Phần 105: Hợp Hoang Môn nội chiến
Rời đi hơn mười dặm, Trần Duyên vẻ mặt tỉnh như không. Liệt tửu cực mạnh sợ rằng dễ dàng đốn ngã tu sĩ vừa Trúc Cơ, tình trạng say khướt mà hắn vừa tỏ vẻ cũng không làm bảy người kia quá nghi ngờ.
Dạ yến kéo dài mười ngày mười đêm đối với tu sĩ Trúc Cơ cũng chỉ là thứ không đáng nhắc tới, nhưng Trần Duyên lại phải đóng kịch nhanh chóng rời đi. Đơn giản là vì hắn cảm giác bất an.
Dù cho hai kẻ một già một trẻ kia không hề để hắn phát hiện ra điểm đáng nghi nhưng có một thứ đã khiến hắn không thể không đề phòng. Trên đường phi hành tới đây không hề có bóng dáng của nam đệ tử Hợp Hoang Môn. Nếu có thì cũng chỉ là những tên thường dân hay một vài tên tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ thấp kém.
– Những nữ nhân kia mặc dù đang chiếm tiên cơ nhưng cũng chỉ là vài trăm năm gần đây. Ta không tin đám lão giã kia lụng bại nhanh chóng tới vậy.
Trần Duyên nghĩ thầm.
Ngay lập tức hắn ném ra truyền tin phù nhưng có lẽ mọi chuyện đều đã trễ, đúng lúc đó một tia sáng bắn lên không trung khiến cho một vùng rộng lớn trong phút chốc trở nên sáng lòa. Kèm theo đó là những tiếng la hét thảm thiết.
Với thị giác siêu cường Trần Duyên liền phát hiện những bóng đen không ngừng lao ra từ mọi hướng. Chúng thành thục đường đi nước bước dễ dàng phá đi trận pháp báo động nhanh chóng lẻn vào bên trong.
Từng căn phòng bị vỡ tan, chúng nữ đệ tử kẻ tử thương, người bị bắt giữ. Không ngờ diễn biến lại quá trơn tru như vậy, dù Hợp Hoang Môn chỉ là tiểu phái nhưng chính hắn cũng không thể nào xâm nhập chứ đừng nói chi ngàn tên như một, không một chút sơ hở lẻn vào.
– Không lẽ…
Trần Duyên cười gằng, có lẽ trước mắt hắn đã phần nào không sai. Lão già Hàn Viên kia quả đúng là càng già càng cay, cuối cùng cũng cắn răng ra tay với chính đồng môn của mình.
Không muốn bỏ qua cuộc vui Trần Duyên đẩy nhanh tốc độ, phóng người hướng tới ngọn lửa khổng lồ đang sáng rực.
– Phó sư huynh đừng mà…
– Tần sư đệ ngươi dám sát hại đồng môn không lẽ muốn tạo phản?
Lan Anh khó khăn một mình chống đỡ ba tên cùng cấp, trong đó có một kẻ nàng quen thuộc. Mặt dù đã che đi khuôn mặt nhưng thân thủ không thể nào khác đi được, hắn chính là Tần Mạn tên đệ tử trước đây từng đón tiếp Trần Duyên.
– Hahaha Lan Anh, không ngờ nàng lại nhanh chóng phát hiện ra thân phận của ta.
Tần Mạn biết bản thân đã bị bại lộ không cần che giấu, hắn tháo đi lớp vải đen. Gương mặt xanh xao quen thuộc vẫn còn đó nhưng khác biệt lại một tia thâm độc bất chợt lộ ra.
– Lan Anh là tên để cho ngươi gọi hay sao?
Nàng phẫn nộ.
– Vậy thì ai mới có thể gọi nàng như vậy, chẳng lẽ là tên Trần Duyên kia?
Hắn khinh miệt cười, nhưng khi thấy chính nàng lại không hề hé miệng phản đối. Tần Mạn hừ lạnh.
– Hừ. Sau khi lấy lại Hợp Hoang Môn ta liền thỉnh cầu sư phụ ban nàng cho ta. Tới lúc đó thì…
Vẻ hèn mọn của hắn cũng đủ khiến nàng mường tượng phần nào tương lai của bản thân. Đứng trước vòng vây của ba tên tu sĩ cùng cấp Lan Anh không thể nào hạ sát hắn.
Một kẻ háo sắc như Trần Duyên đâu thể trơ mắt đứng nhìn những nữ nhân tuyệt sắc này lần lượt ngã xuống. Trước lời van nài của chúng nữ nhân của mình hắn lại càng không thể khoanh tay làm ngơ.
Vội vàng trở lại gian phòng, không nói không gằng bắt lấy Tưởng Lệ còn đang say ngủ trên giường. Trần Duyên biết với tu vi của nàng đây chính là nơi lịch luyện rất khó tìm được.
Hắn chân đạp pháp kiếm lao vút giữa trời đêm. Đúng như dự tính từ trước, Lan Anh vẫn còn ngoan cường chống cự. Trông thấy nam nhân đằng không đáp xuống Tần Mạn cùng hai kẻ còn lại nhanh chóng ngừng tay.
– Tiểu bối Tần Mạn xin ra mắt tiền bối. Chẳng hay chúng tiểu bối vô ý khiến tiền bối phiền long liền xin lượng thứ.
Hắn kính cẩn gập sâu người không dám ngẫn mặt.
– Các ngươi đương nhiên là chưa hề chọc giận ta.
Nghe tới đây bọn chúng liền thả lỏng.
– Nhưng bản nhân liền ngó các ngươi thật ngứa mắt.
Ba kẻ như bị vạn tấn áp đỉnh, ngã quị xuống đất không ngừng dập đầu.
– Cầu xin tiền bối tha tội, chúng tiểu nhân nguyện làm trâu làm ngựa cho tiền bối.
Do Trần Duyên cố ý thay đổi dung nhan cùng giọng nói khiến Lan Anh cùng Tần Mạn không hề nhận ra. Nhưng khi phát hiện ra Tưởng Lệ đứng phía sau Lan Anh tức khắc ngầm đoán được. Nàng mừng thầm, dù sao quan hệ giữa hắn và nàng trước giờ khá yên ổn.
Có lẽ Lan Anh đã quá vội kinh hĩ.
– Ta sẽ cho các ngươi cơ hội toàn mạng rời đi.
– Nhưng phải có một điều kiện, chính là diệt sát hai nữ nhân này.
Dứt lời Trần Duyên mau chóng tan biến trong màn đêm.
Tưởng Lệ cùng Lan Anh liền ngẫn người, cả hai khó hiểu nhìn nhau nhưng nhận thấy vẻ tối tăm trên nét mặt đối phương liền dứt khoát không nhiều lời. Bên kia từng câu từng chữ như in vào đại não, Tần Mạn ánh mắt có chút nuối tiếc nhìn về phía Lan Anh nữ nhân nhan sắc như hoa kia. Nhưng đứng trước tính mạng, dù biết bản thân lúc này chỉ là con cờ trong tay kẻ khác hắn cũng chỉ có thể đánh liều. Đào mạng trong tay tu sĩ Trúc Cơ quả thật là nói dễ hơn làm.
Hắn cùng hai kẻ bên cạnh gật đầu như đã ám hiệu từ trước, cả ba cùng xông tới ánh gươm sáng chóa nhắm ngay vị trí hiểm yếu đâm tới.
Nhị nữ cũng không phải là kẻ hèn nhát liền phát công chống trả. Từng nhánh dây leo thô dài được Tưởng Lệ thành thục khống chế không khác gì đại xà có trí tuệ từ bốn phương tám hướng hợp cùng đường kém sắc bén của Lan Anh một trói chân một tiến công khiến bọn người Tần Mạn gặp không ít khó khăn.