Phần 73: Đại điển kết thúc
Kết cuộc đã được định đoạt, người đầu tiên tới nơi là Tưởng Lệ, xếp thứ hai là Như Phong cuối cùng là nữ nhân Bạch Long thần bí kia.
Dù nàng bị Như Phong bỏ lại phía sau nhưng không hề đơn giản, hai kẻ dẫn đầu không ai không chật vật nhưng nàng vẫn bình tĩnh không có dấu hiệu kiệt lực chống trả lại sát khí của hắn.
– Nữ nhân này tâm trí quá kiên định.
Trần Duyên than thở không thôi.
– Hahaha cuối cùng chúng ta đã tìm thấy chủ nhân của vị trí đệ nhất tân đệ tử. Sư muội Tưởng Lệ.
– Xin mời Ngũ Đại Tân Tinh nhận lấy tông môn ban thưởng.
Mục sư thúc phi thân nhảy xuống đấu võ trường. Sự xuất hiện của hắn khiến không ít kẻ chú mục, tu sĩ Trúc Cơ kỳ thường ngày rất ít khi xuất hiện. Đây là lực lượng nồng cốt của mỗi tông môn thậm chí có bao nhiêu tiền bối Trúc Cơ đang ẩn cư trong Ma Kiếm Tông ngay cả Trần Duyên đệ tử chân truyền cũng không thể nào biết tường tận.
Chứng kiến ba tên đệ tử khiến hắn không khỏi kinh hỉ, dù ngươi có thiên phú ngất trời hay chỗ dựa vững chắc nhưng không có tâm trí kiên định không thể trở thành cường giả. Không ngờ Trần Duyên lại xuất lực giúp tông môn tìm ra ba viên ngọc quý này.
– Hahaha Trần Duyên sự điệt lần này kẻ làm sư thúc ta không thể phàn nàn điều gì, ta sẽ đề xuất tông môn ghi nhận công lao lớn lần này.
Hắn hài lòng quay lại cười lớn.
– Mục sư thúc quá lời, thân là đệ tử Ma Kiếm Tông bỏ chút sức lực vì tông môn là điều ta nên làm.
Trần Duyên khiêm tốn đáp.
– Các ngươi quả thật không sai, đây là phần thưởng của Ma Phong Sơn đưa tới.
Hắn ném túi trữ vật về phía ba người.
– Đệ tam ban thưởng một túi trữ vật, một pháp khí Đinh đẵng, một công pháp Đinh đẵng.
– Đệ Nhị ban thưởng một túi trữ vật, một pháp khí Ất đẵng, một công pháp Ất đẵng.
– Đệ Nhất ban thưởng một túi trữ vật, một pháp khí Giáp đẵng, một công pháp Giáp đẵng, một linh dược Giáp đẵng.
– Đồng thời ba tên đứng đầu được phép lập động phủ trong Ma Phong Sơn.
Dứt lời trung niên cho người đưa tới trận kỳ phòng hộ, thứ này giá trị cũng không nhỏ.
Ba người nhận lấy phần thưởng trước ánh mắt ước ao của chúng tân đệ tử. Dù là Đinh đẵng pháp khí một đệ tử bình thường cũng là vài năm tích góp mới có thể đổi được từ tông môn. Điều đó cũng đủ thấy không phải ai cũng có bản lỉnh kiếm linh thạch như tên Trần Duyên biến thái kia.
– Đệ nhất tân đệ tử lần này bước lên phía trước.
Trên đình đài giọng nói quen thuộc lại cất lên.
Ngoài dự kiến, tên sư điệt này luôn khiến hắn không thể nào lường trước được. Nhưng bản thân Trần Duyên vừa lập đại công cho tông môn hắn không có lý do ngăn cản chỉ có thể đề phòng tên xảo trá này.
Lấy ra từ túi trữ vật ném lên, đó chính là Tù Không Phù đã khiến hắn tiêu tốn không biết bao nhiêu linh thạch. Thứ này không chỉ ngăn chặn mắt người thậm chí có khả năng ngăn chặn thần thức của Trúc Cơ kỳ tu sĩ.
Nhìn thấy không gian xung quanh bị phong kín Tưởng Lệ lấy tiểu phiến, thủ thế đề phòng.
– Thứ này khẳng định không đơn giản.
– Sư muội không cần phải quá bận tâm, bản thân ta muốn ra tay với ngươi dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không có khẳng định ngăn cản.
Trần Duyên tự tin tràn đầy cao giọng đầy khí phách.
Nàng đánh chết cũng không tin lời hắn nói nhưng lòng đề phòng không hề giảm bớt. Biết không thể nào khiến nữ nhân này tin tưởng hắn cũng không cố gượng ép.
– Lời ta muốn nói rất thẳng thắn, ta muốn sư muội trở thành ta đạo lữ.
Tưởng Lệ thật sự kinh nghi, mắt phượng vốn lạnh lùng cũng đã xuất hiện tia lúng túng. Nàng không ngờ tên sư huynh này lại quá trực tiếp, không có lời lẽ ngọt ngào, không thề non hẹn biển chỉ đơn giản là đề nghị nàng.
Là nữ nhân cao ngạo khiến những tên nam nhân khác chỉ biết đứng từ xa thèm thuồng nhìn lại. Bọn chúng không đủ dũng khí đối diện nữ nhân lạnh lẽo như hàn băng.
Lần đầu bị kẹt trong hoàn cảnh này lại khiến nàng ngập ngừng khó nói. Cảm thấy bầu không khí có chút trầm lặng hắn biết chuyện này không dễ dàng cũng không cố gắng gượng ép.
– Thời gian còn rất nhiều, ta tin sư muội sẽ tìm ra lời giải đáp. Đây là phần thưởng ta dành riêng cho kẻ chiếm được đệ nhất.
Hắn lấy lý do thiên kinh địa nghĩa khiến nàng không thể chối từ.
Chứng kiến nàng nhận lấy Trần Duyên mỉm cười hài lòng.
– Vừa rồi không cần tiết lộ với kẻ thứ ba.
Dứt lời Trần Duyên thì thầm thu lại Tù Không Phù rời khỏi.
Cầm lấy túi trữ vật Tưởng Lệ ngơ ngác lùi lại, thấy ánh mắt của nàng không đúng trung niên phóng thần thức kiểm tra sợ rằng Trần Duyên đã dùng thủ đoạn khống chế nàng. Không tìm thấy điều gì bất thường hắn cũng không truy hỏi mỗi người đều có con đường đi cho riêng mình quá chăm chú sẽ vô tình khiến chúng mất đi tiềm năng vốn có.
– Ta Mục Thanh Thư thay mặc tông môn đa tạ chư vị đạo hữu đã không quản đường xa trắc trở tham dự đại điển mười năm một lần của Ma Kiếm Tông.
– Nay đại điển kết thúc đã tới lúc tiễn biệt, ta cầu chúc chư vị đạo hữu tu vi nhanh chóng đột phá, tiến xa trên con đường đại đạo.
– Cáo từ.
– Cáo từ…
Từng người đồng thời đứng dậy chắp tay đáp lễ. Không nói tới hậu đài Ma Kiếm Tông khủng bố sau lưng, bản thân thực lực trung niên đã tiếp cận Kim Đan kỳ bọn người đó không dám không nể mặt.
Ở đây cũng đã kết thúc Trần Duyên đứng lên rời khỏi. Ngày hôm nay có quá nhiều rắc rối tới với hắn, trở về động phủ là cách hiểu quả nhất hiện nay chờ cho mọi chuyện lắng xuống. Rất có khả năng những lão tiền bối kia lại sắp tra hỏi hắn.
Sau khi tĩnh tu suốt ba tháng không hề có thêm nhiệm vụ đưa tới khiến Trần Duyên thở phào nhẹ nhõm. Gối đầu trên chân ngọc của Hạ Thảo hắn hưởng thụ không biết chán, bỗng nhiên nhìn gương mặt đang mỉm cười hạnh phúc của nàng khiến hắn nhớ ra một thứ.
– Tiểu nô, chủ nhân muốn ra ngoài.
Nụ cười của bất giác ngưng lại nàng cũng đã quen phải rời khỏi hắn cũng không còn xúc động như ban đầu nhưng không giấu nỗi vẻ buồn bã. Mẫu nữ Diệu, Diệp gần đó nét mặt cũng đã thay đổi.
– Hahaha lần này ta sẽ mang theo các nàng.
– Lời chủ nhân là thật sao?
Tam nữ cuồng hĩ ôm chặt lấy hắn.
– Nhưng chúng ta bên người sợ rằng sẽ khiến chàng thêm vướng bận.
Linh Diệu nuối tiếc, dù nàng rất muốn cùng hắn chu du trở thành uyên ương quyến lữ nhưng nàng lại không muốn hại hắn.
– Ta đã quyết, nàng quên thủ đoạn ta đưa nàng tới đây sao.
Hạ Thảo nhớ tới không gian kỳ lạ kia liền cuồng hĩ cúi xuống trao hắn nụ hôn thật sâu. Nhị nữ không hiểu lời hắn nói nhưng thấy Hạ Thảo làm nàng yên tâm quên mình lao vào cuộc chiến.
Tam nữ bị Trần Duyên khiến cho không còn sức hoàn thủ, mặc lại y phục các nàng được Trần Duyên thu vào Tiểu Phương Thế Giới. Hắn đã có thần thức giờ đây có thể dễ dàng không chế thứ này thu phóng tùy ý.
Bước ra khỏi động phủ, nhanh chóng chọn lấy Xích Lân Mã vừa ý phóng đi trong màn đêm. Lúc này trong chu vi trăm dặm quanh đây hắn đã là người có chút tiếng tâm, không muốn kẻ khác ngày đêm mong nhớ hắn đành bí mật rời khỏi.
– Hahaha Hắc Lâm rừng rậm, cuối cùng ta cũng đã tới được đây.
Đứng trước lối mòn quen thuộc Trần Duyên cảm khái không thôi, lần đầu tới đây chỉ là một tên hữu danh vô thực, chỉ biết tồn tại dưới cái bóng của sư phụ. Giờ đây số phận đã thay đổi nghiên trời lật đất, Trần Duyên hắn đã trở thành nhân vật phong vân trong chúng đệ tử nhưng thứ duy nhất không đổi thay là vẻ thần bí của Hắc Lâm rừng rậm này.
“Đi lại trong Hắc Lâm rừng rậm lúc đêm tối là hành vi ngu xuẩn nhất mà ngươi có thể làm”. Đó là câu nói quen thuộc của những tiêu sư, kẻ dù thuộc làu đường đi nước bước trong Hắc Lâm rừng rậm hay truyền tai nhau.
Nơi đây dù là tiểu thú, cỏ hoang cũng có thể bất giác lấy mạng kẻ khác. Nhưng Trần Duyên thì bất đồng, hắn đã có thần thức thứ vốn là tiêu chí của tu sĩ Trúc Cơ kỳ khiến từng lá cây ngọn cỏ quanh đó mười bước đều rõ mồn một.
Mục tiêu Trần Duyên lần này không gì khác hơn là những con linh trùng. Việc hắn là khống trùng tu sĩ bị bại lộ khiến con át chủ bài đã không còn là bí mật. Khả năng những kẻ ý đồ với hắn đã tìm ra cách khắc chế linh trùng, Trần Duyên phải nhanh chóng khiến linh trùng của mình đột phá đồng thời bổ sung thêm nhiều linh trùng mới.