Phần 131: Linh Thảo cấp 2 Giáp đẵng đến tay. Thu lấy một tên nô bộc
Cống Hiến Điện nơi bàn trao đổi quen thuộc vẫn là dáng ngồi không thể nhầm lẫn với bất kỳ ai. Cao Hàn miệng ngáp ngắn ngáp dài dùng tay áo đuổi đi mấy con ruồi đang bay qua bay lại làm phiền lão.
– Hừ thú triều chết tiệt, cứ diễn ra liên miên khiến thân già ta đây không sơ muối được gì, cả ngày cũng chỉ có lũ ruồi bầu bạn.
Hắn chán nãn dựa lưng vào tường thở dài ngao ngán.
– Hahaha Cao sư huynh đúng là mơ được ước thấy, Trần Duyên ta lần này mang tới cho ngươi không ít lợi lộc đây.
Cao Hàn rung mình vội vàng bật người dậy, hắn ngơ ngác nhìn quanh những tên chấp sự khác, bọn chúng vẫn buồn chán ngồi đấy.
– Chẳng lẽ chỉ có ta nghe thấy giọng nói vừa rồi?
– Cao huynh khí thế vẫn không hề thuyên giảm.
Trần Duyên bất ngờ từ hư không hiện thân khiến Cao Hàn bật ngửa.
– Hahaha lão Cao ngươi không lẽ ngồi một chỗ khiến xương cốt cũng mục cả rồi.
– Hừ xương cốt của ngươi mới mục.
Lão Cao nổi khí quay qua hét vào lũ đồng bạn.
– Hì hì hì Trần tiểu huynh đệ ngươi… ngươi tu vi của ngươi không lẽ…
Cao Hàn cười nịnh nọt bỗng nhiên nhận thấy tu vi của Trần Duyên đã sâu không lường. Hắn mấy chục năm tu vi đã là tu sĩ Luyện Khí kỳ viên mãn nhưng lại không thể nhìn thấu thực lực của đối phương đương nhiên kết quả chỉ có một. Trước mắt hắn chính là tiền bối Trúc Cơ kỳ.
– Không… không dám Cao Hàn ra mắt Trần tiền bối.
Trong chốn tu sĩ cấp bậc là thứu sâm nghiêm không thể bị phá vỡ, Cao hàn vội vàng cúi lạy nếu như ở đây không có trướng che sợ rằng cũng khiến cho những tên kia một phen hoảng hốt.
– Cao huynh không cần khách sáo, ta tới đây mục đích chỉ có một muốn làm phiền ngươi trao đổi một vài thứ.
Hắn lấy ra trong người hơn mười túi trữ vật ném tới.
– Để… để tiểu bối… Ngân Lang Nha, Hắc Điểu Vũ, Thổ Ngưu Giác… những thứ này đều là tài liệu của yêu thú cấp hai.
Hàng trăm, hàng ngàn tài liệu đổ bày ra trước mắt. Cao Hàn trố mắt, sợ rằng mấy chục năm cộng lại cũng không thể nào bằng được số lượng ngày hôm nay chính mắt trông thấy.
– Còn thứ này…
Nhìn vào hai món Bảo Khí một kiếm, một trùy khí tức bức người.
– Những thứ tài liệu này giá trị quá cao đã vượt mức thẩm quyền của tiểu bối, xin Trần tiền bối chờ đợi trong phút chốc chấp sự nội môn sẽ nhanh chóng tới đây.
– Không cần, ngươi đem những thứ này đi đi ta hy vọng sẽ có một cái giá hớp lý.
Trần Duyên phất tay, hắn còn chưa muốn lộ mặt. Đối với Trần Duyên lúc này hồi phục thương thế cùng giúp các nàng đột phá Trúc Cơ là điều khẩn thiết không thể chờ đợi.
Nữa ngày trôi qua, Cao Hàn dáng người hơn trăm cân thịt dáng vẻ buồn cười hất hải chạy về.
– Trần tiền bối, tiểu bối đã không phụ lòng người đây chính là điểm cống hiến đã thành công quy đổi.
– 2056 Tài liệu yêu thú cấp hai… quy đổi ra ba vạn… làm tròn thành bốn vạn điểm cống hiến.
– Bảo khí Vạn Tượng Chùy hai vạn điểm cống hiến.
– Bảo khí Bạch Hạc Kiếm năm vạn điểm cống hiến.
Lần đầu cầm trong tay số lượng điểm cống hiến mà sợ rằng cả đời cũng không thể mơ tới Cao Hàn run run đưa tới.
– Ngươi làm không sai, tên chấp sự kia có biết sự hiện diện của ta?
Trần Duyên hài lòng nhưng cũng không quên nhắc nhở.
– Trần tiên bối an lòng, tiểu bối biết nhân gia người không muốn tiết lộ thân phận tên chấp sự nội môn cũng không phải là kẻ ngu muội.
Cao Hàn thông tuệ nhanh chóng hiểu ý tứ của hắn.
– Linh thảo cấp hai Giáp đẵng giá trị bao nhiêu điểm cống hiến?
Trần Duyên rặng hỏi.
– Kính thưa Trần tiền bối linh thảo cấp hai Giáp đẵng hiện nay trong kho còn tồn trữ nhiều nhất chính là Thanh Tâm Thảo.
Cao Hàn kính cẩn.
– Thanh Tâm Thảo chính là thứ linh thảo trợ giúp tu sĩ thanh tâm quả dục, tránh bị tâm ma quấy phá được các tiền bối mang về hơn trăm năm trước sao?
Trần Duyên đã nghe qua truyền thuyết này, hơn trăm năm trước có tin đồn truyền tai nhau rằng trong tông môn có một vị tiền bối Kim Đan muốn đột phá bình trướng nhưng hắn sát nghiệp lại cực kỳ sâu dày sợ rằng sẽ không thể bình an qua khỏi kiếp nạn. Ngay tức khắc tông môn liền xuất lệnh khiến hàng trăm tu sĩ Trúc Cơ tìm kiếm linh thảo này suốt mười năm ròng cuối cùng vị tiền bối kia cũng thành công đột phá. Đây chính là giai thoại khiến cho chúng đệ tử náo loạn một thời gian dài.
– Thanh Tâm Thảo định giá một vạn điểm cống hiến một cây.
– Lấy cho ta mười cây Thanh Tâm Thảo.
Hắn chỉ còn hơn một vặn điểm cống hiến, chọn lấy một vài viên đan dược trợ giúp tu sĩ Luyện Khí đột phá.
– Cao Hàn ngươi nhận ra thứ này?
Trần Duyên lấy trong người một lọ đan dược.
– Thứ này là Trúc Cơ đan hi hữu.
Cao Hàn run rẩy.
– Cao Hàn đời này kiếp này sẽ đi theo hầu hạ tiền bối.
Hắn đã qua tuổi tám mươi đời này đã chấp nhận số phận một kiếp bình phàm chết đi. Nếu như không nhận được bất kỳ đột biến nào thì đó chính là kết cục không thể nào thay đổi.
Nhưng cơ duyên của hắn đã tới Trúc Cơ đan thứ mà mỗi năm chỉ có ba viên do chính tay Tam Trưởng Lão luyện ra. Chính Tứ Trưởng Lão đã cầu xin tông môn một viên hiếm hoi cho đệ tử chân truyền duy nhất của lão.
Hắn cơ duyên không tệ trong lúc mập mờ liền đột phá nên viên đan dược này rốt cuộc để không. Nay xảo hợp lại tìm thấy một kẻ tâm tư linh thông bỏ đi một thứ không cần thiết đem lại một tay sai đắc lực cũng đủ để hắn kinh hỉ.
– Cao Hàn ngươi không lẽ muốn dùng lời nói hòng qua mặt ta.
Cao hàn tái mét, đứng trước ham muốn ngàn năm thọ nguyên lão dù có lịch luyện sâu dày đến đâu cũng không thể nào chống lại.
– Cao Hàn đời này kiếp này chính là nô tài một lòng trung thành đi theo chủ nhân, nếu như một lần trái ý liền bị thiên lôi chặn đánh linh hồn không thể luân hồi.
Lão cắn răng chỉ tay lên trời thực hiện lời thời thiên đạo.
Bầu trời trong xanh bỗng nhiên xuất hiện một đạo tia sét từ hư không đánh xuống rồi cũng tự nhiên mà biến mất không để lại một giấu vết.
– Hời không biết là một kẻ điên hay ngu ngốc đây.
Lão giả râu tóc bạc phơ ngồi trên ghế mây mắt nhìn lên bầu trời nơi mà thiên đạo chứng giám.
– Rất tốt đây chính là phần thưởng cho ngươi.
– Nô tài đội ơn chủ nhân.
Cao Hàn kinh hĩ vội vàng bắt lấy.
– Sau này ngươi gọi ta công tử là được, chuyện này không thể lộ ra ngoài cứ an ổn mà làm chấp sự của ngươi. Khi nào ta cần đến sẽ tự động tới tìm ngươi.
Trần Duyên quay người rời đi.
– Cung tiễn công tử.
Cao Hàn quỳ rạp xuống đất, đợi tới khi lão ngẫn đầu thì Trần Duyên cũng đã khuất bóng.