Phần 118: Cao tầng Hợp Hoang Môn tranh đấu
Bên trong đại điện, tổng đầu đà của Hợp Hoang Môn không khí cũng trở nên nặng nề. Trên chủ tọa, Hàn Viên sắc mặt âm trầm nhìn xuống bốn vị mỹ nhân như hoa như ngọc.
– Hihihi Thái Thượng Trưởng Lão có chút không thích hợp, đây chỉ là một chút rèn luyện cho chúng đệ tử không ngờ lão nhân người lại tốn không ít tâm tư.
Lương Tiểu Xuân diễm sắc tươi cười.
– Tam Trưởng Lão lại quá lời, ta thọ nguyên cũng đã sắp tận, con đường tu luyện đã bước tới ngõ cụt chỉ có thể đặt tâm tư vào thế hệ tiếp nối. Có dồn một chút tâm tư cũng là chuyện dễ hiểu.
Lão cáo già làm sao không nhận ra hai chữ “tâm tư” của nàng, mặt không đổi sắc nhanh chóng bẻ đi từng chữ trở thành một lão giả không còn bất kỳ tham vọng, chỉ biết gửi gắm tâm nguyện cho chúng đệ tử.
– Quả không hổ danh là Thái Thượng Trưởng Lão tâm tư luôn đặt môn phái hàng đầu.
– A tiểu nữ có chút vô tâm, không biết ngũ sư đệ cùng bát sư đệ tại sao không tới nơi đây, chẳng phải chúng ta đã hẹn ước từ trước đó sao?
Nàng tỏ vẻ ngây ngô.
– Tam sư đệ cùng ngũ sư đệ được ta sai đi hoàn thành trọng trách nặng nề, tạm thời không thể có mặt nơi đây.
Lão vẻ ngoài bình thản nhưng nội tâm lại rối như tơ vò. Rõ ràng chính tay lão đã bỏ độc vào trong rượu, thậm chí còn suy tính cẩn mật tới mức bỏ độc vào trong rượu của bản thân. Chỉ cần giải độc kịp thời thì không phải chịu tác dụng quá nặng.
Có điều lão không ngờ rằng các nàng lại không hề trúng độc, thậm chí so với kẻ đã phục dụng thuốc giải như lão tình trạng còn khả quan hơn. Cố nén cơn đau đớn do tác dụng phụ mang lại, Hàn Viên nghiến răng chờ đợi tin vui từ hai kẻ đã ngắm ngầm đuổi theo tên tu sĩ Ma Kiếm Tông kia.
Chúng nữ không thể hiểu hết mưu đồ của lão, nhưng sau khi được Lương Tiểu Xuân giải độc các nàng trở nên đề phòng trước lão đồng thời nhân khí của mỹ phụ cũng lớn hơn trước.
Hai canh giờ, ba canh giờ… cuối cùng thái dương cũng dần hiện lên, từng tia sáng ban mai chiếu rõ lên khuôn mặt già nua của lão. Mặt trời đã qua ba sào, hai kẻ hắn phái đi vẫn không một chút tin tức.
– Ngươi vào đây đi.
Lời nói của nàng khiến lão bừng tĩnh.
Lan Anh vẻ mặt không giấu được hưng phấn bước vào. Chúng nữ nhân liền nhận ra không khỏi hài lòng.
– Những kẻ phản loạn đã bị diệt sát gần như toàn bộ, chỉ còn một số ít đã buông vũ lực đầu hàng.
Nghe thấy lực chứng thực từ miệng Lan Anh lão giả thực sự không tin vào tai mình.
– Không thể có chuyện này được, bọn chúng không có khả năng đánh bại mười tên đệ tử chân truyền kia.
Hàn Viên nghĩ thầm, chính tay lão đã tận mục chứng kiến thực lực của bọn chúng. Ngay cả Tần Mạn một trong những đệ tử mạnh nhất Hợp Hoang Môn cũng không có khả năng tiếp một quyền của hắn.
– Lan Anh lời ngươi nói không sai chứ?
Giọng nói già nua của lão vẫn không lấn áp vẻ uy nghiêm khiến nàng không khỏi có chút lo sợ.
– Lời đệ tử của tiểu nữ chẳng lẽ không đáng tin.
Lương Tiểu Xuân bước ra che đi áp lực vô hình từ lão.
– Hahaha lão phu chỉ muốn xác thực rõ ràng.
– Nếu như kết cục đã định ta cũng chỉ có thể tuân theo ước định ban đầu. Từ lúc này ta Hàn Viên không còn là Thái Thượng Trưởng Lão của Hợp Hoang Môn, liền lui về ở ẩn chờ đợi đại kiếp sắp tới.
Lão chỉ thiên thời độc, ngay thời khắc ấy Hàn Viên trở nên già cõi hơn. Lão biết rõ chân truyền từ các vị tiền bối bao đời nay của Hợp Hoang Môn đã bị cắt đứt trên tay lão.
– Chư vị trưởng lão, lão phu đã thực hiện ước định ban đầu. Cầu xin hãy nghĩ tới tình đồng môn mà tha chết cho Ngũ Trưỡng Lão cùng Bát Trưởng Lão.
Hai kẻ này rất có khả năng có thể truyền thừa đạo thống cho đời sau dù chỉ là cơ hội mỏng manh lão vẫn không muốn buông xuôi.
– Hàn Viên tiền bối có nhầm lẫn phải không, không phải chính miệng tiền bối nói đã sai Ngũ sư đệ cũng Bát sư đệ thực thi nhiệm vụ rồi sao?
Nàng khó hiểu.
Lão cũng nhận ra nàng không hề giả dối, sắc mặt lão trở nên tím tái.
– Hàn lão không lẽ nhị vị sư đệ đã xảy ra chuyện chẳng lành.
Nàng nghi kị dò hỏi, mặc dù có nhiều chuyện khuất mắt nhưng cuối cùng nàng cũng đã là kẻ giành thắng lợi. Nếu môn phái thật sự tổn thất hai tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì chính là tổn thương tới gân cốt.
– Lão phu đã sai hai đệ ấy đi lấy mạng Trần Duyên.
Lời lão nói ra đã thật sự chấn động.
– Hàn lão ngươi…
Các nàng thật sự chấn động, không ngờ lão điên cuồng tới mức sai người đi giết tu sĩ Trúc Cơ của Ma Kiếm Tông.
Không phải khi không Ma Kiếm Tông nghiễm nhiên sừng sững tại vị trí độc tôn của ma môn hơn trăm vạn năm nay. Dòng thời gian vô tình cứ như vậy tiếp nối, từ đời này qua đời khác bao nhiêu con người sinh ra, trưởng thành, già lão, chết đi nhưng Ma Kiếm Tông không kẻ nào có thể suy suyển.
Không ít môn phái, tông môn viễn cổ từng đắc tội với Ma Kiếm Tông bọn chúng chỉ có hai kết cục. Hoặc là toàn tông bị diệt sát chó gà không tha hoặc là trở thành con chó trung thành dưới trướng Ma Kiếm Tông để rồi vài ngàn năm sau cũng bị con quái vật này nuốt chửng, không một chút đạo thống truyền thừa.
– Chính ta đã sai hai đệ ấy tiêu diệt hắn trước khi trời sáng.
– Bây giờ đã quá trưa tại sao hai tên đó lại không trở về.
Mỹ phụ kiều mỹ bước ra. Nàng chính là Lan Hương, Tứ Trưởng Lão Hợp Hoang Môn kẻ chuyên dùng kỳ hoa dị thảo mê hoặc nam nhân. Từng bước đi uyển chuyển của nàng càng khiến mùi hương ngào ngạt lan xa.
– Ta cũng không rõ ràng, chính lão phu đã nghiêm sắc lệnh phải quay về môn phái trước khi trời sáng nhằm khiến kẻ khác không thể nghi ngờ nhưng…
Hàn Viên liền cảm nhận được hậu họan lão gây ra lớn biết nhường nào.
– Đây không phải lúc để chúng ta ngồi đây bàn luận, Tứ sư muội mau chóng lần theo dấu vết của chúng.
Lương Tiểu Xuân lo ngại, bị hai tu sĩ Trúc Cơ truy sát thậm chí một trong số đó lại là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong. Một kẻ vừa đột phá như Trần Duyên gần như không thể nào đào thoát.
Lan Hương vỗ túi linh thú, một tiểu cẩu trắng như tuyết thập phần đáng yêu xuất hiện. Tiểu cẩu kinh hỉ nhảy vào lòng ngực nàng, cọ má vào nên ôn nhuyển khiến cho bao nam nhân phải thầm ước tại sao bản thân không phải là tiểu cẩu kia.