Phần 140: Trần Duyên không may
Bên trong Ma Kiếm Lâm, nơi mà không nhiều tu sĩ Trúc Cơ dám bén mãn tới.
– Tiểu Mập Mạp, ngươi không thể đứng yên một lúc sao?
Trên tầng cổ thụ, Trần Duyên thu mình khẽ đẩy nhẹ lớp lá cây nhìn xuống. Một khoảng đất không lớn lắm nhưng điều khiến hắn đau đầu chính là bên dưới chính là một nhà Cường Lực Hùng yêu thú Nhị cấp, Ất đẵng.
Một nhà tứ hùng không biết từ đâu, đêm qua bỗng nhiên xuất hiện khiến Trần Duyên hoảng hốt. Hắn theo luồng tin tức thu thập được lần mò tới nơi tên đệ tử kia bị sát hại, lãng phí nữa tháng trời không tìm ra được một chút manh mối nào, thậm chí địa điểm nơi tử thi nằm xuống cũng đã bị yêu thú giày xéo.
– Đúng là họa vô đơn chí mà, bốn đầu súc sinh này khi không lại tới đây, đã vậy mà còn nán lại suốt ba ngày báo hại ta không thể rời đi.
Trần Duyên đau đầu, Tiểu Mập Mạp tâm tình lại cực tốt thân sâu to tròn phóng tơ lên lá vô tâm chơi đùa thậm chí còn cố ý đùa cợt tên ngốc không may phải co rúm người không dám dịch chuyển dù chỉ một li.
– Khà khà khà đừng trách lão phu không cảnh báo, Cường Lực Hùng này trong hàng ngũ yêu thú Đinh đẵng cũng xếp vào loại tinh anh. Chỉ cần một đầu xông lên cũng đủ khiến ngươi bận rộn một phen chứ đừng nói một nhà bốn đầu trưởng thành này.
Chu lão không tim không phổi hùa theo Tiểu Mập Mạp chăm chọc trên nổi đau của hắn.
– Không lẽ ta thật sự phải chân chân nơi đây sao?
Trần Duyên chán chường, một nhà tụ họp lũ hùng yêu hết ăn, lại chơi đùa mệt lại lăn ra ngủ say như chết. Trông thấy bọn chúng càng khiến hắn sắc mặt khó coi nghĩ thầm.
– Các vị tổ tông ơi là các vị tổ tông, ngoài kia của ngon vật lạ, suối mát trong lành cớ sao lại ở đây đọa đầy thân xác nhỏ bé này a.
Nhị cấp yêu thú giác quan vô cùng tinh mẫn, Trần Duyên nếu không nhanh tay dùng dược liệu tẩy đi hắn mùi, che giấu đi hắn khí tức thì có lẽ đã trở thành thực vật trong bụng chúng.
Nổi lòng của Trần Duyên như đã đánh động tới trời cao, giữa đêm trăng sáng tứ đầu yêu hùng đang ngủ say bỗng nhiên tỉnh giấc, hắn cũng bị đánh động hai mắt liếc nhìn về một phía.
– Có kẻ đang tới, không có ít nhất ba luồng khí tức khác nhau, bọn chúng cùng đồng hành sao?
Trần Duyên biết thời cơ đã đến, hắn bắt lấy Tiểu Mập Mạp trên nhánh lá nguyên khí trong người chực sôi trào tất cả chỉ chờ thời cơ thuận lợi tung người tẩu thoát.
– Lam Linh, ngươi không phải đã thề thốt nơi đây có yêu hùng lui tới sao, chúng ta đã rà soát hơn ba ngày ngày cả một chút lông mao cũng không tìm thấy.
Trung niên sắc mặt nhợt nhạt hét lớn, dù đã gồng cổ nói to nhưng thanh âm hắn phát ra cực kỳ âm hàn, kết hợp cùng dáng người gầy gò không khác gì một tên sắp bước chân xuống lỗ. Lời hắn nói ra cũng khiến đồng bạn đi theo cũng mất dần kiên nhẫn ném ánh mắt không hài lòng về phía nàng.
Nữ nhân đi đầu thập phần bất an, vì tuy tìm hùng yêu túi mật đã bỏ không biết bao nhiêu công sức. Hùng loại yêu thú thập phần khó tìm thấy, trên người dù tứ chi, túi mật hay đại não không gì là không dùng tới càng khiến chúng trở thành mặt hàng vô cùng giá trị khó có thể mua được.
Nàng tình cờ mua được một ít tin tức cực kỳ đáng tin nơi hùng yêu xuất hiện liền dốc gần hết gia sản mời tới hai tên đồng đạo này xông vào trong thú triều. Phải trả cái giá lớn như vậy nếu như chuyến đi này lại trắng tay ra về mỹ phụ liền kiệt quệ không biết ngày tháng nào mới có thể chèo chống trở lại.
– Hà đạo hữu, không phải chúng ta đã giao ước từ trước sao? Hai vị phải giúp ta tìm về hùng mật nếu không đừng mong mơ tưởng một nửa linh thạch kia.
Mỹ phụ một thân tu vi Trúc Cơ làm sao có thể là kẻ nhu nhược, nàng biết thế nào là “bóp quả hồng mềm” càng làm ra vẻ nhượng bộ bọn tu sĩ tham lam này càng lấn tới. Chính vì điều đó nàng đã cố ý mời hai kẻ xa lạ để tránh bọn chúng trong thời gian ngắn bắt tay hợp tác, tới lúc đó một chọi hai nữ nhân cũng không tự tin thực lực bản thân có thể chống trả.
– Lam Linh đạo hữu không cần phải quá nóng giận, chỉ là bần đạo nhiều ngày không lần ra manh mối có chút thất vọng vì bản thân bất tài nên có lời khó nghe. Bên trong thú triều này chúng ta cần phaair đồng tâm hiệp lực mới có thể mong bình yên tồn tại.
Trung niên mở lời hối lỗi, nhưng sắc mặt không khác gì thi thể của hắn không khiến nàng có chút bình tâm. Trung niên thấp lùn đi sau cùng phòng vệ thì luôn giữ vẻ trầm mặt, đã gần một tuần trăng đồng hành nhưng hắn không hề hé răng nữa lời.
Nàng cũng không quá chú tâm, tu sĩ có rất nhiều kẻ kỳ quái trầm mặt ít nói cũng đã là chỉ là hạng thông thường, mỹ phụ nhất quyết không để tâm tới, chỉ cần hắn không là kẻ ngáng đường cho dù là tên câm điếc cũng có sao.