Phần 174: Ngoài ý muốn, lão quái hiện thân
Trên không trung Như Phong cùng Bạch Long đạp pháp khí phi hành, đi theo một đầu Phệ Huyết Trùng dẫn tới Trần Duyên.
– Đại sư huynh.
– Đại sư huynh.
– Hai vị sư đệ, sư muội đã làm rất tốt a.
Trần Duyên hài lòng mỉm cười.
– Ta đã làm theo những gì sư huynh căn dặn trong ba chiếc túi hương kia.
Như Phong trao trả thứ mà Trần Duyên đã bí mật trao cho hắn trước khi lên đường.
– Không có gì bại lộ chứ?
– Đệ đảm bảo…
Như Phong thập phần tin tưởng dự định dõng dạc nói thì sắc mặt tái mét.
– Là kẻ nào?
Trần Duyên nhanh chóng nhận ra Như Phong khác thường, Khô Mộc Đại Pháp chỉ trong chớp mắt được thi triển. Một quyền toàn lực đánh mạnh về phía sau, va chạm kinh hoàng khiến ba người Tưởng Niệm đứng gần không có phòng bị từ trước bị áp lực đẩy lùi mấy bước.
Khói bụi mù mịt đã tan, Trần Duyên song mục như muốn nứt ra nhìn chân chân vào quyền đầu bị một bạn tay già cỗi dễ dàng khóa chặt khiến hắn không hễ rút quyền đầu trở về.
– Xuyên Tâm Chỉ.
Chỉ pháp này vốn là công pháp cấp 2 Giáp đẵng, Trần Duyên tình cờ nhục thể vô cùng cường đại nên mới có thể miễn cưỡng thi triển. Nay hắn đã đột phá Trúc Cơ công pháp này uy lực đã khác xa một trời một vực. Kiếm chỉ mang theo kinh người uy lực bất ngờ nhắm tới lão yết hầu.
– Khà khà tiểu tử ngươi ra tay quả nhiên độc địa.
Xuyên Tâm Chỉ từng dễ dàng gọt bay đầu của Trúc Cơ tu sĩ không ngờ lại không thể xuyên qua lão giã yết hầu. Nhưng chưa dừng lại ở đó, thứ hắn thật sự che giấu lúc này mới có cơ hội vận dụng.
– Ngưng Trùng Tiễn.
Trùng tiễn trong tay áo mạnh mẽ bồi thêm một đòn tất sát lại vào lão yết hầu. Hai đại sát chiêu mạnh mẽ cùng đánh vào một nơi cuối cùng cũng khiến hắn quyền đầu được giải thoát.
– Loa Toàn Ốc.
– Loạn Vũ.
Hàng trăm trùng tiễn không ngừng từ bên trong pháp bảo Loa Toàn Ốc đổ xuống như mưa, Trần Duyên nhường như muốn đánh sập một phần ngọn núi. Thời gian đã qua ba hô hấp nhưng hắn không dám ngừng tay, mưa tên vẫn không ngừng trút xuống. Ba người Tưởng Niệm bên ngoài chứng kiến cũng không dám tin còn có kẻ có thể sống sót sau chiêu này.
Nhục thể Trần Duyên bỗng nhiên bị khóa chặt, tứ chi thậm chí cả chân khí trong người cũng không thể vận chuyển. Không được Trần Duyên khống chế Loa Toàn Ốc đồng thời cũng ngưng thả ra Phệ Huyết Trùng trôi lơ lửng trước mặt hắn.
– Hời, tiểu tử. Ngươi quả nhiên không biết nương tay với người già cả. Cũng may lão phu xương cốt vẫn chưa rệu rã nếu không cũng bị ngươi đánh cho chật vật rồi.
Đúng như Trần Duyên đã lo sợ, lão giã kia không một chút hề hấn gì. Một quyền đầu vừa rồi dù là Trúc Cơ hậu kỳ tu sĩ thông thường cũng không thể nào dễ dàng hóa giải. Trần Duyên càng liều mạng tung ra sát chiêu, thậm chí Loạn Vũ được hắn phỏng theo Huyết Vũ của tên Lăng Vô Đạo uy lực kinh người nhưng lão vẫn không hề tỗn thương.
Lão lấy ra một quyển trục trên miệng liên tục lẫm nhẫm.
– Bọn chúng gọi ngươi là đại sư huynh ắt hẵn ngươi là kẻ dẫn đội của Phong Ma Sơn đệ tử đi.
Trần Duyên đã khóc không ra nước mắt, cả người bị treo lơ lửng dù cho hắn đã cố vùng vẫy nhưng tất cả đều vô dụng.
– Một tồn tại khủng khiếp như lão khó lòng có thể che mắt nỗi Ma Kiếm Tông, nhưng tại sao Chu lão lại không hề lên tiếng cảnh báo cho ta chứ?
Hắn ra sức gọi thầm nhưng Chu lão vẫn bặc vô âm tín.
– Tiểu tử ngươi chớ giẫy dụa. Được rồi, muốn xuống thì xuống.
Trần Duyên đáng thương cả người bắn đi, khảm sâu vào trong núi đá. Nhục thể so với yêu thú càng đáng sợ, hắn cơ thể lấy lại được quyền khống chế, cự thạch bị ném đi hắn từ bên trong chầm chậm bước ra.
– Sao rồi tiểu tử, đã làm nguội cái đầu của ngươi lại rồi a.
– Không biết tiền bối là cao nhân phương nào, tiểu tử trước nay chưa từng cùng tiền bối va chạm qua?
Lão gia hỏa kia có thể thong dong bắt chết hắn, không cần nghĩ ngợi nhiều lão thật sự là một lão quái Kim Đan kỳ thậm chí là còn hơn thế nữa. Lão vừa rồi không hề ẩn giấu sát khí khẳng định không phải tới đây tìm hắn gây chuyện nhưng bản thân không thể vì thế mà dám bạo gan bỏ qua lễ tiết.
– Lão phu là ai thì không thể tiết lộ, ngươi chỉ cần biết chúng ta không phải là kẻ địch. Lão phu nhàm chán nên muốn cùng các ngươi quan chiến, điều này không có gì quá đáng chứ?
– Tiểu bối cầu còn không được.
Quả nhiên Trần Duyên tiên đoán không sai, lão ắt hẵn chỉ là hứng thú nhất thời, đối với lão quái vật tu luyện nhàm chán thường muốn làm những điều khác người thường.
– Đại sư huynh.
– Các ngươi không cần quá lo lắng, vị tiền bối này chỉ hứng thú cùng chúng ta quan chiến mà thôi.
Ba người nhận ra tình hình đã dịu xuống, thế giương cung bạt kiếm ban đầu của Trần Duyên đã không còn nữa liền cẩn trọng dò hỏi.
– Tiểu tử ta đối với ba túi hương kia sinh lòng hiếu kỳ a.
– Mời tiền bối.
Hắn thập phần biết điều hai tay dâng ra ba túi hương đã thu lại từ trước.
Trong túi thứ nhất “không được tiết lộ thân phận”.
Trong túi thứ hai “bí mật tiết lộ Ma Huyết Tông danh tính”.
Trong túi thứ ba “chạy”.
– Ha ha ha chỉ ba câu đơn giản này mà ngươi có thể tạo ra một trường tranh đấu người sống ta chết. Bách Niên Chi Chiến những năm qua, không. Phải là vạn năm qua ngươi xứng đáng được liệt vào hàng ngũ những kẻ mạnh nhất.
Lão đối với hắn không thể không tản thưởng, mấy trăm nhân mạng dưới kia mặc cho ngươi là vô danh tiểu tốt, tinh anh thiên tài hay là thiên chi kiêu tử. Tất cả các ngươi hành động đều đã bị kẻ khác âm thầm khống chế, Trần Duyên thao túng khiến tất cả bọn chúng làm theo mọi thứ hắn sắp đặt từ trước.
– Tiền bối nói quá lời, nếu không nhờ thủ đoạn cải trang cao minh của Bạch sư muội cùng tâm trí gan dạ của Như sư đệ làm sao mọi chuyện có thể thuận lợi diễn ra.
Bạch Long có thủ đoạn biến ảo cao minh tới nỗi nếu nàng không thật sự ra tay dù là người thân cận nhất cũng khó nhận ra nàng cải trang. Lần này nhiệm vụ nàng chính là mắt xích trọng yếu nhất để hắn lập ra mưu kế này.
Hai người bí mật đột nhập vào hàng ngũ đệ tử thông thường, đánh ngất hai tên rồi cải trang thành bọn hắn chia ra lan truyền tin tức. Ngay khi Vạn Vân Phi muốn tính kế đình chiến thì Như Phong ra mặt thu hút sự chú ý, trở thành tâm điểm của mọi người thì Bạch Long lại giở ra thủ đoạn biến hóa bước vào vòng người sách động bọn chúng chiến ý.
Khi mọi chuyện đã diễn ra đúng theo dự tính, Như Phong cùng Bạch Long theo căn dặn của Trần Duyên mở ra cuối cùng túi hương thì cả hai cũng đều ngẫn người không tin vào mắt mình. Chỉ độc mỗi chữ “chạy” không còn cách nào khác hai người âm thầm thoái lui, giữa lúc vẫn còn mông lung không biết hành động tiếp theo là gì thì đột nhiên bắt gặp Trần Duyên linh trùng hai người tinh ý liền bám theo tới đây.
– Tiểu tử còn đầu hoài thai yêu thú kia, sao lão phu cũng không dò la được a.
Bạch Long cùng Như Phong cũng nhìn về phía Trần Duyên, động tĩnh chiến đấu đã làm náo động cả Vạn Hồn Vực nhưng yêu thú tung tích vẫn không hề xuất hiện.
Tưởng Niệm bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, không phải nàng không muốn cùng hai người họ che giấu nhưng Trần Duyên đã ngăn cản không để nàng tiết lộ. Hắn còn hùng hồn giảng giải “muốn lừa được kẻ địch trước phải lừa cả quân ta”
– Ha ha ha hay. Hay.
Hai người sắc mặt vừa khóc vừa cười, thì ra không chỉ những tên dưới kia đã sa vào lưỡi bẫy của Trần Duyên mà cả hai người họ chỉ chút nữa cũng bị tên đại sư huynh lưu manh này đem đi bán mất. Tới phút cuối cùng Bạch Long còn tin rằng Trần Duyên sẽ xuất hiện một bước đánh ra uy danh cướp đi yêu thú về tay Ma Phong Sơn a.