạo cho nền đất một lỗ to lớn.
Như thể ông trời sắp đặt từ trước, nơi nữ nhân này rơi xuống chỉ cách hắn mấy bước chân. Biết thời cơ đã tới, Trần Duyên răng cắn chặt vỗ túi linh thú.
Trên không trung đại điểu lúc này đã thấm mệt. Nữ nhân kia rõ ràng tu vi không quá vượt trội nhưng thực lực không phải tầm thường khiến nó phải tung ra toàn bộ thực lực. Nhận thấy nàng đã không còn sức hoàn thủ đại điểu kêu lên từng tiếng hưng phấn, là yêu thú cấp hai khẳng định đã không còn ngu ngốc như những tiểu thú kia. Sắp được nhắm nháp huyết nhục non mềm của nàng khiến nó không còn đề phòng.
Bên dưới hố đất nữ nhân thân thể trọng thương không thể cử động. Cố gắng di chuyển nhưng cơ thể như không thuộc về nàng, đôi mắt tuyệt vọng nhắm chặt. Dù thường ngày nàng mạnh mẻ, bá đạo nhưng dù sao cũng là nữ nhân. Mà nữ nhân nào lại không chú trọng vẻ ngoài, chỉ nghĩ tới thi thể sắp bị yêu thú thôn phệ khiến nàng không còn dũng khí đối diện cái chết.
Ngay lúc đại điểu muốn sà xuống tận hưởng con mồi trời cho này bỗng nhiên xung quanh lại tối đen như mực. Hắc vân kỳ lạ kèm theo thiếng động khó hiểu bao lấy xung quanh.
Mấy trăm năm tồn tại đã rèn luyện cho đại điểu bản tính đa nghi. Lần đầu nhìn thấy thứ kỳ lạ này nó không muốn phải mạo hiểm chạm tới. Để sinh tồn nơi hiểm nguy luôn cận kề này nếu như không đề phòng thì nó đã không mạnh mẽ như bây giờ.
Chỉ là mấy khắc nghỉ ngợi cũng đủ để Trần Duyên từ trong nơi bí ẩn lao ra. Hắn nhanh chóng lại gần cự hố nơi nữ nhân trọng thương không thể di chyển. Thân là tu sĩ Trúc Cơ kỳ làm sao nàng không nhận thấy có kẻ đang tiến lại gần. Vừa rồi do tập trung tinh thần ứng phó yêu thú hắn mới thoát khỏi cảm nhận của nàng nhưng giờ đây khi sắp sửa đối điện tử vong khiến tâm trí trở nên căng thẳng, dù là lá cây ngọn cỏ cũng không thể nào thoát khỏi thần thức của nàng.