Phần 38
Ngày hôm sau Thất Mạch Hội võ đã chính thức khai mạc!
Đệ tử các chi phái lần lượt lên đài. Thật là trăm hoa đua sắc. Pháp bảo bay đầy trời. Tà áo phấp phới. Chưởng lực phủ kín đất. Ai nấy đều hăng hái khoe tài. Trong số này, Điền Linh Nhi và bạch y nữ tử bên Tiểu Trúc Phong – Lục Tuyết Kỳ hiển nhiên là những người nổi bật nhất. Cả hai đều nhan sắc diễm lệ, võ công phi phàm, vừa ra tay đã khiến cho đám đệ tử nam các chi phái trợn mắt há mồm, say mê nhìn ngắm. Trong đó hiển nhiên có Trương Tiểu Phàm. Hắn say mê ngắm nhìn và ngưỡng mộ đối với nhan sắc mỹ miều của hai nữ nhân. Vẻ đẹp tươi tắn, đáng yêu của Điền Linh Nhi. Vẻ đẹp sắc sảo, lạnh lùng của Lục Tuyết Kỳ, quả thực khiến cho hắn được mở rộng tầm mắt.
– Ha ha, Trương sư đệ!
Thình lình có ai đó vỗ mạnh vào vai Trương Tiểu Phàm.
Trương Tiểu Phàm mải dõi theo Điền Linh Nhi đang dần dần khuất xa, hoàn toàn không chú ý gì đến tình hình xung quanh cả, bất giác giật thót, nhảy vọt sang bên, rồi đưa mắt trông lại, thì ra chính là Tăng Thư Thư…
Tăng Thư Thư tươi cười hớn hở, nét mặt ung dung, ngắm nghía Trương Tiểu Phàm, rồi ánh mắt lại rời sang con khỉ Tiểu Hôi đang đứng bên cạnh hắn.
Trương Tiểu Phàm cười nói:
– Tăng sư huynh chẳng phải là còn tham gia thi đấu sao, thế nào mà lại có thời gian rỗi đến tìm đệ?
Tăng Thư Thư cười đáp:
– Ừm, ta thi xong rồi, nhàn nhã vô sự, trông thấy đệ ở đây, bèn lại chào.
Trương Tiểu Phàm ngạc nhiên hỏi:
– Cái gì, huynh thi xong rồi, kết quả ra sao?
Tăng Thư Thư gập soạt cái quạt, gãi nó lên mớ tóc đen nhánh, nói:
– Ùi, bất cẩn nên thắng một trận, hà hà.
Trương Tiểu Phàm nhìn dáng điệu dửng dưng lơ đễnh của y, vẻ như chưa hề trải qua một trận đấu lớn, bèn dè dặt hỏi:
– Tăng sư huynh, sau mấy năm không gặp, đạo hạnh của huynh thực sự rất cao thâm, có vẻ còn hơn cả lời đồn?
Tăng Thư Thư lắc đầu quầy quậy:
– Ôi dào, Trương sư đệ nói gì vậy, ta tu hành được một chút xíu, đâu có đủ để thượng đài? Nếu không phải vì cha cứ ép buộc, ta đời nào đi tu chân luyện đạo, mỗi ngày cứ trồng hoa nuôi chim đọc sách, sống những ngày tháng tiêu dao! Có điều nói đi cũng phải nói lại…
Y thò tay đặt lên vai Trương Tiểu Phàm, dắt hắn đi lên phía trước, khe khẽ bảo:
– Ta thật chẳng ngờ, trong đại thí Thất Mạch Hội Võ lần này, lại có người kém hơn cả ta!
Trương Tiểu Phàm cười khổ:
– Người kém huynh nhiều lắm đó!
Tăng Thư Thư nhún vai, mặt tỏ vẻ bất cần:
– Nhiều thì làm sao, ta có tham lam nữa cũng không dám vọng tưởng thắng được đến vòng chót, có điều ta lại rất quan tâm đến Tam Nhãn Linh Hầu của đệ, hà hà, Trương sư đệ, hay là đệ đem nó…
Trương Tiểu Phàm thấy y đầy vẻ gian thương, lập tức bảo:
– Tăng sư huynh, đừng có nhằm vào Tiểu Hôi của đệ!
Tăng Thư Thư đảo mắt, lôi Trương Tiểu Phàm ra một góc khuất, ngó nghiêng bốn xung quanh, mặt đầy vẻ nguỵ dị, thì thào bảo:
– Trương sư đệ, ta cho đệ thấy một thứ rất hay, đệ xem có thích không?
Nói đoạn lôi từ trong bọc ra một quyển sách bìa xanh dầy cộp, đưa cho Trương Tiểu Phàm.
Trương Tiểu Phàm đón lấy, sách không có nhan đề, lại cũ rích, xem ra niên đại rất xa xưa. Lại thấy Tăng Thư Thư vẻ như không có chuyện gì, nhưng cặp mắt linh động thì cứ liếc quanh cảnh giác, khuôn mặt vốn thanh tú giờ lại có mấy phần xảo trá và thô tục. Xem ra quyển sách này không phải là ghi chép những tuyệt thế pháp quyết, thì cũng là loại hiếm thấy trên đời.
Trương Tiểu Phàm lắc đầu, nói:
– Tăng sư huynh, sách quý thế này đệ không chịu nổi đâu, tư chất đệ kém lắm, lấy cũng vô dụng, mà cũng không muốn dùng Tiểu Hôi để đổi chác, huynh cầm lại đi.
Tăng Thư Thư trợn mắt, khe khẽ bảo:
– Đệ chưa xem mà đã nói thế rồi, xem đi đã, mau lên!
Trương Tiểu Phàm thấy dáng điệu y cổ quái, bất giác cũng nảy lòng hiếu kỳ, bèn lật ra xem, lập tức ngây cả người, đỏ mặt tía tai, thấy trong quyền sách dầy đó, ngoài một số lượng lớn những chữ viết, còn có rất nhiều hình vẽ, vẽ toàn những trai gái lõa lồ ôm ấp quấn riết, thì ra là một bộ Xuân Cung Đồ. Trương Tiểu Phàm lần đầu tiên trong đời trông thấy một vật như vậy, lại thấy nét bút trơn mịn, khắc họa nhân vật sống động như thật, tim hắn giật thon thót, bất giác thất thanh la:
– Tăng sư huynh, huynh, huynh, huynh sao lại có thứ này?
“Hừ!” Tăng Thư Thư giật mình, vội vàng bịt lấy miệng hắn, rồi thận trọng liếc ra các đệ tử đồng môn đang đi đi lại lại xung quanh, trừng mắt bảo Trương Tiểu Phàm:
– Đừng có lớn tiếng như vậy! Đệ còn nhớ 4 năm trước chúng ta tới Nghiêm Như Ngọc của tên Hắc Vô Tâm đó không? Ta lấy cuốn này ở đó đó. Hehehe…
Trương Tiểu Phàm gật gật lại nhìn ngắm quyển sách. Chỉ thấy những tư thế giao hoan hiện lên chi chít. Đủ kiểu cách, muôn hình quái trạng, nét vẽ lại thần tình, nhanh chóng khơi gợi lòng dục của y. Lật lật vài trang đã thấy tư thế người nam ngồi trên giường, hai chân dạng ra, người nữ quỳ dưới đất, gục đầu vào háng y, ngậm dương vật mà liến láp. Những hình ảnh tuyệt đẹp với Tô Như sư nương, Linh Nhi và Văn Mẫn sư tỷ nhanh chóng hiện về. Cái này quả là gãi đúng chỗ ngứa. Một đòn đã trúng ngay niềm đam mê của hắn. Tăng Thư Thư quả nhiên là lợi hại, vừa xuất kích đã chiếm được tiên cơ.
Tăng Thư Thư cười khì khì nói:
– Sao đổi không?
Trương Tiểu Phàm sực tỉnh, hắn lau vội nước miếng trên khóe miệng, nhưng vẫn còn kinh hồn, hạ giọng hỏi:
– Tăng sư huynh, huynh làm sao mà có, ồ, làm sao lại xem thứ sách này?
Tăng Thư Thư nhếch mép:
– Xem thì làm sao, bảo cho đệ biết, đây đúng là kỳ thư, nghe nói chỉ có độc một quyển thôi! Ta đã phải bỏ ra biết bao tâm huyết mới lùng được, bảo đảm đệ xem hết, từ giờ trở đi có thể vầy hoa giỡn nguyệt, chiếm được trái tim của mọi nữ nhân trên thế gian. Sao sao, dùng nó đổi lấy Tiểu Hôi nhé…
Tiểu Phàm ngần ngừ nói:
– Cái này, cái này… quả thật rất hay. Nhưng đem đổi lấy Tiểu Hôi thì…
Tăng Thư Thư thấy y như vậy liền giật lại quyển sách, nói:
– Không đổi thì trả ta đây…
Tiểu Phàm cuống quýt:
– Tăng sư huynh, huynh cho đệ mượn ít hôm được không?
Tăng Thư Thư phá lên cười:
– Hahaha… ta nói tên Tiểu Phàm ngươi bản chất ham gái không đổi mà. Thôi vậy đi, ta cho đệ mượn nhưng đổi lại đệ cho ta mượn Tiểu Hôi. Khi nào đệ xem chán thì trả lại ta. Ta trả lại cho đệ Tam Nhãn Linh hầu. Vậy là thỏa mãn chứ?
Tiểu Phàm gật đầu.
Ngày hôm ấy, Đại Trúc Phong không kể Trương Tiểu Phàm, trong bảy đệ tử xuất kích, thì có bốn người thắng ba người thua. Tống Đại Nhân, Điền Linh Nhi, Hà Đại Trí và Đỗ Tất Thư đều tiến vào vòng trong.
Thêm Trương Tiểu Phàm tốt số, vậy là trong tám đệ tử Đại Trúc Phong, đã có đến năm người tấn cấp, lập nên một thành tích tốt hiếm thấy suốt mấy trăm năm qua, làm Điền Bất Dịch vui đến mức không khép nổi miệng.
Những nhân vật phái khác mà Tiểu Phàm biết như Tăng Thư Thư, Lục Tuyết Kỳ, Lâm Kinh Vũ và đương nhiên là cả gã Tề Hạo đáng ghét cũng đều qua vòng một.
… Bạn đang đọc truyện Truyện sex Tru Tiên tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/03/truyen-sex-tru-tien.html
Đêm đã khuya. Ngày mai Tiểu Phàm vào trận.
Hắn không ở trong phòng ngủ. Sau một đêm ở lại trên Thông thiên Phong, đám người Đại Trúc Phong không quen vì phòng ốc chật trội, nằm chen chục với nhau nên họ quyết định trở về Đại Trúc Phong nghỉ ngơi, dẫu sao thì Đại Trúc Phong tuy không rộng lớn, nhưng tất thảy cả sư đồ, đệ tử vỏn vẹn tròn đúng mười người, vì thế nên mỗi người ở một phòng dù sao vẫn thoải mái và sung sướng hơn nhiều. Trương Tiểu Phàm chưa biết ngự kiếm, nhưng vẫn được các vị sư huynh đưa về. Lúc này hắn đang nằm thở hổn hển trên mặt đất, ngay trước cửa vòng của hắn, dưới ánh trăng sáng vằng vặc, một gã thanh niên tuổi đang dán chặt mắt vào từng trang sách trên quyển Xuân Cung Đồ. Cuốn dâm thư dở ra trước mặt, những hình vẽ sống động hiện lên như mời gọi, như cuốn hút lấy tâm thần của hắn. Tiểu Phàm tay run run lật dở từng trang, rồi lại đưa tay xuống nắm lấy dương vật đang căng cứng. Hơi thở của hắn càng lúc càng gấp gáp.
Lại một trang nữa. Lần này đầu óc y như học thêm được một món mà y đã từng rất nhiều lần nghĩ tới nhưng chưa bao giờ có cơ hội được thưởng thức. Một màn làm tình tay ba cháy bỏng giữa một người đàn ông và hai người phụ nữ.
Trong sách là hình ảnh một người nam đang được hai cô gái hầu hạ. Một nữ nhân nằm ra ngậm lấy dương vật y. Một người hôn vào ngực y. Khuôn mặt nam giới tỏ rõ sự đê mê sung sướng. Tiểu Phàm bần thần, tay sục mạnh. Dương vật y căng tức lên, đỏ mọng, nóng ran chẳng khác Thiêu Hoả Côn trong lò lửa. Trong đầu y bắt đầu tưởng tượng người con gái đang ngậm cặc y chính là Tô Như, người hôn ngực y chính là Linh Nhi sư tỷ. Nếu được như thế một lần, y có chết cũng cam tâm.
– Ôi… ư… sư nương… sư tỷ của ta… aaaaa…
Lại trang khác. Ba người nằm theo hình tam giác. Mặt người này úp vào hạ bộ người kia. Cả ba đều ướt đẫm, hổn hển. Tiểu Phàm sục càng lúc càng nhanh. Trong trí tưởng tượng kỳ quái của hắn, Tô Như sư nương đang bú cặc hắn càng lúc càng mạnh bạo. Còn miệng hắn đang ngập trong cái lỗ lồn sung sướng của Linh Nhi sư tỷ. Nước nhờn lênh láng. Hắn liếm sâu, thật sâu vào lồn nàng khiến nàng sung sướng rên bật lên. Trong khi miệng nàng cũng đang bị bao phủ bởi nước sướng của mẹ. Điên loạn!
Tiếp tục trang khác. Tô Như quỳ xuống đất, mông đít nhổng cao. Tiểu Phàm đang nắc những cú như vũ bão vào lồn nàng. Sau lưng hắn, Linh Nhi sư tỷ đang ôm chặt lấy hắn, vuốt ve lồng ngực, hôn hít liếm cắn vào dái tai hắn. Vô thức, miệng hắn bất ngờ gầm lên như chó sói:
– ÔI… AAAAA… SƯ NƯƠNG ƠI… SƯ TỶ ƠI… TA RAAAAA…
Phụttttt!
Không thể kìm hãm nổi nữa. Trương Tiểu Phàm rùng mình. Một luồng tinh khí đã phọt ra. Văng xuống nền gạch. Hòa cùng với sương đêm, trắng đục. Người hắn cong lên như con tôm. Tưởng như tinh khí toàn bộ cơ thể đều thoát ra ngoài, lấy đi hết tinh lực của Tiểu Phàm.
Tiểu Phàm nằm đó, dương vật vẫn lộ ra, thở hồng hộc. Trên nền đá, Thiêu Hoả Côn đang đầm mình trong đám tinh dịch, với một sự sung sướng tột độ.
Trong đêm khuya tĩnh mịch, chẳng ai nghe thấy tiếng hắn. Chỉ có ánh trăng vằng vặc phủ lên thân thể Tiểu Phàm. Không rõ đồng tình hay đang phẫn nộ trước một cảnh nhơ nhớp trên cõi bán tiên.
À không, có tới hai người đang nhìn hắn. Trên ngọn cây đại thụ ngay trước của phòng Tiểu Phàm, sư nương Tô Như và Linh Nhi sư tỷ đang đứng sừng sững như hai vị tiên nữ nhìn xuống hắn. Mỉm cười dâm đãng. Dâm thuỷ trong lồn hai mẹ con nàng cũng đã ướt đẫm từ bao giờ. Linh Nhi khẽ lẩm bẩm như gió thoảng, thì thào bên tai mẹ:
– Mẹ thấy sao? Tiểu Phàm đã lớn lắm rồi đó. Hihi… đêm hôm trước, con thật sự đã bị hắn khuất phục dưới chân cầu Hồng Kiều.
Tô Như khẽ mỉm cười:
– Con nói phải, hắn thật sự đã lớn rồi. Nếu như hắn may mắn đi qua được từng vòng, hihi… ta sẽ là phần thưởng của hắn.
– Cả con nữa chứ?
Hai mẹ con quay lại nhìn nhau, bật cười thích thú. Và hiển nhiên là Trương Tiểu Phàm cũng không hề nghe thấy:
– Nào, về thôi, ta muốn tắm…
– Hihi… vâng, thưa mẹ…
Giữa đêm tối, hai mẹ con họ lao vút đi trong đêm, thẳng hướng hậu viện Thủ Tĩnh Đường. Trong khi đó có tiếng Đại Hoàng tru trong đêm vắng.
Ánh mặt trời ban sớm uể oải tia ra khắp Vân Hải, cũng vì Xuân Cung Đồ mà Tiểu Phàm đã hao tổn tinh lực, và cũng vì sư nương và sư tỷ đáng yêu của hắn làm hắn sung sướng cả đêm qua(do nhìn những hình vẽ dâm dục trong Cung xuân đồ làm hắn tưởng tượng ra sư nương và sư tỷ hắn) khiến cho bây giờ trông hắn không biết là đang tỉnh táo hay mệt mỏi nữa.
Đệ tử Thanh Vân Môn lại tập trung đến quảng trường như buổi đầu, tiếp tục chứng kiến kỳ đại thí Thất Mạch Hội Võ một niên giáp mới có một lần.
Người của Đại Trúc Phong đứng trước tấm bảng ngày hôm qua, thấy một nửa danh sách đã bị gạch bỏ, bên cạnh tên Trương Tiểu Phàm, đã hiện lên đối thủ hôm nay: Sở Dự Hồng.
Trương Tiểu Phàm đã bắt đầu hồi hộp, tuy hắn xác định rõ ràng mình đến đây gần như chỉ là để mở rộng kiến thức, nhưng trong lòng vẫn cứ căng thẳng, tim đập mỗi lúc một nhanh, miệng khô lưỡi khát, đến cơm sáng cũng chỉ lùa được hai miếng là đã thấy mất ngon rồi.
Lúc này hắn đang thầm thì hỏi đại sư huynh Tống Đại Nhân đứng bên cạnh:
– Đại sư huynh, Sở Dự Hồng này là người như thế nào, có lợi hại không?
Tống Đại Nhân nhíu mày, lắc đầu đáp:
– Ta cũng chẳng rõ, chưa nghe thấy tên bao giờ, trên bảng chỉ viết y là đệ tử Triêu Dương Phong, nhưng đạo hạnh ra sao, thì ta không biết.
Nói đến đây, Tống Đại Nhân nhìn Trương Tiểu Phàm, thấy bộ dạng hắn căng thẳng quá, bèn mỉm cười bảo:
– Tiểu sư đệ, đừng lo lắng, ta lần đầu tham gia đại thí cũng hồi hộp muốn chết, lên võ đài rồi thì ổn cả.
Trương Tiểu Phàm lẩm nhẩm: “Vâng.”
Lúc ấy Đỗ Tất Thư đứng bên cạnh cũng vừa đi lại, cười khó hiểu:
– Ồ, các vị sư huynh, hay là chúng ta đánh cược đi, xem tiểu sư đệ lần này thắng thua thế nào…
– Được đó được đó! Ta cược tiểu sư đệ thua!
– Ta cũng vậy!
– Ta cũng vậy… à phải rồi, ta bắt gấp đôi!
– Tính ta một nút đi.
Tống Đại Nhân tức giận, trỏ mọi người bảo:
– Các đệ làm gì vậy, tiểu sư đệ sắp tỷ thí đến nơi rồi, các ngươi còn đả kích y nữa hả?
Trương Tiểu Phàm cảm kích khôn nguôi, khẽ gọi:
– Đại sư huynh…
Tống Đại Nhân:
– Lão lục…
Đỗ Tất Thư thè lưỡi nói:
– Đại sư huynh, đệ vừa rồi chỉ là đùa thôi, xin huynh đừng mách sư phụ.
Tống Đại Nhân:
– Không phải, đằng nào đệ cũng đã đả kích rồi, món cược khi nãy của đệ ta bắt năm nút!
Đỗ Tất Thư, Trương Tiểu Phàm: “…”
Lúc này Điền Bất Dịch và Tô Như đi lại, chúng đệ tử Đại Trúc Phong tiến lên đón, Điền Bất Dịch nhìn suốt lượt, nói:
– Hôm qua các con thể hiện rất tốt, nhưng hôm nay vào vòng hai, những người còn lại hầu như đều là tinh hoa của các chi phái, các con phải hết sức cẩn thận.
Tô Như liếc nhìn Trương Tiểu Phàm, bước lại bảo:
– Tiểu Phàm, hôm nay là lần đầu con thi đấu, phải thận trọng nhé, biết chưa?
Tô Như nghĩ thầm: “Tiểu tử nếu con thật sự thắng trận hôm nay sư nương quyết giữ lời với con ưhihi”. Nghĩ tới đây, trong lòng nàng lại thấy bừng bưng sự phấn khích, nếu không có chiếc quần lót, hẳn dâm thủy của nàng đã chảy hết cả xuống đùi, xuống chân nàng rồi…
Trương Tiểu Phàm đột nhiên mở tròn hai mắt, mũi hắn ngửi thấy một mùi vị vô cùng quen thuộc. Đến nỗi thanh Thiêu Hỏa Côn trong tay y cũng khẽ động đậy. Hẳn rồi, đó là mùi dâm khí, không biết ở đâu phát ra. Không ai ngửi thấy mùi vị đó trừ Tiểu Phàm, mà ở đây, ngoài sư nương Tô Như ra thì làm gì còn ai nữa. Bất giác, hắn nhìn lên nàng, bắt gặp đôi mắt long lanh của Tô Như đang nhìn mình, con cặc hắn bật lớn lên trong quần, kích thích dữ dội. Hắn nhìn nàng khe khẽ thưa:
– Vâng, sư nương!
Tô Như gật đầu, hình như còn định nói thêm, đột nhiên nghe nhiều tiếng chuông cùng ngân lên, tỷ thí đã chính thức khai cuộc. Điền Bất Dịch và Tô Như nhìn nhau, gật đầu nói:
– Các con đều biết chỗ thi đấu rồi, trên bảng đã ghi hết sức rõ ràng, ta và sư nương cũng sẽ đến lôi đài xem các con thi đấu, đừng để chúng ta phải mất mặt đấy!
Mọi người dạ ran, Điền Bất Dịch gật đầu, khẽ nói nhỏ với Tô Như rồi cùng rời đi. Điền Linh Nhi vừa nãy theo cha mẹ đến, giờ đưa mắt trông bốn xung quanh, rồi đi lại phía Trương Tiểu Phàm, tim Trương Tiểu Phàm bỗng dưng nhảy lô tô.
Đi đến trước mặt, Điền Linh Nhi nhìn thẳng vào Trương Tiểu Phàm, rồi chợt bật cười khanh khách, ngoảnh đầu nói với mọi người:
– Các huynh xem Tiểu Phàm căng thẳng ghê chưa! Trán mướt mồ hôi!
Linh Nhi đâu có biết, thật ra hắn nghĩ đến sư nương lòa lỗ trong trí nhớ của hắn, rồi nhớ đến đêm hồng trần trụy lạc bên cầu Hồng Kiều, rồi nhất là sau đêm qua, hắn luôn mở ước sẽ có một ngày vũng vẫy trong vòng tay ngọc ngà của cả hai mẹ con nàng mà mới trở thành ra như vậy…
Mọi người đều cười, Tống Đại Nhân cũng cười:
– Ta vừa rồi đã an ủi tiểu sư đệ, nhưng xem ra chẳng tác dụng gì, có khi tiểu sư muội xuất mã mới thành công!
Điền Linh Nhi phì một cái, quay lại ghé vào tai Trương Tiểu Phàm:
– Tiểu Phàm, ta biết vừa rồi đệ đang nghĩ cái gì, nếu đệ thắng, thì cứ sau mỗi vòng đệ vượt qua, sư tỷ sẽ có quá cho đệ. Hihihi…
Trương Tiểu Phàm hai mắt sáng rực lên, mở to mắt nhìn nàng, gương mặt xinh đẹp của nàng gần sát mặt hắn trong gang tấc, hơi thở thanh khiết, thơm ngát của nàng thoang thoảng khẽ phả vào mặt hắn khiến hắn say mê, hắn không nén được xúc động, con cặc của hắn đã căng thì bây giờ lại càng tức, trong đầu hắn mơ mộng sẽ có ngày được làm tình tay ba với hai mẹ con nàng giống hệt như trong cuốn sách dâm thư của Tăng Thư Thư đêm qua. Tiểu phàm gật đầu lia lịa, rồi không hiểu tại sao, nói chẳng nên lời.
Điền Linh Nhi bật cười thích thú trước bộ dạng thèm khát của Trương Tiểu Phàm, rõ ràng là hắn đã nứng lắm rồi. Nàng quay lưng với hắn rồi đi lại nói với các sư huynh vài câu, giây lát sau, mọi người tản dần ra, ai phải thi đấu thì đến lôi đài, ai không thi đấu thì theo cổ vũ.
Nhưng mà, không một người nào đi cùng Trương Tiểu Phàm, có lẽ, ai nấy đều cho rằng, hắn là kẻ chẳng có hy vọng gì cả!
Trương Tiểu Phàm đứng nguyên chỗ cũ, nhìn mấy vị sư huynh đi xa dần, trong lòng trào lên nỗi u uất khó nói, rồi hắn chậm rãi đến trước cái bảng, xem lại kỹ càng một lượt.
Hắn và Sở Dự Hồng đệ tử Triêu Dương Phong được sắp xếp thi đấu ở lôi đài xa nhất, nằm vào vị trí quẻ Chấn.
Trương Tiểu Phàm cười khổ, bước lên phía trước. Trên đường, thấy đệ tử Thanh Vân đi tới đi lui, nói cười loáng thoáng, Trương Tiểu Phàm lắng nghe, phần lớn đều là bàn luận về kết quả thi đấu ngày hôm qua.
Ngày hôm qua, mấy nhân vật được mọi người công nhận là điểm nóng đều đã chiến thắng một cách dễ dàng, rất nhiều người nhắc đến đệ tử Long Thủ Phong, ngoài Tề Hạo ra, còn có một cao thủ trẻ tuổi, Trương Tiểu Phàm nghe họ miêu tả, đoán chắc đó là Lâm Kinh Vũ.
Nhưng Tề Hạo hay Lâm Kinh Vũ cũng chỉ được nhắc tới một cách qua loa, hầu hết mọi người đều nói về Lục Tuyết Kỳ của Tiểu Trúc Phong. Thiếu nữ xinh đẹp có thần kiếm Thiên Gia là Pháp Bảo, đạo hạnh cao thâm hơn người ta tưởng thì đã đành, nhưng hôm qua trước con mắt chứng kiến của bao nhiêu người, lại đương nhiên đánh gãy tiên kiếm của đối thủ, điều này làm công chúng bất mãn, nhưng lại có một nguyên nhân khiến càng nhiều người hơn muốn đi xem nàng thi đấu, Tuyết Kỳ mang môt vẻ đẹp thật gợi cảm mà ai cũng phải thèm thuồng, nàng có một đôi ngọc bồng tròn trịa được ôm sát với bộ y phục màu trắng toát, cặp đùi thon thả bước nhảy uyển chuyển khi vung kiếm thế, bộ mông căng đầy của nàng nhấp nhổm uốn éo lại càng làm cho những tên đệ các chi phái trẻ tuổi cứ dán mắt trầm trồ to nhỏ… khỏi nói cũng biết, con cặc thằng nào thằng nấy dựng đứng cả lên rồi. Thằng nào thằng đó nhúc nhích khó chịu vô cùng, chỉ muốn móc nó ra cho nó thoát nơi tù túng, vì thế mà việc nàng đánh gãy tiên kiếm của đối phương nhanh chóng được mọi người bỏ qua…
Riêng Trương Tiểu Phàm nghĩ đến vẻ băng giá của người đẹp Lục Tuyết Kỳ, hắn lắc đầu, chắc có lẽ cả đời, hắn cũng không bao giờ dám vọng tưởng. Chợt từ đằng trước vẳng lại tiếng gọi:
– TIỂU PHÀM!
Thanh âm này nghe rất quen thuộc, Trương Tiểu Phàm ngẩng đầu nhìn, liền cười toe, thấy Lâm Kinh Vũ đang rảo bước đi tới, Trương Tiểu Phàm tiến lên đón, cười bảo:
– Ta đang nghĩ làm sao mãi không tìm thấy ngươi! Thì ra đã chạy lại đây rồi!
Trương Tiểu Phàm đáp:
– Ta ở đài Chấn, sắp khai cuộc rồi, không thể lại kia cổ vũ ngươi được, ngươi phải cẩn thận đấy nhé!
Lâm Kinh Vũ cười đáp:
– Ngươi cũng vậy, í, sao mà sư huynh đồng môn rồi trưởng bối đâu chẳng đến xem vậy?
Trương Tiểu Phàm sững người, cười gượng đáp:
– Ngươi chẳng phải không biết chi ta đơn chiếc, hôm nay lại rõ lắm người thi đấu, sư phụ sư nương đều tới chỗ đại sư huynh và sư tỷ rồi!
Lâm Kinh Vũ liếc Trương Tiểu Phàm, thở dài, rồi vỗ vỗ lên vai bạn.
Trương Tiểu Phàm phấn chấn, cười nói:
– Không thành vấn đề, đằng nào ta cũng chỉ là đến để mở rộng tầm mắt, chẳng sao đâu. Nhưng ngươi thì phải gắng sức lên, đừng để người khác chê dân thôn Thảo Miếu bọn mình không có tiền đồ.
Lâm Kinh Vũ gật đầu, đang định nói nữa, chợt từ đằng sau vọng đến tiếng chuông ngân nga, gã ngoảnh đầu nhìn, rồi bảo:
– Trận đấu của ta bắt đầu rồi, không nói chuyện với ngươi nữa, lát sau nếu còn kịp, ta sẽ lập tức lại xem ngươi thi đấu.
Trương Tiểu Phàm gật đầu nói:
– Mau đi đi!
Lâm Kinh Vũ xoay mình chạy, Trương Tiểu Phàm ngóng theo bóng gã xa dần, bụng bảo dạ:
– Nếu ngươi kịp lại, và ta vẫn còn trụ được trên võ đài, đó mới là chuyện lạ!
Hắn tự giễu mình như vậy, rồi chậm chạp đi đến bên đài quẻ Chấn, nơi này nằm mãi đầu phía đông của Vân Hải, nhìn quanh đây, chỉ có mười mấy đệ tử Thanh Vân, phần lớn là môn hạ Triêu Dương Phong, so với số người ở đài quẻ Càn xem Lục Tuyết Kỳ, thì đúng là một trời một vực.
Một lão già râu bạc đứng chủ trì đại hội bỗng ngoảnh đầu, dửng dưng liếc Trương Tiểu Phàm rồi bảo:
– Ờ, con đến đấy à, sắp bắt đầu rồi, con lên đài đi!
Trương Tiểu Phàm ứng tiếng, nhìn lên trên đài, thấy tịnh không một bóng người, xem ra đệ tử Triêu Dương Phong tên là Sở Dự Hồng vẫn còn chưa đến.
Hắn trù trừ một lát, cuối cùng vâng lời lão già râu bạc, theo bậc thềm bước lên đài cao. Từ trong đám đệ tử Triêu Dương Phong ở đằng sau, phía dưới, tức thời vẳng lại tiếng rủ rỉ xì xào, rõ ràng là đang bàn luận về hắn.
Lúc ấy, vầng thái dương buổi sáng đã lên cao, tia nắng đầu tiên của Thông Thiên Phong rọi vào mình hắn, mang theo chút ý vị ấm áp. Trương Tiểu Phàm đứng trên đài, ngắm về bầu trời đông, nơi ấy, vầng triêu dương mới chớm đang từ từ nhô lên, bừng đỏ, ánh sáng nhu hoà mà không chói loá, phả ráng hồng lên chân trời mãi phía xa.
Trương Tiểu Phàm thốt thấy cảm khái, mười năm trước, hắn còn là một đứa bé nhà quê không hiểu thế sự, chưa từng mộng tưởng có một ngày đứng trên ngọn Thông Thiên ngắm bình minh, không, không phải là chưa từng mộng tưởng, mà căn bản là không hề biết, trên thế gian lại có cảnh bình minh đẹp đến như thế này.
Nháy mắt thôi, nhân sinh mờ mịt như mây…