Phần 68: Tông môn đại điển
Bước ra động phủ, con đường thường ngày vốn heo hút không thấy một bóng người mà giờ đây đã tấp nập kẻ đi người chạy. Men theo dòng người cuối cùng hắn đã đi tới đại thạch môn dưới chân Phong Ma Sơn nơi diễn ra đại điển thu nhận đệ tử.
Không hổ danh là đệ nhất ma môn, chỉ là một trong Thập Nhất Chấn Sơn Tông của Ma Kiếm Tông mà không khí đã hoành tráng, uy nghiêm khó tả. Dưới kia là dòng người nối đuôi nhau dài không thấy điểm cuối mà không ai mở một lời. Ngoài tiếng gió rì rào cùng bước chân của đoàn người không khí tĩnh lặng một cách kỳ lạ.
Như hạc lạc giữa đàn gà khí chất từ Trần Duyên khiến kẻ khác phải kinh ngạc, chúng đệ tử tông môn cũng không tin vào mắt mình. Khí thế không giận tự uy, ánh mắt sắc bén như nhìn về phía con mồi làm cho những tu sĩ bên dưới không dám chính diện đối mặt cùng hắn.
Áo mão chỉnh tề, phong thái của đại sư huynh kẻ đứng đầu chư vị đệ tử của Phong Ma Sơn không khỏi khiến kẻ khác phải nể sợ.
– Ta Trần Duyên là đại đệ tử của Phong Ma Sơn tuyên bố đại lễ thu nhận đệ tử “BẮT ĐẦU”…
Giọng nói trầm thấp hữu lực vang xa hơn mười dặm khiến cho những tán tu bên dưới tinh thần sục sôi. Có kẻ đã nghiến răng ken két, hữu thủ siết chặt, cả đời người cơ hội chỉ tới một lần. Đây có lẽ là lần tham gia cuối cùng của bọn hắn.
Bên trong một thanh niên dáng người mảnh khảnh bước ra đứng sau Trần Duyên cúi đầu không dám ngẫng mặt.
– Sư đệ là người được tiền bối trong tông môn giao phó?
– Đại sư huynh, chính là ta.
– Được rồi làm công việc của ngươi đi.
Trần Duyên quay lưng ngồi xuống mộc tọa gần đó quan sát tràng cảnh sôi nổi này.
Nhìn xuống hàng người còn chưa có dấu hiệu chấm dứt khiến Trần Duyên nghi hoặc không thôi.
– Kỳ lạ ta nhớ lần tuyển chọn đệ tử mười năm trước số lượng còn chưa bằng một nửa bây giờ.
Trong lúc hắn đang suy tư thì đại điễn đã diễn ra.
– Ta là Hữu Khí vinh dự được chư vị tiền bối trong tông môn tin tưởng giao trọng trách chủ sự cho đại điễn lần này, hy vọng các vị đạo hữu xuất hết bản lĩnh biết đâu lọt vào mắt xanh của vị tiền bối nào đó một bước lên mây.
– Thử thách đầu tiên là trắc thí cốt cách, kẻ nào đã hơn hai mươi tuổi tự động rời khỏi.
Tin tức này khiến nhiều người không khỏi kinh hỉ, không ngờ những năm trước chỉ lựa chọn hài tử dưới mười lăm không ngờ lần này lại thả lỏng nhiều như vậy. Từng người đặt tay lên thủy tinh cầu, từng màu sắc hiện lên.
– Dương Bảo niên kỷ mười lăm hợp cách.
– Trùng Tán niên kỷ… hai mươi hợp cách.
Tiếng nói của đệ tử kiểm chứng gần đó khiến cho thanh niên cuồng hỉ, mười năm trước thất bại gia nhập Ma Kiếm Tông cứ tưởng rằng hắn sẽ an phận cả đời làm tán tu nhưng đúng là trời cao có mắt.
– Ngươi đã niên kỷ đã vượt qua hai mươi, dám lừa gạt Ma Kiếm Tông sao?
– Không… không ta còn chưa tới sinh thành ta vẫn chỉ hai mươi tuổi.
Thanh niên gào lên tuyệt vọng, không đợi lâu từ trên cao lưỡi kiếm lao xuống xuyên qua đầu lâu của hắn. Cảnh tượng trên khiến không ít người ôm suy nghĩ cầu may cảm thấy sợ hãi, từ trong hàng người không ít kẻ lến lút rời khỏi.
– Hừ chỉ là tán tu thấp hèn mà dám múa rìu qua mắt thợ.
Từng tia sáng bắn tới như mưa, những tên mang ý nghĩ bỏ trốn kia lần lượt bỏ mạng. Nhìn những thi thể mi tâm bị hắc châm xuyên thủng khiến Trần Duyên lắc đầu không thôi.
– Có lẽ vị tiền bối Trúc Cơ kỳ nào đó trong bóng tối đã động nộ thật rồi.
Không biết hữu tình hay cố ý Trần Duyên cảm thấy sức mạnh vô hình tiến lại gần. Ngay lập tức theo phản xạ hắn quay người nhìn tới góc khuất phía sau đại trụ.
– Có kẻ dùng thần thức dò xét ta sao?
Trần Duyên lẫm bẫm.
– Không ngờ tên Trần Duyên này lại phát hiện ra ta, rất khá. Lần này Phong Ma Sơn có cơ hội nở mày nở mặt rồi.
Trung niên dáng người cao to chắp tay sau lưng nghiền ngẫm.
– Giờ tị đã tới, cửa ải đầu tiên kết thúc.
– Lần này Phong Ma Sơn có một vạn tu sĩ vượt qua của ải thứ nhất. Những kẻ thất bại… à mà thôi dù sao các ngươi cũng đã không có cơ hội rời khỏi đây.
Hữu Khí ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống số thi thể chất cao như núi kia.
Những tên tu sĩ may mắn vượt qua không khỏi rùng mình, bây giò bọn chúng đã biết được thế nào thiết huyết của ma môn.
– Cửa ải thứ hai bắt kiểm tra thiên phú bắt đầu.
Từng người bước lên phía trước kẻ đầu tiên là một bàn tử, thân hình như quả bóng tròn dù nhìn ở bất kỳ hướng nào. Thân thể hơn ba trăm cân của hắn khiến cho nhiều người khó chịu đó chính là lý do khiến hắn trở thành chim đầu đàn.
Tiểu bàn tử khuôn mặt ngây thơ không giấu được vẻ lo lắng, tay hắn run run đặt lên phiến đá. Một vầng sáng vàng yếu ớt hiện lên.
– Thổ hệ tu sĩ thiên phú Bính đẵng không hợp cách.
Ba chữ không hợp cách như mũi dao đâm vào tim khiến thân thể béo tròn không đứng vững ngã quỵ xuống đất. Hai vị đại hán đi tới xách lấy hơn ba trăm cân thịt kéo đi trước ánh mắt hả hê của nhiều người.
Trong lúc tuyệt vọng nghĩ rằng số phận của mình đã chấm dứt thì…
– Khoan đã.
Giọng nói quen thuộc làm cho hắn vạn con người chú mục, kẻ đó không ai khác chính là Trần Duyên.
– Đại sư huynh có gì xin giao phó.
Hữu Khí mặc dù nghi vấn nhưng cũng không dám xằng bậy.
– Ngươi tên là gì, niên kỷ bao nhiêu, từ đâu tới?
Trần Duyên chỉ tay tới tên bàn tử như tiểu trư bị lôi đi kia.
Nghe thấy hắn tra hỏi tiểu bàn tử vội vàng quỳ xuống thành khẩn thưa.
– Trần… đại tiên thảo dân họ Bàn tên Thổ, năm nay vừa tròn mười tuổi người vùng Đại Cứu.
Tiểu Bàn Tử rung giọng nói.
– Được rồi, rất tốt. Từ nay ngươi sẽ là đệ tử của Ma Kiếm Tông ta.
Lời nói của hắn không chỉ khiến những kẻ dưới kia bất ngờ ngay cả Hữu Khí cũng kinh nghi không dứt. Biết đây không phải là việc mình có thể làm chủ hắn liền bước lại gần khom người nói.
– Đại sư huynh, mặc dù huynh là người giám sát đại lễ nhưng không được nhúng tay vào quyết định của tông môn.
Cứ nghỉ đem tông môn ra đủ để đè ép sĩ khí của Trần Duyên nhưng ngay lập tức cả người hắn cứng đờ. Sát khí từ người Trần Duyên đã bao trùm đại điện, những kẻ bên dưới tu vi nhỏ yếu đã không thể nào đứng vững sắc mặt trắng toát ngồi bệt xuống.
Hữu Khí lúc này mới biết được bản thân quả thật đã quản quá nhiều, dù gì hắn cũng đã là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng chín nhưng bản thân lại không đủ dũng khí chống lại. Hai tay nắm chặt rỉ ra từng tia máu, hắn đang muốn dùng cơn đau để thoát khỏi nỗi sợ hãi do Trần Duyên mang lại.
Thấy mọi chuyện đã đi quá xa cuối cùng từ sau bên trong trung niên cao to lúc nãy xuất hiện, hắn phất tay đánh tan sát khí xung quanh làm mọi người thở phào nhẹ nhõm. Hữu Khí cũng tự động cáo lui.
– Thì ra là Mục sư thúc, không ngờ đại lễ lần này lại phải kinh động tới người đức cao vọng trọng như vậy.
Trần Duyên chắp tay kính cẩn nói. Dù sao trung niên này không phải là tu sĩ thông thường, hắn đã có tu vi Trúc Cơ viên mãn là một trong những người có cơ hội đột phá nhất trong Ma Kiếm Tông.
– Ha ha ha Trần sư điệt thực lực quả là không tầm thường, ta nghĩ trong số đệ tử chân truyền trong Ma Kiếm Tông ta kẻ có thể đấu pháp cùng tiểu chất đã không thể vượt qua một bàn tay.
Trần Duyên cũng không có ý kiến về nhận xét của hắn, chắp tay cảm tạ.
– Đa đạ Mục sư thúc khen tặng, người xuất hiện ở đây phải chăng là không đồng tình với lời nói của tiểu chất.
– Đúng như ngươi nói, dù là đệ tử chân truyền cũng không thể thay đổi luật lệ của tông môn trăm vạn năm qua.
Trung niên lời nói không chút nhân nhượng khẳng định.
– Vậy nếu như quyết định này là do một tu sĩ Trúc Cơ kỳ nói ra thì ta nghĩ tông môn sẽ chấp nhận đúng chứ.
– Tu sĩ Trúc Cơ kỳ? Chẳng lẽ hắn muốn…
Trần Duyên gật đầu ngầm đồng ý. Trung niên nhìn kỹ tên bàn tử đang ngây người quỳ dưới kia hồi lâu sau cũng đành lắc đầu cười khổ quay người biến mất.
Thấy sự việc đã diệu xuống Hữu Khí tiếp tục để chúng tu sĩ tiếp tục trắc thí. Người vui đương nhiên là có kẻ buồn, những tên thiên phú quá kém cỏi cuối gầm mặt rời đi, có kẻ dùng ánh mắt mong chờ nhìn về phía Trần Duyên hy vọng phép lạ xảy ra nhưng sự thật đã làm chúng thất vọng.