Phần 137: Chuyển không động phủ
Hai vị thê tử đều không còn ở tại khiến Trần Duyên đã không còn hứng thú ở lại Ma Kiếm Tông. Bản thân đã là tu sĩ Trúc Cơ hàng thật giá thật hắn liền đi đến quyết định tìm tới một nhiệm vụ lâu dài nào đó xuất hành lịch luyện tìm kiếm cơ duyên.
Trước khi rời đi Trần Duyên đã nhanh tay chuyển dời hắn động phủ vào bên trong Tiểu Phương Thế Giới, Chu Lão hao phí mất vài năm truy xét cuối cùng cũng đã chào thua. Một phần vì tu vi của lão cũng khó có thể tra rõ ngọn nguồn nơi này, phần khác thì lão cũng chỉ là một tia thần hồn mấy năm rời xa Trần Duyên não hải cũng đã là lão giới hạn. Nếu như còn tiếp tục cưỡng cầu e rằng hồn phi phách tán là điều không thể tránh khỏi.
Bên trong Tiểu Phương Thế Giới cực kỳ bình yên, bình yên đến mức khiến hắn cảm thấy kỳ lạ. Sinh linh sống dưới vòm trời này chỉ cần sống đủ lâu liền có cơ hội hấp thụ linh khí càng nhiều, từ đó cải biến thể chất một bước lên mây. Thậm chí có những tồn tại vài vạn năm bắt đàu hình thành linh trí bước vào con đường tu luyện.
Trần Duyên cảm nhận rằng bên trong nơi này không khác gì một nhà tù giam giữ, những thứ có nguồn gốc ở nơi đây sau qua vạn năm sinh trưởng hắn không hề cảm nhận điều gì khác lạ, tất cả đều chỉ là những dã thảo thông thường. Thậm chí linh khí nơi đây cực kỳ yếu ớt, chỉ khi hắn đem thiên tài địa bảo, linh thạch, linh mộc… gieo trồng xuống nơi này mới dần khỏi sắc.
– Tiểu Phương Thế Giới này chỉ như một lục địa hoang sơ, từng tia linh khí thậm chí còn chưa kịp hình thành.
Chu lão từng cảm thán.
Nhưng điều đó lại không hề khiến Trần Duyên thất vọng, nếu như đây quả thật là một lục đia hoang sơ hắn liền có thể cải tạo mọi thứ thật hợp ý.
Nghĩ là làm, bên trong công hiến điện Cao Hàn mặt mày xám xịt kháp nơi thu mua nào là nông cụ, hạt giống, thậm chí là phân yêu thú khiến những kẻ quen biết hắn một phen cười sảng khoái.
– Hahaha lão Cao không lẽ vừa đột phá Trúc Cơ khiến ngươi vui mừng quá độ khiến đầu bị vô nước.
– Sao ngươi lại nói vậy, biết đâu hắn lại muốn làm một Linh Thảo Sư cao tay. Vài trăm năm nữa linh thảo chúng ta cầm trên tay còn phải qua tay hắn.
Đồng bạn chăm chọc khiến Cao Hàn đỏ mặt.
– Công tử ngài sao không sai khiến kẻ dưới mà làm những chuyện mất mặt này, còn sai lão nô phải đi thu mua chúng làm mặt mo này quả thật không biết giấu đi đâu.
Cao Hàn kính cẩn đưa túi trữ vật đã được nít đầy những thứ lặt vặt trêm mặt không khỏi ai oán.
– Ngươi không phải là kẻ dưới sao?
Cao Hàn im bặt lui ra.
Tiểu Phương Thế Giới này dù cho chưa thể chính thức nhận chủ nhưng Trần Duyên từ lâu đã xem nơi này là vật trong túi. Hắn đã nhiều lần đem linh thảo ươm trồng, lần này cực kỳ khác biệt. Động phủ đều đã được chuyển không tới đây, các nàng cũng vô cùng yêu thích. Tuy tu sĩ cư ngụ trong động phủ đã là chuyện kinh thiên địa nghĩa vạn vạn năm nay. Không chỉ lợi thế bí mật không muốn kẻ khác biết còn thuận tiện mở rộng khi cần thiết.
Có điều đó là chuyện của rất lâu trước đây, nhân loại làm ra nhà cửa lộng lẫy, tiện nghi gấp vạn lần. Các nàng thân nữ nhi ưa thích sạch sẽ, tuy động phủ đã được các nàng chăm sóc “như lau như li” nhưng cảm giác tù túng tối tăm làm sao có thể thay thế nơi mặt đất tràn ngập sinh khí.
– Chủ nhân chúng thiếp giờ đây có thể từng giây từng khác bên cạnh chàng rồi.
Hạ Thảo hạnh phúc dựa vào hắn lồng ngực, mỗi lần hắn rời đi là mỗi lần nàng tâm can như thắt lại. Nỗi nhớ mong không thể nào kể xiết, chỉ khi trông thấy Trần Duyên bình an trở về hòn đá tảng trong lòng nàng mới có thể buông lơi.
Trần Duyên là kẻ biết rõ hơn ai hết, hắn mỗi khi kề bên đều cảm nhận được tình yêu vô hạng từ tiên thiên mỹ nữ này, yêu chiều hết mực dành cho nàng khiến các nữ nhận hắn cũng phải có chút ghen tị.
– Ha ha ha… sắc lang ta mà không có các nàng bên người thì khác nào “đại kỳ vô phong” chứ.
Trần Duyên bây giờ đã là đại thổ hào, bên trong nội viên xa hoa Cao Hàn tìm về hắn đắc ý cười ha hả.
– Nhu nhi lời tướng công của nàng không sai chứ?
Bên dưới là Kim Nhu nhan sắc khuynh thành ngàn dặm khó gặp. Nàng sắc mặt lạnh lùng không đổi giúp hắn xoa bóp chân, được Trần Duyên nhẹ nhàng xoa đầu khiến mỹ nhân chợt giật mình trên gương mặt xuất hiện một tia phấn hồng.
Trần Duyên đắc ý, hắn từ lâu đã nghĩ tới việc tạo ra một thiên đường nơi mà hắn cùng chúng thê tử có thể ngày ngày uyên ương mộc dục, nơi mà linh khí tràn ngập để chúng nữ vô ưu vô lo một tâm cùng hắn đạp tiên đạo.
Ý đồ của Trần Duyên đương nhiên được các nàng vô cùng ủng hộ, hắn đem hết linh thảo trân quý trong đó có hơn mười cây Thanh Tâm Thảo cũng được mang ra. Chúng nữ cũng bắt tay gieo trồng những hạt giống linh thảo, khắp nơi tiếng cười giòn tan vang lên không dứt.
Chứng kiến hơn mười vị tuyệt sắc mỹ nữ vui đùa làm sao Trần Duyên có thể kìm nén, hắn cuối cùng cũng lao vào vòng vây. Dã chiến kinh hoàng cuối cùng cũng diễn ra, hắn chơi đùa trên các nàng ngọc thể như lạc vào bể dục, tới khi tỉnh lại cũng đã là chuyện một tháng sau đó.