Phần 151: Gậy ông đập lưng ông
Sắp thấy tử kỳ của tên súc sinh dám xông vào lãnh địa của hắn đã gần kề, trung niên tu sĩ tuy thập phần nuối tiếc đầu thi sát hắn đã bồi dưỡng hơn 300 năm qua nhưng so với tính mạng, dù bỏ ra lớn chừng nào cũng đều đáng giá.
– Ngưng Trùng Tiễn.
Từ trong tay áo, Ngưng Trùng Tiễn được Trần Duyên cất giấu sẵn từ trước. Trùng tiễn phóng ra với tốc độ gấp mười lần khi hắn phi pháp kiếm cắm chặt lấy thi sát. Thi sát bị đính chặt vào trùng tiễn tiếp tục lao đi hướng về hôi bào tu sĩ đang âm thầm tính kế bỏ chạy.
– Đừng… đừng lại đây…
Hôi bào tu sĩ kinh hoàng miệng gào lớn. Nhưng tất cả đều đã muộn màng, tự bạo đã được kích phát từ trước không thể ngăn chặn. Thi sát kia tự bạo không thua gì một đầu Đinh đẵng cấp 2 yêu thú bạo yêu đan, cuốn lấy chủ nhân của nó xuống dưới hoàn tuyền.
Hỏa lực quá mạnh trung niên tu sĩ trên người hầu như đều tan thành cát bụi. Dù không trực tiếp hứng chịu nhưng tam trùng bị đẩy văng ra xa, với sức sống mạnh mẽ của linh trùng tam trùng không bị trọng thương lùi về bên cạnh Trần Duyên.
– Nữ nhân kia, ngươi có nhận ra kẻ này là ai không?
Trần Duyên lấy ra bức họa lúc còn sống của tên đã trở thành Lam Linh sát thi.
– Tiểu… tiểu nữ biết hắn, chỉ… chỉ là…
Nữ nhân bên ngoài cũng có chút ít nhan sắc, tuy không thể nào cũng Lam Linh so sánh nhưng cũng không ít nam nhân từng tỏ ý với ả.
– Nếu ngươi đã còn cứng miệng thì…
Lục Đường Lang không để ả có cơ hội thoái thác, một vết chém không hề thương hoa tiếc ngọc lên khuôn mặt không tì vết của nàng.
– Ngươi còn không khai ra thì đừng trách ta cho ngươi chết rất khó coi.
Nữ nhân mặt ngọc không chút do dự bị tàn phá, nàng hoảng sợ tột cùng vội vàng thành thật khái báo.
– Là… là ta tình nhân, hắn trong lúc thê tử đi vắng không kiềm được thú vui xác thịt nên đã gạ gẫm cùng ta lên giường.
– Vậy tại sao hắn lại bị thi hóa?
Nàng lời khai quả thật không ngoài tiên đoán của Trần Duyên, rõ ràng động phủ không hề có dấu vết tranh đấu. Hắn còn nhận thấy hương thơm nữ nhân trong khi Lam Linh từng nói hai năm qua đã không trở về, tên súc sinh kia khẳng định là chết trên bụng nữ nhân. Điều này nàng có lẽ đã nhận ra từ trước, mỹ phụ than khóc không phải là vì tên phụ bạc kia mà bởi vì biết được trong lúc nàng đi vắng hắn thậm chí còn mang nữ nhân trở về.
– Là… là ta cần một đầu sát thi, hắn chính là tài liệu thượng đẳng. Trong khi hắn vẫn còn mê mang trong cơn khoái lạc, ta đã nhanh tay khống chế, sau đó lập pháp trận hòng biến hắn trở thành bán thi nhân.
Nàng sợ hãi tường tận kể ra mình âm mưu sát hại kẻ vụng trộm, mà không hay biết rằng đằng xa có một nữ nhân sát khí đằng đằng đã nghe thấy toàn bộ.
Lam Linh sát khí không hề che giấu, bước lại gần.
– Ngươi có nhận ra nàng ta lại ai không?
Nữ nhân đau khổ ngước nhìn, nàng hoàn toàn mờ mịt lắc đầu. Điều nàng trông chờ lúc này chính là Trần Duyên có được hắn thỏa mãn câu trả lời mà tha cho nàng một mạng.
– Ta từng là thê tử của tên nam nhân ngươi vụng trộm kia.
Lam Linh thanh âm đáng sợ, nàng hận không thể chặt nữ nhân này thành ngàn mảnh.
– Không được, ta có việc cần dùng tới ả, sau khi hoàn thành ta bảo đảm với nàng sẽ cho ả ta chết không toàn thây.
Mỹ phụ dù muốn tự tay diệt sát ả ta nhưng nàng không dám trái ý hắn. Nàng biết rõ hắn là kẻ vô cùng thương xót nữ nhân của mình, đồng thời cũng là kẻ thập phần bá đạo. Nàng không rõ nếu thật sự chống lại hắn sẽ mang tới cho bản thân kết cục gì.
– Chu lão có cách nào moi lấy thông tin Khôi Lỗi Tông từ nữ nhân này không, ta không thể nào bắt ép ả khai ra một chút thông tin gì.
Nhớ lại kết cục của Hà Thiên Dẫn, Trần Duyên khẳng định bó tay không thể làm gì khác. Nhưng nắm giữ một tên Trúc Cơ từ Khôi Lỗi Tông chính là cơ hội ngàn năm có một. Moi ra được bọn chúng bí mật chính là thiên đại chỗ tốt.
– Hừ tiểu tử ngươi chỉ có những lúc này mới nghĩ tới lão phu a.
Chu lão liếc mắt khinh thường. Lão một tay đặt lên nữ nhân miệng lẫm bẫm. Ả ta căn bản không có cơ hội phản kháng, tiếng hét kinh sợ vang vọng khắp núi rừng khiến kẻ khác phải lạnh người.
– Sưu hồn.
Trần Duyên nhanh chóng nhận ra, nữ nhân đôi mắt trắng dã, khuôn mặt ngốc trệ. Rõ ràng thần hồn đã bị lực lượng kinh người từ Chu lão chấn bể nát hấp thu lấy ký ức. Trong tu tiên giới đây cũng không phải là sự việc gì hiếm gặp nhưng không ai lại muốn tà thuật này dùng trên bản thân nên tốt nhất là âm thầm ra tay.