Phần 9
Tiểu Phàm chạy băng băng ra khỏi con phố ngằn ngoèo. Y hớt hải chạy về hướng Điền Linh Nhi đang gọi mình. Lòng vòng mãi, cuối cùng cũng ra khỏi dãy nhà mê cung đó. Đang hớt hải chạy về chợ, đột nhiên y va phải một đệ tử Thanh Vân khác. Gã đệ tử kia nhìn Tiểu Phàm rồi bất ngờ ra dấu im lặng. Trương Tiểu Phàm không hiểu chuyện gì, nhưng cũng lên tiếng:
– Sư huynh, có phải huynh đang tìm một cô gái mặc áo choàng không?
– Cô gái? – Gã ngơ ngác…
– Dạ.
– Cô gái nào? À, sư đệ, đệ tới vừa hay. Mau đi theo ta. – Giọng hắn hớn hở…
– Không, sư huynh, đệ đang tìm một cô gái.
Nghe Tiểu Phàm nói vậy, mắt hắn lại càng sáng quắc lên:
– Tìm một cô gái? Theo đuổi con gái hả? Theo đuổi con gái, được thôi. Ta sẽ dạy đệ, đệ giúp ta việc này, ta giúp đệ theo đuổi một cô gái, đảm bảo được, thế nào.
Nói đoạn hắn vỗ chiếc quạt giấy vào ngực Tiểu Phàm, ra điều rất tự tin.
– Cái gì mà theo đuổi được chứ? Huynh nói gì đệ không hiểu.
Tiểu Phàm vừa nói vừa nhìn về phía trước. Trong khi đó, gã kia vẫn thao thao bất tuyệt:
– Tăng Thư Thư ta xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh, được rồi, bây giờ đi theo ta.
Nói đoạn hắn lôi sềnh sệch Tiểu Phàm đi về phía trước, rồi dừng lại trước một tiệm sách, Trương Tiểu Phàm nhìn lên:
– Nghiêm Như Ngọc.
Tăng Thư Thư ghé tai Tiểu Phàm thì thào:
– Thư trung tự hữu Nghiêm Như Ngọc.
– Tăng sư huynh, Nghiêm Như Ngọc là ai?
– Ôi trời, Nghiêm Như Ngọc không phải là ai, Nghiêm Như Ngọc là một thứ đồ tốt.
– Ôhhhhh…
Tiểu Phàm há hốc mồm ngạc nhiên, y chưa kịp làm gì thì đã bị Tăng Thư Thư kéo phăm phăm vào bên trong. Nghiêm Như Ngọc là một thư viện, ở trong chứa toàn sách. Trương Tiểu Phàm không mấy bận tâm, bởi y đang tìm sư tỷ của mình, trong khi đó, Tăng Thư Thư thì đang lúi húi tìm sách:
– Sư huynh, huynh ở đây nhé, đệ đi tìm người đây.
– Khoan đã, đệ đi tìm ai, ta đã bảo là để ta lo mà. Đợi ta tìm mấy cuốn sách đã. Đứng im đây đợi ta.
Nói đoạn, hắn bỏ mặc Trương Tiểu Phàm ở một góc phòng, đi sang dãy tủ chứa sách khác. Cả hai đều không để ý rằng gã trưởng quầy ngồi đó nhìn hai người với ánh mắt vô cùng gian manh. Tăng Thư Thư sau khi tìm được cuốn sách hắn muốn, chỉ thấy mắt hắn sáng quắc như đèn pha, nhanh tay nhét nó vào ngực áo:
– Huynh tìm được sách rồi sao? Đó là cái gì vậy?
Tăng Thư Thư giật bắn mình khi thấy Tiểu Phàm từ khi nào đã đứng cạnh hắn. Hắn vội vàng nhét nó vào trong ngực áo rồi phân bua:
– À… à… không có gì, bí kíp luyện võ thôi mà, chúng ta đi thôi.
Hai người vừa bước ra cửa thì một đệ tử khác của Thanh Vân Môn lại bước vào nhưng lần này là nữ đệ tử. Cả Trương Tiểu Phàm và Tăng Thư Thư đều há mồm, trợn mắt nhìn chằm chằm vào cô gái kia, không gian xung quanh họ như tĩnh lặng, đứng yên lại vậy.
Đang bước dần về phía trước mặt họ là một nữ nhân mỹ miều mặt trái xoan, tóc mềm như mây, da mịn như tuyết. Vóc dáng nàng yểu điệu thướt tha, ngực nở eo thon, thân hình thon thả, cân đối. Tuyệt nhiên là một người đẹp xuất sắc sắc trong giới tu tiên, Trương Tiểu Phàm lơ đễnh như đang bồng bềnh trong cõi thiên thai vậy, hắn và Tăng Thư Thư thằng nào thằng nấy đều há hốc mồm nhìn theo từng bước chân uyển chuyển của nàng.
Khác với trang phục của sư nương Tô Như và sư tỷ Điền Linh Nhi của Tiểu Phàm, nữ nhân này mang trên mình trang phục màu trắng toát, càng toát lên vẻ cốt cách thần tiên của nàng, áo nàng khoét thật sâu vào ngực áo, đôi gò bồng đảo nhô lên trắng mịn.
Tiểu Phàm đơ người ra như khúc tượng gỗ, mắt nhìn không hề chớp mắt. Đẹp quá, Hắn chưa từng gặp người nào đẹp như vậy. So với Tô Như sư nương, Linh Nhi sư tỷ hay là cả cô gái Bích Dao hắn vừa gặp ban nãy, tất cả đều không thể sánh với nữ nhân trước mặt gã đây. Nàng thực sự quá đẹp, đẹp tới mức không có ngôn từ nào xứng với nhan sắc trước mặt bọn họ. Đến nỗi cả gã Chưởng quầy cũng ngơ ngác mà nhìn theo mỗi bước chân của nàng ta.
Đám nam nhân trong thư phòng khỏi phải nói, thằng nào thằng nấy nhìn nàng mà con cặc tất cả gần như đã nở to hết cỡ, căng tức, nhức nhối vô cùng rồi. Trương Tiểu Phàm tất nhiên không hề ngoại lệ. Hơn nữa, ban nãy trong cuộc hành dâm ngầy ngật với Bích Dao, vì chưa xuất ra được nên hắn cảm thấy khó chịu vô cùng, nay lại gặp hoàn cảnh hiện tại khiến hắn không tài nào chịu nổi. Ông trời thật đúng là khép đùa hoàn cảnh của hắn mà, cứ một nữ nhân này đi thì một người khác lại xuất hiện mà hiếp dâm thị giác của hắn.
Tiểu Phàm xoáy sâu đôi mắt vào ngực của nàng ta, cố gắng điều hòa hơi thở, Bộ ngực của nàng ta có vẻ còn to hơn cả sư tỷ Linh Nhi. Nhưng không như sư tỷ Điền Linh Nhi hay sư nương Tô Như của Tiểu Phàm, họ luôn tươi cười với bất cứ ai. Nữ nhân này vẻ mặt lạnh lùng bước qua mặt hai người như không hề nhìn thấy, cũng không thèm quan tâm tới bộ dạng háo sắc của cả hai gã đàn ông. Có vẻ như nàng ta đã quá quen với hoàn cảnh thế này.
Hai gã đàn ông nhìn theo, khi bầu ngực nàng lướt qua ánh mắt rực lửa của hai tên háo sắc, chúng lại lướt xuống cặp mông đánh tanh tách sang hai bên của nàng. Nước dãi trong miệng hai gã chảy tum lum trông đến tởm.
– Ực… ư… thật là đẹp quá.
Tăng Thư Thư vừa nói vừa lau vội đám nước miếng trên miệng. Mắt thì dán chặt vào cặp mông cong vút, tròn lẳn của nàng từ phía sau.
Nữ nhân nọ dừng lại ở tủ sách một góc tường, nàng đặt thanh kiếm màu xanh nhạt xuống bên kệ, lấy ra một cuốn sách và chăm chú đứng xem. Nếu là những người khác, ắt hẳn sẽ không ai có thể bỏ qua thanh kiếm của nàng: Thiên Gia Thần kiếm. Gọi tắt là Thiên Gia, là cửu thiên thần binh – bảo vật của tiên gia trong truyền thuyết, vỏ kiếm chuôi kiếm đều ánh lên sắc xanh da trời, màu sắc sáng rõ, mơ hồ có lưu quang không ngừng dao động.
Nhưng Trương Tiểu Phàm đâu có biết đó là cái mẹ gì đâu, đôi mắt hắn từ nãy tới giờ, ngoài nữ nhân mặc y phục màu trắng, ngực nở mông cong đang phô diễn hình thể trước mắt hắn thì không còn biết đến thứ gì nữa, đừng nói Thiên Gia Thần Kiếm, đến những thứ pháp bảo bình thường, chưa chắc gã đã biết chứ đừng nói đến Thiên Gia…
Hắn cứng đơ người, con cặc trong quần y đang khởi nghĩa dữ dội. Chưa khi nào y thấy khó chịu như vậy. Hai gã đàn ông chăm chú nhìn ngắm nữ nhân kia từ đầu tới cuối, cố gắng lưu lại những đường cong tuyệt mỹ của nàng vào trong đầu, có lẽ là đề tài bất hủ để chúng tự thỏa mãn môi đêm. Chúng nhìn ngắm nàng chán chê rồi thì Tăng Thư Thư cuối cùng cũng nuốt cái ực một ngụm nước miếng vào trong cuống họng rồi cất tiếng với Tiểu Phàm:
– Đại mỹ nhân này, nhất định tới từ Tiểu Trúc Phong. Đệ nhất mỹ nhân của Thanh Vân, Lục Tuyết Kỳ.
– Hả, Lục Tuyết Kỳ…