Phần 197: Khó hiểu kinh hỉ
Chu Lệ Ảnh sau một ngày hoang đường cùng hắn nàng phong vận càng trở nên thu hút ánh nhìn, Trần Duyên cứ yêu thích dính lấy mỹ nhân không làm cách nào có thể tách ra.
– Tướng công, thiếp vốn đã có nữ hài, chàng không vì lẽ đó mà chán ghét thiếp chứ?
Từ khi song phong nàng tiết sữa trở lại, Trần đại sắc lang đối với diễm phụ nàng càng trở nên yêu thích không thôi. Trông hắn như tiểu hài từ ngã vào lòng nàng tham lam hấp đi dòng sữa của nàng, Lệ Ảnh thập phần vui sướng nhưng vẫn chưa hết bồn chồn bời vì Trần Duyên với chưa xác thực rằng hắn có thật sự tha thứ cho nàng.
– Nếu ta muốn nàng từ bỏ nữ nhi kia, liệu nàng có nghe theo lời ta không?
– Thiếp… hức… hức… tướng công, chàng thật vô sĩ mà. Sao lại đặt ra điều kiện này với thiếp chứ?
Lệ Ảnh òa khóc thảm thương. Trước kia khi Trần Duyên vẫn chưa hiện diện trước mặt nàng thì nữ nhi chính à nguồn sống duy nhất, là nguyên nhân để nàng có thêm nghị lực tiếp tục ở lại gia tộc kia. Nay hắn lại hà khắc ép uỗng nàng phải từ bỏ của nàng huyết nhục làm sao mỹ phụ có thể nhẫn tâm đây.
– Bảo bối ngoan, tướng công không phải bắt ép nàng chia rẽ cốt nhục. Giờ đây nàng chính là tâm can bảo bối của Trần Duyên này, nếu nàng vạn lần không muốn vứt bỏ nữ nhi thì ta làm sao trách nàng được chứ.
– Điều này là thật?
– Ta dám dùng tính mạng để khẳng định, nếu đó là nàng nữ nhi thì cũng xem là Trần Duyên này nữ nhi. Sao lại có thể cam tâm ghét bỏ đây.
Trần Duyên vỗ về diễm phụ, hắn quả thật chỉ muốn trêu chọc nàng. Nàng trước kia quá khứ hắn vẫn có thể không đếm xỉa tới thì cớ sao lại vì nàng nữ nhi mà lưu lại khuất tất trong lòng chứ.
– Tướng công, đa tạ chàng đã không ghét bỏ, thiếp hạnh phúc quá cứ ngỡ như chàng là bảo vật mà thượng thiên ban xuống cho thiếp vậy.
– Chàng nhìn xem chúng lại chướng đau nữa rồi, chàng không muốn thiếp thân phải khó chịu nữa đi?
Diễm phụ sung sướng ôm trầm lấy hắn, niềm vui ập tới khiến cho song phong bỗng nhiên phình trướng. Mảng y phục phía trước hai tiểu đậu đã ẩm ướt, Lệ Ảnh thần tình tao lãng, kéo nhẹ ngực áo lộ ra song phong non mềm, mịn màn vẫn còn lưu lại dấu vết cùng hoang cùng hắn.
– Ha ha ha ta hấp nàng đến nghiện mất thôi.
Hai thân hình không mảnh vải che thân lại lao vào quần chiến, ngọc thể của Lệ Ảnh hoàn mỹ như ngọc thạch, nàng trời sinh thiên tư nhanh nhạy chỉ sau vài lần xem xét nét mặt đã có thể làm ra nhiều dạng vui đùa khiến cho Trần Duyên yêu thích không thôi, ngày đêm rông rũi trên người nàng. Đến khi cả hai muốn tiếp tục hành trình đã là chuyện của 3 ngày sau đó.
– Tướng công, chàng xem chân của thiếp không ngờ đã lành lại rồi.
Lệ Ảnh ngoài ý muốn, gót hồng phẳng lì trơn nhẵn. Một chút dấu vết chứng minh nơi đó đã từng xuất hiện vết thương sâu cũng không thể nhận ra. Diễm phụ niềm vui ngoài ý muốn, nàng còn nghĩ rằng ý nhất cũng phải 10 ngày nữa tháng thương thế mới có thể lành lặn. Nhưng chỉ sau 3 ngày vân vũ cùng Trần Duyên không thể chú trọng chăm sóc mà vẫn có thể lành lặn lại như trước.
– Quả nhiên đã thương thế đã lành, đó chính là tin tốt a.
– Đây là dấu hiệu của thần thông Thiên Hạ Hồng Lô chữa lành, không gian này… không thể giam cầm thần thông.
Ngoài mặt Trần Duyên cũng vì nàng bình an nói lời chúc mừng. Nội tâm lại chấn động không nhỏ, thời gian vừa qua pháp lực đều đã bị phong tỏa khiến tu sĩ biến trở về phàm nhân, trở thành con mồi ngon lành trong miệng yêu thú.
– Không sai, thần thông từ trước tới nay đều là năng lực bí ẩn không ai có thể hiểu thấu. Chủ nhân bí cảnh này cũng không ngoại lệ, hắn dù có pháp lực khủng bố tới cỡ này cũng khó lòng đánh động tới thứ mà ngay cả hắn cũng mù tịt.
– Tướng công, chàng cũng nghĩ là có thứ gì không đúng sao?
Sắc mặt hắn đăm chiêu suy nghĩ không thoát khỏi con mắt của nàng, mỹ phụ nội tâm lo lắng.
– Đương nhiên là không bình thường, đều là do tướng công ra sức “chăm sóc” chúng nên nàng mới mau chóng khỏe lại a.
– Tướng công xấu, tướng công đáng ghét. Thiếp không muốn nói chuyện cùng chàng nữa.
Lệ Ảnh nhớ lại 3 ngày hoang dục điên cuồng, ngượng ngùng quay lưng giận dỗi.
Tâm trạng thoáng tốt, cả 2 dừng lại dưới một góc cây nghỉ ngơi. Gối đầu trên mỹ cước của nàng Trần Duyên vắt óc suy nghĩ làm sao tìm ra lợi hại linh trùng để hắn có thể thi triển ra thần thông Thần Khống Vạn Trùng.
– Loạt xoạt…
– Có động tĩnh.
Lệ Ảnh pháp kiếm không rời tay nhanh chóng tuốt ra khỏi vỏ, nàng tuy pháp lực không còn nhưng linh mẫn của một Trúc Cơ tu sĩ không thể xem thường.
Từ trong bụi cây, một đầu yêu thú tương tự đại khuyển. Trên người không hề toát ra sát khí có lẽ yêu thú này chỉ tình cờ đi ngang qua. Nhưng lại vô tình khiến Trần Duyên chú mục lại chính là thứ mà đầu yêu thú kia đang giữ trong miệng.
– Đừng để cho nó thoát.
Hai người xông lên, chỉ trong chớp mắt đã khóa mọi đường lui của yêu khuyển. Nhận ra bản thân đã rơi vào thế gọng kiềm, yêu thú hung hăng nhã ra vật kia xông vào công kích Lệ Ảnh.
Diễm phụ sau khi thương thế lành lặn từ sau trong nội thể chợt phát hiện một cỗ nội lực thần bí. Không những giúp nàng chống chọi lại với thời tiết thất thường, đồng thời lực lượng cũng gia tăng đáng kể. Hoành kiếm đỡ ngang vậy mà đã chặn đứng yêu thú công kích, không đợi nó có thể xoay mình, Trần Duyên tiến tới một thủ chém rớt đầu lâu của yêu khuyển đáng thương.
– Chàng vì thứ này mà mạo hiểm chặn đứng đầu yêu thú không rõ tung tích kia sao?
Lệ Ảnh trông thấy Trần Duyên nhẹ nhàng nâng lên vật lạ kia cũng không khỏi hứng thú. Nàng hiểu rõ hắn làm người cẩn trọng không thể nào lại bất cẩn gây sự với những yêu thú bí ẩn ở nơi đây.
– Ha ha ha chính là nó, không thể nào sai được. Lão thiên quả nhiên cũng đứng về phía bổn đại gia ta a.
Hiếm thấy hắn cuồng tiếu tới mức này, thứ thuông dài Trần Duyên giữ trong tay bất ngờ lại có chút động đậy. Rõ ràng đầu sinh vật kỳ lạ này đã bị tổn thương không hề nhẹ, thậm chí là tinh mạng đang nhanh chóng hao mất.
Trần Duyên đâu thể để chuyện đó xảy ra, hắn ngay tức khắc mi tâm xuất hiện linh trùng ấn ký. Một cổ lực lượng quen thuộc tiến vào bên trong thân hình nhỏ nhắn kia. Một lúc sau hào quang dần tan đi, Trần Duyên thở dài mệt mỏi nhưng lại không thể che giấu được vẻ kinh hĩ như điên trên mặt hắn.
– Tướng công, càng nhìn lại chàng mà xem, không khác gì tiểu hài tử. Đầu trùng đất này mà cũng tính là bảo vật sao?
– Bảo vật?? Chưa đủ, lần xâm nhập bí cảnh này đây có thể xem như là thu hoạch lớn nhất của ta.
Đầu trùng đất này chính là mục tiêu Trần Duyên thèm khát bấy lây nay, Địa Long Khâu hãn hữu linh trùng được xếp vào vị trí đệ tam trên Vạn Trùng Bảng. Linh trùng này thập phần trân quý, tương truyền từ thời thượng cổ những tông môn lớn mạnh đều tìm mọi thủ đoạn bắt chúng về chăn thả trong vườn linh dược. Nói tới đây diệu dụng của Địa Long Khâu đã quá rõ ràng, không những thể chữ “Long” trong danh tự cũng không phải người xưng tâng bốc. Địa Long Khâu ẩn chứa trong mình một tia Long Huyết tương lại bất khả hạn định.
Lệ Ảnh biểu môi nàng không tin đầu linh trùng mệnh yểu kia lại có thể trân quý như lời Trần Duyên đã nói.
Mấy ngày hôm sau hắn đối với tiểu trùng kia thập phần cưng chiều, nước đưa tới tận nơi, thức ăn dâng lên tận miệng. Địa Long Khâu cũng cực kỳ đối với Trần Duyên ỷ lại, thương thế vừa lành hẵn là đã cuốn quýt bên hắn, cuốn lấy cổ tay Trần Duyên tạo thành một cái vòng kỳ quái.
Đối lập với hai chủ tớ kia, Lệ Ảnh lại thập phần không thoải mái. Nàng có cảm giác mấy ngày nay Trần Duyên không còn mặn nồng với mình như trước, thậm chí ban đêm hắn vẫn còn thao thức canh chừng cho tiểu trùng kia chứ không muốn cùng nàng hoan hỉ.
Nhiều lần trông thấy diễm phụ sắc mặt không vui khiến Trần Duyên phì cười, thì ra nữ nhân này lại ghen tức với một đầu linh trùng. Quyết không để thê tử thất vọng, đêm đó chờ cho Địa Long Khâu an giấc Trần Duyên lén lút bước lại gần. Lệ Ảnh cô đơn nằm lẻ loi một góc trên giường lớn khiến Trần Duyên xót xa. Hắn từ phía sau ôm trầm lấy nhục thể nhu nhuyển vô cốt thầm thì vào tai nàng.
– Thê tử, là tướng công không đúng, ta vạn lần không nên bỏ quên nàng.
– Chàng tâm trí còn nhớ tới Lệ Ảnh đã đủ để thiếp vui mừng rồi.
Nàng nhỏ giọt lệ vui sướng, cả hai thít chặt lấy nhau vân vũ tới khi cạn kiệt sức lực.