Phần 111: Địa Lực Phù
Đứng trước đối thủ mà hắn không có chút khả năng đào thoát, Trần Duyên không còn cách nào khác mà bất đắc dĩ phải dụng tới.
– Ngươi… ngươi…
Có lẽ Tần Khung cũng nhận ra nguy cơ, hắn không một chút do dự quay người tháo chạy.
– Đạo hữu nghĩ bản thân có khả năng trốn thoát sao?
Trần Duyên cười gằng, siết chặt Địa Lực Phù trong tay. Trên không trung, từ hư vô bỗng dưng xuất hiện cơn gió xoáy cao hơn trăm trượng như muốn đánh tan màn đêm.
Thân là người thi triển Trần Duyên kinh hoàng không kém, uy lực một kích của tu sĩ Kim Đan đây cũng chính là lần đầu hắn chú mục.
Cơn lốc xoáy như lỗ đen không đáy tham lam nuốt chửng tất cả sinh linh trên đường đi của nó.
– Ah… ah… ah…
Tần Khung lúc này không còn là kẻ hét ra lửa, khạc ra khói. Hắn cố gắng niếu chặt, đôi song thủ vững chắc bám sâu xuống mặt đất.
Nhưng cuối cùng hắn cũng không thể nào trốn thoát, cả vùng gần trăm dặm liền bị cày nát. Tảng nham thạch khổng lồ không hề thua kém ngọn đại sơn bị cơn gió kéo lên không trung cuốn theo Tần Khung vẻ mặt tuyệt vọng.
Chỉ trong nháy mắt, nguyên khí hộ thân liền vỡ nát. Từng tia phong hệ chân khí như hàng ngàn hàng vạn mũi kim châm đâm xuyên qua nhục thể. Cơn đau đớn xuyên thấu tim gan khiến hắn cả người co quắp lại.
Tưởng rằng giờ chết đã điểm thì bỗng chốc cơn gió xoáy khổng lồ biến mất không để lại một chút tâm hơi. Tần Khung không khác gì mảnh vải rách mướp từ độ cao hơn trăm trượng rơi thẳng xuống mặt đất.
Mặc dù chỉ bị cuốn trong cơn bão chỉ trong một chớp mắt nhưng Tần Khung lại cảm nhận thời gian trôi qua như kéo dài cả trăm năm. Dù nhục thể không chút che chắn rơi thẳng xuống tạo trên nền đất một cái hố không nhỏ nhưng hắn lại không hề cảm nhận một chút đau đớn nào, nói đúng hơn là ngoài thần trí còn chút tỉnh táo thì thân thể cùng tứ chi đều đã tàn phế không cách nào cứu chữa.
– Sao… sao ngươi không để cho ta được chết??
Hắn chỉ còn một hơi tàn, thứ duy nhất có thể làm lúc này là gắng sức truyền âm cho thiếu niên đứng gần đó.
Trần Duyên chắp tay đạm mạc.
– Không sai, chính ta đã thu lại phù chú. Nhưng không phải là tha chết cho nhà ngươi, vì đối với ta lúc này người còn sống hay đã chết đều không trọng yếu. Quan trọng là nhục thể của ngươi không thể bỏ phí.
Dứt lời, ngoài trừ Tiểu Mập Mạp không còn tia hơi sức đang nằm thở dốc trên vai hắn thì tất cả linh trùng đều được Trần Duyên phóng thích lao vào cắn xé thân thể Thanh Thiên cùng Tần Khung.
– Ga… ga… ga Trần Duyên dù có làm quỷ hồn ta cũng không buông tha cho ngươi.
Dù cho đã là phế nhân chỉ có thể bảo tồn một toa hơi thở nhưng tận mắt chứng kiến nhục thể bị gắm nhắm hắn phẫn nộ khiến song mục ngấp tràn huyết dịch dù chút hơi tàn mà nguyền rủa. Chính Tần Mục cũng không ngờ rằng hắn cùng sư đệ lại có ngày này, chết không toàn thây.
Trong màn đêm tĩnh lặng, Trần Duyên thờ ơ không hề để tâm tới những lời trăn trối sau cùng của kẻ thảm bại. Số sinh linh đã ngã xuống trên tay hắn dù có muốn đếm cũng không tài nào nhớ nỗi, nếu như bọn chúng thật sự có thể thành ma ám quẽ thì bản thân đã không biết phải chết bao nhiêu lần.